Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 15: Xin ngươi đừng yêu thích ta



Sau khi từ Âm Dương Thái Tuế Điện trở về, lại bắt gặp bóng dáng gã Thanh Long Thánh Quân đang đi tuần tra trên đường, sực nhớ ra cần phải hỏi hắn chuyện giao ước hắn làm đến đâu rồi, ta vội vàng bay theo, hô hào:

- Ê, Thanh Long kia!

Thanh Long Thánh Quân đang cưỡi mây đạp gió, theo sau còn có hai tên thuộc hạ. Nghe thấy giọng ta, hắn đang phi với vận tốc chớp nhoáng bèn phanh gấp lại, hai tên thuộc hạ theo quán tính vẫn lao về phía trước, may mà hắn có băng tinh hộ thể, nếu không thể nào cả đám cũng đụng trúng nhau. Dù sao cũng là một cảnh buồn cười, ta đã đưa tay lên miệng che bớt mà cũng không ngăn nổi tiếng cười phát ra ngặt nghẽo.

Cứ tưởng hắn sẽ tức giận làm bão tuyết kéo đến ào ào, nào ngờ hắn phẩy tay cho hai tên thuộc hạ lui đi. Không có bão tuyết lớn, chỉ có những bông tuyết li ti rơi rơi chầm chậm, không gian bỗng nhiên hư ảo và lãng mạn…

Mắt Thanh Long Thánh Quân lấp lánh kì lạ, hắn từ từ bước đến, âm điệu vui vẻ giống như mới trúng số:

- Ngươi tìm ta sao?

- Thanh Long Thánh Quân bận rộn như vậy, nếu không phải vô tình thấy trên đường thì làm sao có thể gặp. – Ta đơn thuần trả lời.

- Vậy sao? Đúng là ta đang bận rộn… – Hắn cau cau mày – Dù sao ngươi gọi ta lại ắt phải có chuyện…

- Là chuyện ta nhờ ngươi phá đám…

Ta đang nói đến đó, đột nhiên hắn vươn tay che miệng ta, cảnh giác nói:

- Chuyện này không thể tùy tiện nói ra…

Ta gỡ dần những ngón tay hắn, bỗng thấy hắn đơ đơ, tưởng là hắn đang suy nghĩ điều gì phân tâm, ta tiện răng cắn vào mu bàn tay hắn một cái.

- Ngươi… ngươi làm gì vậy? – Hắn giật mình, thu bàn tay lại – Nữ nhân lớn mật, không biết tiết hạnh…

- Lục giới này ai cũng cho ta là người như vậy… – Ta vênh mặt nói, tự nhiên cao hứng châm chọc – Ta đâu giống ngươi, lúc nào cũng cố giữ hình tượng chính nhân quân tử, lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt cương trực đáng ghét… Ừm, ta biết rồi, thật ra cái gì của ngươi bên ngoài cũng to lớn, cũng vĩ đại, cũng khiến người ta ngưỡng mộ ngước nhìn, nhưng bên trong, bất cứ cái gì, kể cả tâm hồn cũng nhỏ bé… Có phải không?

- Nghe ngươi nói như vậy, ngày mai ta thực muốn đến tranh tú cầu. – Hắn cau có rồi bất ngờ phun ra một câu.

- Ta cấm! – Vươn tay chỉ vào hắn – Nói cho ngươi biết, ta không giỡn chơi, mau nói cho ta tiến độ công việc đến đâu rồi?

Hắn nhìn ngó xung quanh rồi nói:

- Chỗ này không tiện…

- Vậy chỗ nào?

- Đi theo ta!

Hắn nói rồi đột nhiên vung tay, biến ta thành một đóa hoa tuyết, đặt trong lòng bàn tay.

Tưởng là đi đâu, hóa ra là về Thanh Long Thành. Đây là lần thứ hai ta bước vào nhà hắn, lần nọ đem quà biếu đến đã bị hắn đuổi về không thương tiếc.

Hắn mang ta đến một khu vườn, gọi là khu vườn nhưng không có cây xanh, chỉ có những tảng băng tinh đẽo gọt thành nhiều hình dáng, độc đáo nhất là những cái cây thông trong suốt lấp lánh như thủy tinh. Đây có thể gọi là một vườn nghệ thuật điêu khắc trên băng…

Giữa khu vườn, có một cái bàn, bày sẵn ấm trà và hoa quả. Ta chỉ đến hỏi việc, đâu cần bày vẽ như vậy…

- Ngồi đi. – Hắn mời mọc.

- Trà nước thì ta cũng vừa uống rồi, ngươi mau nói đi, việc đến đâu rồi? – Ta suốt ruột nhắc lại.

- Thực là một nữ nhân không có lương tâm. – Giọng hắn giống như cằn nhằn, lúc này hắn cũng không còn hình tượng.

- Thôi được, ta uống với ngươi một chén! – Ta lại tự rót một chén, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi nói – Vòng vo như này không phải tác phong làm việc thường ngày của Thanh Long Thánh Quân, hẳn là ngươi có chuyện gì khác muốn thương lượng hay mặc cả sao?

Đúng vậy, trước đây hắn gặp ta, luôn nói thẳng vào vấn đề. Dạo gần đây lại úp úp mở mở, thực không hiểu nổi. Nếu không phải sét đánh trúng đầu, nhất đinh là bị yêu quái giáng một chưởng rồi…

- Chuyện giao ước với ngươi, ta đã thu xếp rồi. Ngày mai ta sẽ ngăn cản họ, đồng thời cho thuộc hạ thân tín cải trang làm một vài người trong số bọn họ, tránh để tỷ tỷ ngươi nghi ngờ. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ không có ai nhặt tú cầu.

- Cũng phải, nếu không một ai đến, tỷ tỷ sẽ làm to chuyện, cứ cải trang làm một số kẻ đi. – Ta vừa nói, vừa nghĩ tiếp – Nhưng cải trang cũng có thể qua mắt sao?

- Dùng thêm một chút pháp lực giúp ngụy trang là được rồi.

- Tốt lắm, vậy ngươi có thiếu pháp lực không? Nếu không ta cho ngươi mượn lại sáu vạn năm này… – Ta cao hứng nói, thò tay lấy trả hắn lọ đựng ba viên chân đơn.

Đột nhiên Thanh Long Thánh Quân đẩy cái lọ trở về phía ta, trong khoảnh khắc tuyết lấm tấm lại rơi. Hạt tuyết không lạnh lẽo, đậu trên da chỉ đem lại cảm giác mát mát tê tê… Ánh sáng trong mắt hắn dịu dàng như dải tinh ngân, giọng nói cũng khác, có phải là đang có phần ôn nhu kì lạ không?!…

- Sau này ngươi định thế nào?

- Ta ư? Đương nhiên là tìm một nơi thanh tịnh đẹp đẽ mà sống…

- Một mình ư?

- Đúng vậy. – Ta và hắn tiếp tục đối thoại, ngay lúc này, ta chưa hề biết được ý tứ của hắn.

- Cho dù ngươi không muốn Chu Tước tộc sắp đặt cho mình, nhưng hà cớ phải tránh né cả đời như vậy. Hôn nhân dù mang tính chính trị cũng không tệ nếu như ngươi tìm được một người hợp với mình và có tình cảm là được. – Thanh Long Thánh Quân nâng chén trà, nhìn ta không rời mắt nói.

Ta ngây ngốc nhìn lại hắn. Kẻ trước đây luôn lạnh lùng kiêu ngạo này, hiện giờ lại muốn tâm tình khuyên giải ta như một bằng hữu sao? Trong lòng ta thoáng qua suy nghĩ, gần đây cảm giác của ta đối với hắn cũng không còn quá tệ nữa. Hình tượng của cả hai trong mắt đối phương đều thay đổi, hắn không phải kẻ khó gần, ta không phải một ả đỏng đảnh. Phải chăng chỉ khi nào tiếp xúc với một người khác bằng con người thật của chính mình, ta cũng mới nhận lại những điều chân thật như vậy từ con người đối phương?

Lời hắn khuyên ta, bình thường thì cũng rất hợp lý, chỉ có điều, ở nơi này ta không được phép yêu thương…Không chỉ là ta ham sống sợ chết, mà như gã Atula vương nói cũng rất đúng, thần tiên sống rất dài, nếu cô đơn hay đau khổ thì phải chịu đựng hàng vạn năm… Nếu như ta có chân tình với một nam nhân, dù là ta hết lòng, không màng sống chết yêu thương hắn chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì sau khi ta hồn tiêu phách tán rồi, người ta yêu chẳng phải sẽ một mình đau khổ vạn năm này qua vạn năm khác sao? Người chết chưa chắc đã đau khổ bằng người sống. Cho nên, tốt nhất đừng ai yêu ta, và ta cũng không nên yêu ai. Cứ như vậy, qua một vạn năm nếu có thể trở về hiện đại, ta sẽ tìm một tình yêu đúng nghĩa…

- Diễm Diễm… – Đột nhiên gã Thanh Long Thánh Quân gọi ta, cắt ngang dòng suy nghĩ, cũng là lần đầu tiên hắn gọi tục danh của ta. – Ngươi không trả lời?

- Ta… không có cảm giác với nam nhân… – Ta tức thời nghĩ ra một lý do tệ hại mà đáp.

- Vậy là ngươi để ý đến nữ nhân sao? – Đột nhiên hắn lớn tiếng, giống như nghi hoặc nói – Ngươi quan tâm đến chuyện ta và Mị Nhi, chẳng hay ngươi để mắt nàng ấy?

Được thể, ta vin vào lý do đó luôn, cho rằng đó cũng là một cơ hội tốt để sau này ta tránh xa nam nhân. Ta bèn đứng dậy, choàng tay qua cổ Thanh Long Thánh Quân như hai thằng bạn chân thành, âm điệu có phần bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đúng là sinh ra để làm bằng hữu của ta, Khương Vũ, ngươi đoán đúng rồi, tuy ta có hình dáng mỹ nữ, còn rất gợi cảm nữa… nhưng thật ra tâm hồn ta là một đại trượng phu, cho nên ta không biết cái gì là tiết hạnh cả…

Chỉ là ta không ngờ tới, hắn túm gọn vai ta, bất thình lình ấn ngược ta xuống, nằm ngửa ra cái bàn. Hắn dùng hai bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay ta, cặp mắt nhìn xuống. Trong đáy mắt thấp thoáng phẫn nộ.

- Hoang đường!

- Ngươi… ngươi làm gì vậy? Mau buông! – Ta bất ngờ la hét giẫy dụa – Như này còn ra thể thống gì?

- Ngươi không có cảm giác với nam nhân, tại sao lúc này lại sợ hãi run rẩy? – Thanh âm hắn đầy chất vấn, rất gần bên tai, ánh mắt chưa từng buông tha ta.

Ngay lúc này, ta bắt đầu ngộ ra một điều gì đó không ổn. Gã này vốn không dễ lừa gạt…

- Vì ngươi quá to lớn thôi, bị một tảng đá đè, ai cũng như vậy…

- Chỉ có kẻ ngốc mới bị lừa gạt! – Hắn nghiêm giọng nói, đầu cúi xuống thấp, những lọn tóc của hắn rơi rơi xuống vai ta, tiếng trái tim hắn đập nhanh, mãnh liệt…

- Ngươi…. Ngươi muốn làm gì? – Ta vội hét lên, lúc này cũng như có một tia sét giáng trúng đầu khiến ta hiểu ra tất cả.

Môi của hắn ở rất gần, ta xoay đầu né tránh. Hắn cũng vừa vặn ngừng lại ở khoảng cách rất gần. Hơi thở ấm áp của hắn đang lùa vào tai ta, rất ngứa.

- Ta trước đây tuy không bỏ thời gian vào chuyện luyến ái nam nữ… nhưng hiện tại cũng hiểu cảm giác điên rồ khi chú tâm đến một người, ánh mắt không thể rời đối phương như thế nào…

- Đừng…. đừng để mắt đến ta! – Ta kháng nghị, định giơ chân đạp hắn ra nhưng sau lần nọ, hắn đã vô cùng cảnh giác.

- Ngươi đã làm cho kẻ khác không còn là chính mình như vậy, lúc này lại nói đừng để mắt đến ngươi sao? – Âm điệu của hắn rõ ràng là phẫn nộ, liên tiếp chất vấn. – Lý do trước đây ngươi bày kế khiến ta chán ghét ngươi là gì? Ta có điểm nào không tốt? Tại sao ngươi không muốn lấy bất cứ ai do Chu Tước tộc xếp đặt? Ngươi đã có nam nhân khác? Hay ngươi mong cầu một nam nhân đúng như ý nguyện nào đó?

Trước ngực ta, vị trí của đóa mạn châu sa đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa rát rát. Hoa gặp phải xúc tác rồi… Thanh Long Thánh Quân, thấy ngươi như vậy, ta thực sự không muốn nói dối ngươi, nhưng cũng không thể nào chấp nhận. Ngươi đúng là rất tốt, nữ nhân nào cũng muốn ngươi để tâm đến, nhưng ta lại buộc phải nằm ngoài số đó. Chính vì ngươi cũng không thể nhìn thấy đóa hoa, ta cũng không thể giải thích cho ngươi tin…

Ta thở dài, lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng hắn chân thật mà nói, dù sao cũng không phải là một lời nói dối:

- Ta phải đợi một người trong một vạn năm… nếu trong một vạn năm này ta yêu thương một người khác thì ta sẽ bị báo ứng mà chết…

- Kẻ đó là ai?

- Dù sao cũng không phải ngươi… – Ta lạnh lùng nói – Mong ngươi hiểu cho.

Thanh Long Thánh Quân đột nhiên cười, không sáng lạn như mặt trời mà đầy u ám và bi ai, giống như đang tự giễu cợt. Hắn buông ta ra, đứng dậy, dần dần cố tỏ ra rất bình tâm, chỉ nói thêm một lời:

- Ngươi một khi đã không thiết đến thì cư xử thật lạnh lùng. Ta vốn cho rằng băng giá Thanh Long thành là lạnh nhất, nhưng hoa vẫn có thể sinh trưởng…Chỉ có trái tim lạnh giá của ngươi, bất cứ loài hoa nào cũng không thể nở trên… Phải chăng chỉ duy nhất kẻ mà ngươi nói rằng đợi trong một vạn năm đó mới đủ sức làm lay động trái tim ngươi?

Nhìn một Thanh Long Thánh Quân bình thường đạo mạo kiêu hãnh đến vậy mà giờ lại thất bại trước ta, trong lòng ta có rất nhiều cảm xúc, dễ thấy nhất là cảm giác giống như đã làm một việc tội lỗi.

Ta thật hối hận, nếu như ngày ấy không vô tình cùng ngươi cầm trúng một cuốn sách, có lẽ vĩnh viễn cả hai sẽ lặng lẽ vô tâm giống như hai kẻ qua đường.

Ta cũng đứng dậy, không nhìn hắn, quay đầu đi chậm rãi nói:

- Hoa nở chỉ trong khoảnh khắc, không đáng để người ngắm rồi luyến tiếc mãi về sau. Ta cũng từng nghe, ái tình khi càng sâu đậm thì càng dễ tổn thương. Thà rằng ngay lúc này tình cảm như đóa hoa mới chớm nở, với tay ngắt nó đi, như vậy không phiền não nhiều, cũng nhanh chóng quên đi. Đó là lý do tại sao ta phũ phàng dứt khoát ngay lúc này….

Tuyết đột nhiên ngừng rơi, ta vốn nghĩ là khi hắn buồn bực tuyết phải càng lớn. Nào ngờ tại Thanh Long Thành quanh năm rét buốt mù mịt, bầu trời bỗng quang tạnh trở lại, nhiệt độ thay đổi thất thường, những cây thông thủy tinh cùng với nhiều khối tượng đẽo gọt từ băng đá đột nhiên tan chảy rất nhanh.

Hắn không nói gì kể từ lúc đó, ngay cả lúc này khi đang tiễn ta rời khỏi Thanh Long Thành, cảm giác chỉ có một ta tồn tại yên lặng theo chân hắn, còn kẻ kia đã trở nên trong suốt, xa lạ và không thể chạm tới. Vừa ra đến cửa, bỗng có một thuộc hạ của hắn, bộ dạng khẩn cấp chạy đến tìm hắn báo một tin gì đó, nghe xong gương mặt hắn cũng trầm trọng hơn. Hắn hướng ta nói một câu “Bảo trọng” ngắn gọn rồi lại như một làn gió lạnh lẽo trôi đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...