Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh
Chương 10: Lập Xuân (1)
Thái Tử cuối năm ngoái vừa mới tổ chức đại lễ cập quan, nhà mẹ đẻ Thái Tử - Vinh gia đã có sáu đời sản sinh ra hoàng hậu, Vinh hoàng hậu hiện tại là người thứ sáu. Nghe nói Hoàng Hậu và Hoàng Thượng từ khi còn nhỏ đã quen biết hỗ trợ lẫn nhau, Hoàng Thượng luôn luôn tôn trọng vị Hoàng Hậu hơn mình năm tuổi này, mỗi năm đi tránh nóng mùa hè hay đi săn mùa thu đều đưa Hoàng Hậu theo. Hoàng Hậu dưới gối có một trai hai gái, trưởng công chúa đã gả đi Mông Cổ, còn tiểu nữ nhi thì tuổi vẫn còn nhỏ. Ta hiểu biết rất ít về Thái Tử. Theo đạo lý mà nói, đáng lẽ ta không nên đường đột yêu cầu đi dự tiệc như vậy, nhưng ta thật sự chán những ngày tháng vô tích sự này lắm rồi. Ta không muốn mỗi lần gặp chuyện đều phải nhờ Lâm Trọng Đàn tới giúp ta. Ta cũng muốn làm phụ thân vui, thật sự vì ta mà vui vẻ. Cho dù...... Cho dù phải đi làm chó cho Thái Tử ta cũng cam lòng. Chỉ cần ta có thể quen biết Thái Tử, dù là Việt Phi Quang hay Nhiếp Văn Nhạc, bọn họ đều sẽ không dám trêu chọc ta nữa. "Không được." Lâm Trọng Đàn như dự kiến mà cự tuyệt ta. Ta há miệng muốn nói, Lâm Trọng Đàn lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Tiểu Địch, chuyện này ta không thể đáp ứng ngươi." Ta nhắm lại miệng, không còn tâm tình tiếp tục đọc sách gì nữa. Đọc đến dòng nào là sự nhục nhã về tập tranh kia lại hiện ra trước mắt ta. Trước khi Việt Phi Quang rời khỏi núi giả, còn trào phúng nói: "Giỏi thì về cáo trạng với ca ca ngươi đi, đúng là đồ chỉ biết khóc lóc mách mẹ thôi." Bị người ta vẽ thành như vậy đã đủ nhục nhã rồi, nếu còn phải kể cho Lâm Trọng Đàn nghe, ta...... Ta thật sự quá mất mặt. Ta nhất định phải gặp Thái Tử, khiến hắn nguyện ý kết giao với ta. Nhưng miệng Lâm Trọng Đàn chặt như hũ nút vậy, sống chết không chịu tiết lộ về bữa tiệc, dù ta có năn nỉ hắn như thế nào cũng vô dụng. Qua mấy ngày, một hôm ta đi học, bỗng cảm thấy mọi người đều nhìn ta. Bọn họ có lẽ đều đã xem qua tập tranh của Việt Phi Quang rồi, không biết còn lén lút nói gì sau lưng ta nữa. Ta càng nghĩ càng khó chịu, thế mà còn đen đủi ngã bệnh luôn. Lương Cát phát hiện ta sinh bệnh, không chờ ta ngăn cản đã chạy đi tìm Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn mang theo đại phu lại đây, đại phu xem bệnh xong, cùng Lương Cát đi lấy thuốc, trong phòng liền chỉ còn lại ta và Lâm Trọng Đàn. Đây là lần đầu tiên Lâm Trọng Đàn tới học túc của ta. Ngày trước hắn toàn kêu thư đồng tới tặng đồ, chính mình cũng chưa tới bao giờ. Hắn vác ghế dựa ra ngồi ở mép giường, "Ta đã giúp ngươi xin nghỉ, ngươi phải nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt nhé." Ta bị bệnh tra tấn đến khó chịu, lúc nói chuyện cũng chỉ thều thào mấy hơi, "Ta không muốn ở đây nữa, ta muốn về nhà." Ở đây ta chỉ biết để cho người ta bắt nạt thôi. "Tiểu Địch, đừng ăn nói hồ đồ, phụ thân rất vất vả mới có thể đưa chúng ta đến Thái Học. Ngươi nếu nhớ nhà có thể bảo cha mẹ viết thư mà. Đúng rồi, tháng trước mẫu thân có gửi thư tới, ngươi đã hồi âm chưa?" Lâm Trọng Đàn nói làm cả người ta cứng đờ, "Tháng trước mẫu thân gửi thư cho ngươi sao?" Lâm Trọng Đàn tựa hồ biết mình nói sai rồi, không hề mở miệng, mà ta ở trong lòng đã biết rõ ràng. Lần cuối mẫu thân gửi thư cho ta là hai tháng rưỡi trước, tin không dài, chỉ là hỏi ta ở Thái Học có kết giao được bằng hữu nào chưa, tiền bạc cứ tiêu thoải mái, không cần tính toán. Đó là lần đầu tiên ta nhận được thư nhà, liền gửi cho mẫu thân một thư hồi âm thật dài, hận không thể đến cả chuyện hàng ngày ở Thái Học ăn gì cũng viết vào thư luôn. Cuối thư, ta uyển chuyển nhắc nhở mẫu thân có thể viết thư cho ta nhiều một chút được không. Chỉ là không thấy mẫu thân gửi lại gì nữa. Lúc đầu ta còn tưởng vì Cô Tô xa kinh thành quá nên gửi thư không tiện, hóa ra không phải. Phụ thân vốn đã không trông mong gì ta rồi, không cần ta trở về Cô Tô làm gì, hiện giờ đến cả mẫu thân cũng không cần ta, ta trở về còn ý nghĩa gì nữa. Lâm Trọng Đàn có ý đồ muốn chữa cháy nói, "Kỳ thật trong thư mẫu thân có bảo ta chiếu cố ngươi nhiều chút, mẫu thân thực sự quan tâm ngươi đó, Tiểu Địch, ngươi còn nhớ rõ không? Trước khi đi áo lót của ngươi là mẫu thân tự tay làm mà." Nhưng mà hắn.... Hắn đâu phải do mẫu thân tự mình sinh ra. Ta gắng gượng thân thể bệnh tật ngồi dậy, "Nếu mẫu thân bảo ngươi chiếu cố ta, vậy ngươi mang ta đi dự tiệc đi." Lâm Trọng Đàn giữa mày hơi nhíu, "Tiểu Địch, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không thích hợp đi." "Vì sao ta không thích hợp? Ngươi đi, nhiều học sinh khác cũng đi, sao đến ta lại không được đi? Chỉ là chốn thanh lâu sở quán mà thôi, ta cũng có thể đi." Ta biết ta có chút càn quấy, nhưng ta chính là nuốt không trôi chuyện này. Ta cúi người dựa vào mép giường, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Lâm Trọng Đàn, "Nhị ca ca, huynh dẫn ta đi đi mà, ta sẽ không gây hoạ đâu, phụ thân cũng nói muốn ta thu thêm kiến thức không phải sao? Ta mỗi ngày chỉ ngốc ở Thái Học, có thể học thêm được kiến thức gì chứ?" Giữa mày Lâm Trọng Đàn chậm rãi giãn ra, không biết là do ta ảo giác hay là vì cái gì, ta thấy trong mắt hắn có một tia trào phúng, khi ta đang định nhìn kỹ hơn, hắn lại quay về trạng thái ban đầu. "Được rồi, nếu ngươi muốn đi, ta đây liền mang ngươi đi, nhưng Tiểu Địch, trong yến hội có những người đối với ngươi mà nói, đều không phải loại dễ đối phó." Ta trầm mặc một hồi mới nói: "Ta biết, ta không sợ." Ngày dự tiệc hôm ấy là cái một buổi đêm yên tĩnh, bầu trời đêm ngân quang như nước, ta cùng Lâm Trọng Đàn ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Thái Học trong kỳ nghỉ tắm gội. Hiếm khi ta được nhìn thấy kinh thành vào ban đêm, nghe được ngoài cửa sổ có tiếng người, ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vén màn xe lên, liếc mắt ra bên ngoài nhìn. Thanh âm của Lâm Trọng Đàn vang lên. "Đợi lát nữa có lẽ sẽ phải uống rượu, ngươi không cần uống hết đâu, có thể lén hòa thêm nước vào rượu uống." Ta buông màn xe, nghiêng đầu nhìn hắn. Lâm Trọng Đàn hôm nay mặc sa y ba tầng, áo khoác lụa bào, hắn ăn mặc kín mít, phảng phất như không sợ nóng chút nào. Ta sợ nóng nên ban đầu chỉ mặc sa y, nhưng hắn bắt ta trước khi ra khỏi cửa phải mặc thêm một kiện áo ngoài. Kỳ thật sa y trên người ta đã chọn lựa kỹ càng, mặc đi ra ngoài cũng không thất lễ gì, nhưng dù sao cũng là ta cầu xin Lâm Trọng Đàn hắn mới mang ta theo, ta chỉ có thể nghe lời hắn mặc thêm một lớp áo ngoài. Cũng may trong xe ngựa thả băng, hơn nữa đã vào đêm, thời tiết nóng bức cũng dịu đi một chút. Ta gật đầu, lại hỏi: "Nhị ca ca, huynh nói lại cho ta hôm nay có những ai dự tiệc đi." Mỗi lần người tham gia dự tiệc cũng không cố định, có đôi khi Thái Tử sẽ đến, có đôi khi không, Lâm Trọng Đàn cũng không phải lần nào cũng đi, chỗ bọn họ đi cũng không cố định. Chờ hắn nói xong, xe ngựa cũng thật mau đến nơi rồi. Vừa tiến vào chốn yên liễu, ta đã ngửi được trong không khí một mùi không tầm thường. Nơi này đâu đâu cũng là hương hoa, xộc lên làm ta như say xe vậy. Ta ngăn không được nghĩ thầm liệu Lâm Trọng Đàn có thường lui tới đây không, hắn tới đây, liệu có cùng mấy cô nương bên trong...... Mấy chuyện kiểu này mẫu thân quản bọn ta rất nghiêm. Trước tuổi cập quan, trong phòng đến nha hoàn cũng không được có vì sợ chúng ta làm hỏng thân mình. Ta lớn như vậy mà cùng vài vị đường tỷ, đường muội giao lưu rất ít, hy vọng lát nữa đừng mất mặt. Miên man suy nghĩ, xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại. "Xuống xe thôi." Lâm Trọng Đàn đứng dậy đi ra ngoài, ta theo sát bước chân hắn, trước mắt hiện lên một hàng ngói xanh, phía trên là bảng hiệu với bốn chữ rồng bay phượng múa viết rất to —— "Say rượu gối đầu". Say rượu gối đùi mỹ nhân sao? Trong lâu có người ra đón, nhìn thấy Lâm Trọng Đàn, người đó cười tít cả mắt, "Công tử tới đấy à, mau vào bên trong mau vào bên trong." "Bọn họ có tới không?" Lâm Trọng Đàn hỏi. "Mấy vị thiếu gia đều tới rồi." Người nói chuyện đột nhiên nhìn đến ta, biểu tình trong nháy mắt trở nên cổ quái, lúc này, Lâm Trọng Đàn kéo tay của ta qua. "Hắn là đệ đệ của ta." "Thì ra là đệ đệ của công tử, vậy cùng nhau vào bên trong thôi." Người nọ lộ ra vẻ bừng tỉnh mà nói. Ta chưa tới mấy chỗ kiểu này bao giờ, vừa vào đã bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, nơi này mấy cô nương sao có thể ăn mặc ít như vậy, cánh tay lộ ra hết cả ra ngoài. Ta không muốn tỏ vẻ rụt rè, nhưng lại ngăn không được dựa gần vào Lâm Trọng Đàn mà đi. Ta dán hắn chặt đến mức còn dẫm vào một chân của Lâm Trọng Đàn. "Xin lỗi, Nhị ca ca." Ta vội vàng nói. Lâm Trọng Đàn tựa hồ thở dài, lại lắc đầu nói: "Không có việc gì, đi thôi." Chúng ta đi đến nhã gian trên lầu ba, nhã gian rất lớn, phòng trong cùng gian ngoài cách nhau bằng cánh cửa trúc, ánh trăng từ hai bên cửa sổ chiếu vào, trong phòng bốn phía đều có một khối băng đang nhè nhẹ tỏa ra hàn khí. Trong phòng đã có người, ta vừa mới đi vào liền nghe được có người nói: "Đàn Sinh, đây là đệ đệ của ngươi à?" "Ừ." Lâm Trọng Đàn đem ta đang trốn phía sau lưng hắn lôi ra, "Gọi hắn Lâm Xuân Địch." Người nói chuyện là một thanh niên có đôi mắt đào hoa, một tay hắn cầm quạt xếp phe phẩy, "Lâm Xuân Địch? Nghe có vẻ quen tai, hình như ta nghe thấy tên này ở đâu rồi." Ta vừa nghe lời này, liền nhịn không được nghĩ có phải chuyện ta thi đại khảo đứng nhất từ dưới đếm lên đã truyền khắp Thái Học rồi không. Không chờ ta hiểu rõ, ta ngoài ý muốn phát hiện Việt Phi Quang cũng ở đây. Việt Phi Quang tựa hồ cũng không nghĩ tới ta sẽ đến, hắn từ phòng trong đi ra, nhìn thấy ta thì hai mắt đều trợn tròn. Ta liếc hắn, trong lòng hận ý tăng thêm vài phần, hóa thành dũng khí, ta muốn tối nay Thái Tử dù như thế nào cũng phải biết tới sự tồn tại của ta, tốt nhất là ngài ấy có thể nguyện ý thân cận với ta thì càng tốt. Lúc này, phòng trong bỗng truyền ra một thanh âm. "Mọi người đến đông đủ rồi sao? Đến đông đủ thì liền khai yến đi." Chỉ một câu này, những người rải rác ở gian ngoài đều đứng dậy đi vào gian trong, bao gồm cả Việt Phi Quang. Ta chưa từng thấy Việt Phi Quang nghe lời như vậy, liền suy đoán người vừa nói có thể là ai. Ta nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, lấy ánh mắt dò hỏi, Lâm Trọng Đàn hơi gật đầu. Quả thật là Thái Tử. Ta hít sâu một hơi, mới hướng gian trong đi. Phòng trong so với gian ngoài càng lộng lẫy hơn, xung quanh là bảy bức bình phong họa mỹ nhân không biết do nghệ nhân nào vẽ, khi ánh đèn lưu li bên trên chiếu xuống, cảm giác mỹ nhân sống động như thật vậy. Có thiếu nữ ngồi quỳ bên cạnh, cụp mi rũ mắt, tay ngọc đánh đàn. Mà khiến cho ta chú ý nhất là người thanh niên mặc áo bào huyền kim ngồi phía trên cùng. Mặt mày hắn thật sự rất giống nữ tử, nếu không phải mặt hắn hung ác nham hiểm, ta sẽ nhận nhầm giới tính hắn mất thôi. Thanh niên lười biếng ngồi ở ghế trên cùng, tay mân mê chuỗi Phật châu, nhìn thấy Lâm Trọng Đàn tiến vào, khuôn mặt lãnh đạm đến cực điểm lộ ra một nụ cười nhẹ, "Đàn Sinh, ngươi lên đây ngồi bên cạnh ta đi." Lâm Trọng Đàn không có vội vã di chuyển, trước tiên giới thiệu ta, "Tam gia, đây là đệ đệ của ta, tên là Lâm Xuân Địch." Bởi vì Thái Tử là con trai thứ ba của Hoàng Đế nên ở bên ngoài mấy người này cũng chỉ gọi Thái Tử là tam gia. Hóa ra thanh niên này chính là Thái Tử, không giống trong tưởng tượng của ta một chút nào. Ta cho rằng Thái Tử phải là kiểu người nhìn qua là thấy thành thục ổn trọng mới đúng. Bởi vì mấy lời này của Lâm Trọng Đàn, Thái Tử miễn cưỡng liếc ta một cái, nhưng không biết vì sao, hắn nhìn thấy ta biểu tình lại có biến hóa rất rõ ràng. Đầu tiên là nhìn chằm chằm ta, thời gian trôi đi, giữa mày hắn dần dần nhăn lại, như kiểu gặp ta vốn không phải chuyện vui vẻ gì vậy. Trong lòng ta hoảng loạn, cũng gọi hắn một tiếng tam gia. Thái Tử không phản ứng gì, nhưng Việt Phi Quang ở bên cạnh lại mở miệng: "Tam gia, đây là Lâm Xuân Địch, chính là tân sinh đứng nhất từ dưới đếm lên trong kì đại khảo vừa rồi đấy." "Thật ư? Đàn Sinh, ngươi thi đại khảo đứng thứ nhất, vậy mà đệ đệ của ngươi cũng đứng thứ nhất, không dễ dàng a." Thái Tử ngữ khí hài hước, Lâm Trọng Đàn nghe vậy chỉ cười cười. Kế tiếp, Lâm Trọng Đàn ngồi vào bên cạnh Thái Tử, vị trí đó đến cả Việt Phi Quang cũng không thể ngồi. Phụ thân Việt Phi Quang - Duẫn Vương là vương gia khác họ với Thái Tử, nếu bàn về địa vị, chỉ sợ thân thế hắn còn không bằng một vài người đang ngồi đây. Bữa tiệc hôm nay tập hợp toàn các công tử mà đối với người bình thường cả đời cũng khó gặp, gia thế người nào cũng cực kỳ hiển hách, ví dụ như thanh niên có đôi mắt đào hoa vừa nói chuyện vậy. Hắn là con nhà dòng chính của Vinh gia, cũng chính là biểu ca* của Thái Tử, Trạng Nguyên lang mới nhất năm nay, đang chờ được phong làm quan. Ở Vinh gia hắn vốn đã có tước vị, giờ còn thi đậu Trạng Nguyên, tiền đồ về sau đúng là không thể đo được. * biểu ca: anh họHoặc là như vị ngồi ở bên cạnh biểu ca nhà Vinh gia, là tiểu hầu gia của phủ thân vương, con cháu dòng chính của hoàng tộc Khương thị. Đương nhiên, nếu nói người không xứng với nơi này nhất thì là ta chứ còn ai. Ta vốn tưởng rằng Lâm Trọng Đàn làm thân với mấy quý nhân này thì hắn hẳn là thuộc dạng phải phục tùng thấp kém, nhưng trên thực tế không phải. Hắn ngồi cùng Thái Tử nhưng lại chẳng có vẻ gì là so thấp kém hơn. Thậm chí, ta cảm thấy Lâm Trọng Đàn so với Thái Tử còn bắt mắt hơn. Khai tiệc chưa được bao lâu, liền có mấy thiếu nữ mặc vũ y mỏng manh nối đuôi nhau mà tiến vào, bên cạnh chúng ta được phân mỗi người một cô. Ta chưa bao giờ thân mật với nữ tử như vậy, thiếu nữ kia vừa ngồi xuống là ta cứng đờ cả người. "Công tử, nô gia hầu hạ người uống rượu." Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ vang lên. Ta "A" một tiếng. Thiếu nữ cười rót rượu cho ta, ta không dám nhìn nàng, chỉ quay mặt đi nơi khác, liền phát hiện bên cạnh Lâm Trọng Đàn cũng có một thiếu nữ ngồi. Lâm Trọng Đàn so với ta rõ ràng thong dong rất nhiều, thái độ của hắn đối với thiếu nữ bên cạnh vậy mà cũng không thích thú gì lắm, hắn chỉ ngẫu nhiên nghiêng đầu nghe thiếu nữ nói mấy câu, trả lời cũng gần như chỉ gật hoặc lắc. Thiếu nữ đó ngược lại rất nhiệt tình, còn lớn mật duỗi tay vòng qua cánh tay Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn không tay rút ra. Thiếu nữ thấy thế, mặt đỏ đến tận mang tai. Ta nhìn biểu hiện của Lâm Trọng Đàn, lại cảm thấy mình thật mất mặt. Thiếu nữ bên cạnh ta cũng duỗi một tay qua, nhưng ta lại nhịn không được cho cả hai tay ra sau lưng. Không biết là do ảo giác của ta hay do cái gì, ta mới vừa bắt tay ra sau lưng liền nghe được có người đang cười. Giấu tay vài lần, thiếu nữ bên cạnh cũng hiểu ý của ta, chỉ chuyên tâm rót rượu gắp thức ăn. Ta tới nơi này, không phải tới để ăn, nhưng ta cũng không dám cùng Thái Tử nói chuyện. Thời gian từng giọt từng giọt mà trôi đi, có mấy người đi ra gian ngoài chơi, ta thấy người cũng vãn vãn rồi, lấy hết can đảm bưng chén rượu đến chỗ Thái Tử kính rượu. Nhưng còn chưa đi đến chỗ Thái Tử, ta đã bị một người cầm tay, một phen kéo qua. Ta chuẩn bị không kịp, chén rượu văng ngay xuống đất, còn ta lại ngã ngồi vào trên đùi người khác. Người kéo ta là Việt Phi Quang. Ta lập tức muốn đứng lên, nhưng hắn gắt gao ôm lấy ta, còn tuỳ tiện cười nói: "Tối nay ngươi tới đây làm cái gì?" "Ngươi buông ta ra!" Ta tức giận đến mức mặt đỏ lựng, nhưng không dám giãy giụa quá mức, sợ Thái Tử cảm thấy ta thất lễ. "Ta không buông đó, ngươi định làm gì nào?" Việt Phi Quang giống như uống say, lời lẽ ngông cuồng, còn động tay muốn niết mặt ta, nhéo vài cái, hắn cực kỳ thô lỗ đẩy thiếu nữ bên cạnh ra, lại nói với ta, "Ngươi tới rót rượu cho ta đi." Đồ điên! Ta hận không thể đánh hắn! Mấy phen chống đẩy không xong, ta dần dần phát hiện chung quanh càng ngày càng yên tĩnh, chuyển mắt vừa thấy, phát hiện mọi người lúc này đều nhìn ta. Không đúng, cũng có người không nhìn, đó chính là Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn rũ mắt nhìn chén rượu, không biết suy nghĩ cái gì, Thái Tử ngồi bên cạnh phảng phất như cảm thấy chuyện này thú vị, cười khẽ nhìn sang bên này. Việt Phi Quang cũng chú ý tới phản ứng của Thái Tử, lấy lòng nói: "Tam gia, người cũng đừng nói cho cha ta nhé...... Nhìn bộ dáng hắn như này, đâu thể trách ta được đúng không?" Thái Tử không nói chuyện, chỉ là khóe môi nhếch nhẹ. Việt Phi Quang thấy được nụ cười này, liền ép ta rót rượu. Thiếu gia Vinh thị bảo một thiếu nữ lên ca một bài, trong tiếng đàn cùng tiếng thiếu nữ hát ca, chuyện Việt Phi Quang khinh nhục ta trước mặt mọi người đã ngầm được đồng ý. Ta không nghĩ tới mình sẽ phải trải qua loại chuyện này, Việt Phi Quang ép ta rót rượu cho hắn, ta chỉ có thể ủy khuất làm theo. Không nghĩ tới ta vừa rót rượu xong, hắn uống lên nửa ly rượu rồi quay mặt ta qua định mớm cho ta. Tránh né một hồi, ta nhìn thấy Thái Tử nói gì đó với Lâm Trọng Đàn, ngay sau đó, bọn họ cùng đứng dậy đi ra ngoài. Lâm Trọng Đàn thế nhưng thật sự mặc kệ ta luôn. Ta rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi, liền dùng sức đẩy mặt Việt Phi Quang ra, ta hung hăng xô hắn ngã trên mặt đất, đứng dậy chạy ra bên ngoài. Ta chạy ra khỏi nhã gian, nhưng bởi vì nơi này quá lớn, ta không biết nơi nào là đường đi ra ngoài, chỉ có thể đứng ở một góc phụ cận của nhã gian. Đại khái qua nửa khắc, ta nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đi tới. Hắn nhìn nhìn xung quanh, khi nhìn thấy ta, liền chậm rãi đi tới. "Sao lại đứng ở chỗ này?" Hắn hỏi ta. Ta không muốn nói chuyện. Lâm Trọng Đàn hơi hơi cúi người, trên người hắn giống lần đó có mùi rượu cùng mùi son phấn, ta hiện tại đã hiểu mùi này là từ đâu ra. "Làm sao vậy? Không vui sao? Không phải ta đã đưa ngươi đến rồi còn gì?" Lời hắn như một cái tát vô hình vào mặt ta, là chính ta tự cầu xin đòi đi theo, bởi vậy ta bị khi dễ như thế cũng đáng lắm. Bọn ta trầm mặc một lát, sau đó Lâm Trọng Đàn liền giơ tay nắm lấy bả vai của ta, "Nếu mấy cái này còn chịu không nổi, về sau vẫn là không cần đi theo đâu. Được rồi, đừng khóc, chúng ta đi về đi." Ở trên xe ngựa, ta vẫn không khống chế nổi nước mắt, Lâm Trọng Đàn ngồi đối diện ta, yên lặng châm trà cho ta, sau đó đưa cho ta một miếng khăn tay. Ta dùng khăn tay lau nước mắt, xì mũi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía hắn. "Lời ngươi vừa nói có ý tứ gì?" "Nói gì cơ?" "Chính là ngươi nói...... Nói ta chịu không nổi mấy chuyện đó, chẳng lẽ bọn họ......" Ta dừng lại. Lâm Trọng Đàn dựa vào vách xe, hắn nói với ta, hắn không phủ nhận, nhưng cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo: "Nơi này là kinh thành, là đất dưới chân thiên tử." Ta trầm mặc một lát, "Vậy ngươi cũng sẽ giống như ta bị bắt nạt như vậy sao?" Lâm Trọng Đàn nghe được ta nói, thế nhưng cười một tiếng, ta đã thấy bộ dáng ôn nhu nhẹ nhàng của hắn nhiều rồi, không nghĩ tới tối nay hắn cười bỗng nhiên mang theo vài phần sắc bén, "Bọn họ không dám." Bọn họ không dám bắt nạt Lâm Trọng Đàn, vậy mà dám tùy ý làm nhục ta. Mọi người đều xem ta bị Việt Phi Quang ôm ngồi trên đùi như xem kịch hay vậy. Bởi vì đã uống hai ly rượu, ta cảm giác mình chếnh choáng say, càng nghĩ lại càng giận, bọn họ không dám bắt nạt Lâm Trọng Đàn sao, ta dám! Ta đột nhiên thò người qua, nhào về phía Lâm Trọng Đàn, hắn trở tay không kịp, bị ta ôm. Ta đem hắn áp đảo, cố ý tuỳ tiện dùng cánh môi cọ lên mặt hắn. Tác giả có lời muốn nói:Mặt trước.Xuân đệ: Ta nguyện ý làm tiểu cẩu cho Thái Tử.Mặt sau.Xuân đệ: Hu hu hu...... Ta phải về nhà......Xuân đệ chỉ biết bắt nạt Lâm Trọng Đàn thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương