Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 45



Dùng sữa dưỡng thể đúng là khác hắn, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hôm nay cơ thể Kỷ Dục Hằng thật mềm mại.

“Tại sao hôm nay anh không trách em?” Sau đó, Đồ Tiểu Ninh hỏi một câu có chút làm cụt hứng.

Kỷ Dục Hằng đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, cũng không biết anh đã cầm về phòng từ lúc nào, lật một trang: “Em lại nhắc đến công việc?”

Cô bĩu môi: “Coi như giao tiếp riêng tư cũng không được sao?”

Ai biết Kỷ Dục Hằng lại nhìn cô: “Mọi người thường xuyên trao đổi riêng tư sao?”

“Không có, không có.” Cô lập tức chối, tuyệt đối không thể để anh biết họ còn có một nhóm nhỏ.

Nói đến nhóm nhỏ, họ có rất nhiều, không chỉ có “nhóm không lãnh đạo” năm người, còn nhóm buôn chuyện bốn thành viên ngoại trừ Đường Vũ Huỷ, sau đó là nhóm “lão đại DR” có cô, Triệu Phương Cương, và Nhiêu Tĩnh.

Cái gọi là ở đâu có người ở đó có giang hồ, có lẽ là như vậy.

Anh đặt úp cuốn sách xuống giường, nghiêng người lấy điện thoại của cô đang đặt trên bàn cạnh giường: “Vậy để anh xem bình thường mọi người hay giao tiếp những gì.”

Đồ Tiểu Ninh hoảng hốt, quên mất người mình không một mảnh vải che thân mà đứng dậy: “Bọn em đâu có nói gì đâu!”

Cô cũng không thể trở thành một tội nhân thiên cổ được, cô rất có nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không vì anh là người đầu gối tay ấp với cô mà làm phản tổ chức, trở thành thể loại trơ trẽn như nội ứng.

Anh đang đối mặt với cô, đáy mắt như dao động ra ý cười: “Em lo lắng cái gì?”

Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới phát hiện ra điều gì đó, cô vội vàng kéo chăn quấn lấy mình, giả vờ bình tĩnh: “Em đâu có.”

Nhìn thấy anh đã sắp lấy được điện thoại di động rồi, trong nội tâm Đồ Tiểu Ninh giãy dụa, nghĩ còn có gì quan trọng hơn đạo nghĩa giang hồ chứ! Khi anh nghiêng người, cô chủ động đặt môi mình lên môi anh.

Đối với nụ hôn chủ động của cô, lúc đầu Kỷ Dục Hằng còn hơi sững sờ, sau đó nhiệt độ của môi dần dần tăng lên, cuối cùng anh luồn tay vào tóc cô, ôm đầu cô rồi ôm lấy cô, nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, ôm chặt Đồ Tiểu Ninh trong tay khiến cô không còn đường thối lui, cô chỉ cảm thấy trần nhà vừa quay cuồng vừa chuyển động.

Cuối cùng cô nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, không ngừng cảm thán, các đồng chí, vì tình bạn cách mạng của chúng ta, tôi đã hy sinh cá nhân để đổi lấy một chúng ta lớn lao hơn, đổi lấy những năm tháng êm ấm tốt đẹp sau này của chúng ta, hy vọng sẽ được ghi tên vào biên niên sử của lịch sử, “danh thùy thiên cổ”.

Kết quả đương nhiên rất khốc liệt, cô mềm nhũn nằm trên giường, thông qua ánh sáng sau lưng nhìn anh lau sạch những dấu vết mơ hồ kia, cô không khỏi tự hỏi sao tay nghề của anh tốt như vậy, có phải trước đây kinh nghiệm phong phú lắm không?

“Em muốn cứ thế đi ngủ hay là đi tắm một lần nữa?” Ngay sau đó anh hỏi, giọng anh đã bình tĩnh trở lại, không giống như anh vừa mới làm chuyện ấy chút nào.

“Đi ngủ luôn đi.” Đồ Tiểu Ninh lười động đậy thêm nữa, bị anh làm cho kiệt sức luôn rồi.

Không đọc sách nữa, anh đặt cuốn sách trở lại bàn cạnh giường, đột nhiên nói: “Nếu chỉ trích có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì ai ai cũng có thể làm nhà lãnh đạo.”

Đồ Tiểu Ninh biết anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô. “Chuyện ngày hôm nay đã lan truyền rộng rãi lắm, thực ra anh không cần phải trực tiếp ra mặt.”

“Anh làm vậy là vì bộ phận.”

Đồ Tiểu Ninh cảm giác được anh đang dùng chăn bông che đi bờ vai trần. “Dù ngày hôm nay chuyện này không phải là em, mà đổi lại là những người khác trong bộ phận, anh cũng sẽ làm như vậy.”

Đồ Tiểu Ninh à một tiếng, ý của anh là anh sẽ không vì cô là vợ anh mà có bất kỳ sự thiên vị nào trong công việc.

“Anh biết em có thể không thích tình trạng hiện tại của chúng ta, nhưng công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, em cần phải phân biệt rõ ràng. Em cũng không cần phải cảm thấy anh là một lãnh đạo giỏi, để lên đến vị trí đó trong công việc, mọi thứ anh làm đều có mục đích riêng, em chỉ cần biết, ở nơi làm việc không ai là vô duyên vô cớ tốt với mình cả, dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình, dựa vào chính bản thân mình mới là chân lý.”

Đồ Tiểu Ninh quay lưng về phía anh, cũng không biết biểu cảm của anh khi nói những câu này là như thế nào, có lẽ chính là vẻ mặt nghiêm túc trong công việc nhỉ.

Thật ra Triệu Phương Cương nói đúng, anh chỉ đối xử bình đẳng với bọn họ thôi, giống như anh giúp Triệu Phương Cương giải quyết chuyện nợ xấu, giúp Nhiêu Tĩnh giải quyết hình phạt của giám sát ngân hàng, hôm nay lại giúp cô xoa dịu quan hệ với bộ phận phê duyệt, anh giúp họ chung quy cũng là vì bộ phận này, cũng là để anh có được chỗ đứng vững chắc trong ngành, bây giờ ai cũng nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ, rõ ràng mục tiêu của anh đã từ từ đạt được.

Cũng giống như cuộc hôn nhân của họ, cô hấp tấp đề nghị, để đáp ứng nguyện vọng của mẹ anh, anh cũng thuận nước đẩy thuyền, thay vì kết hôn với một cô gái lợi hại có cá tính mạnh, thì anh lại kết hôn với một cô gái gia thế đơn giản mà tâm hồn cũng đơn giản như cô, an ổn bớt lo, anh kiểm soát tất cả.

Cô kéo chăn bông, giọng cô không hiểu sao lại trầm đi mấy phần: “Biết rồi, sau này em sẽ rạch ròi.”

Anh tắt đèn nằm xuống, cả hai không ai nói gì nữa.

Xuyên qua khe hở giữa rèm cửa, Đồ Tiểu Ninh nhìn bầu trời sâu thẳm, cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn họ thật sự quá mệt mỏi.

Quý 3 đã kết thúc mỹ mãn với thứ hạng nhất của bộ phận, thanh danh của Kỷ Dục Hằng trong DR ngày càng lớn, Bộ phận phát triển thị trường đã đạt được thành tích lớn trong thời gian ngắn nhất, danh tiếng thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

Có thông tin đang lan truyền ở trong ngành, cuối năm nay DR sẽ thành lập một chi nhánh phụ tại khu đô thị mới ở thành phố C, không có gì đáng ngạc nhiên là Bộ phận phát triển thị trường sẽ được đảm nhận độc lập ở chi nhánh đó, và Kỷ Dục Hằng sẽ giữ chức giám đốc của chi nhánh, mặc dù chức vị vẫn giống như ở trong Bộ phận phát triển thị trường, nhưng quy mô của bộ phận đã tăng lên, đội ngũ ngày càng phát triển, đến lúc đó, khu đô thị mới sẽ là thiên hạ của anh, với quyền lực và địa vị khác với quá khứ, đồng thời cũng sẽ là một vinh quang trong sự nghiệp của anh.

Vì sau khi gây dựng lại Bộ phận phát triển thị trường vẫn chưa có ảnh chụp chung cả bộ phận, nên ngành này đã tận dụng gió đông của hạng một này mà chụp ảnh nhóm cho họ.

Khi chụp ảnh, Đồ Tiểu Ninh rất thức thời mà đứng ngoài rìa, nhưng hiệu quả sau khi chụp xong mọi người lại cứ thấy là lạ.

“Hình như chỗ đứng không được hài hòa lắm?” Nhiêu Tĩnh không nhịn được mà nói.

Kỷ Dục Hằng cũng nhìn thoáng qua.

Nhiếp ảnh gia cũng hỏi ý của anh: “Kỷ tổng, anh thấy thế nào?”

Kỷ Dục Hằng: “Chụp lại một lần nữa xếp theo chiều cao xem.”

Nhiếp ảnh gia: “Được thôi, vậy phiền mọi người lại đứng một lần nữa.”

Nhiếp ảnh gia nhìn trái nhìn phải, một lúc sau chỉ vào Đồ Tiểu Ninh: “Cô gái cao cao này, đứng ở giữa đi.”

Đồ Tiểu Ninh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ vào chính mình: “Tôi á?”

Nhiếp ảnh gia gật đầu.

Đồ Tiểu Ninh nhúc nhích, không hiểu anh ấy đang nói chỗ giữa là chỗ nào, nhiếp ảnh gia lại chỉ vào Đường Vũ Huỷ: “Phiền cô gái này tránh sang một bên, để cô ấy đứng ở chỗ cô đang đứng.”

Đường Vũ Huỷ vốn đang đứng bên cạnh Kỷ Dục Hằng, nghe vậy thì không vui: “Tại sao? Không phải sắp xếp theo chiều cao sao?”

Nhiếp ảnh gia nói với cô: “Kỷ tổng là tổng giám đốc phải đứng giữa nên chỉ có thể đứng thành hàng theo chiều cao giảm dần từ giữa thôi.”

Đường Vũ Huỷ có chút buồn bực mà đánh giá Đồ Tiểu Ninh: “Cô ta cao hơn tôi sao?”

Nhiếp ảnh gia: “Cao hơn cô.”

Đường Vũ Huỷ nhìn những người khác để xác minh, Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh cũng cùng gật đầu: “Đúng thật là cô ấy cao hơn cô.”

Đường Vũ Huỷ tức giận tránh sang một bên, Nhiêu Tĩnh nhìn thái độ hậm hực của cô ta thì rất hí hửng, cô ất hất tóc, đạp giày cao gót: “Vẫn là chân ngắn như chúng ta tốt hơn, không phải phiền não.”

Cứ như vậy bằng một cách thần kỳ nào đó mà Đồ Tiểu Ninh đã được đứng bên cạnh Kỷ Dục Hằng, lần đầu tiên ở nơi làm việc thân thiết trước mặt người khác như vậy, cô có chút xấu hổ.

Nhiếp ảnh gia giơ ống kính lên: “Nào, mọi người cười lên nào.”

Đồ Tiểu Ninh lại cảm thấy cả người mình cứng đờ.

Nhiếp ảnh gia đặt máy ảnh xuống, đúng như dự đoán, anh ấy lại chỉ vào cô: “Cô gái à, mỉm cười tự nhiên một chút, có một anh chàng đẹp trai như Kỷ tổng đứng cạnh cô thì cô phải vui đến cười tươi rói mới phải chứ.”

Triệu Phương Cương đứng bên phải Kỷ Dục Hằng đùa cợt cô: “Chính vì lão đại đẹp trai quá, Tiểu Đồ mới căng thẳng, đúng không?”

Mặt Đồ Tiểu Ninh đỏ bừng, Kỷ Dục Hằng đảo mắt nói với cô: “Thả lỏng một chút.”

Đồ Tiểu Ninh cũng không biết mình đỏ mặt vì cái gì nữa, nên cố gắng điều chỉnh lại, đứng yên tại chỗ.

“Nào, mỉm cười vui vẻ một chút.” Nhiếp ảnh gia lại giơ máy ảnh lên.

Đồ Tiểu Ninh mỉm cười.

“Tách tách——” Hình ảnh bị đóng băng lại.

….

Ngày Quốc khánh của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cứ như vậy mà đến, Đồ Tiểu Ninh cũng không biết Kỷ Dục Hằng đã đặt vé máy bay đi Bali từ bao giờ, khi đến sân bay cô vẫn còn bối rối, do thời gian chuẩn bị gấp rút nên cô còn hỏi mượn Lăng Duy Y áo tắm và váy đi biển.

Vì chuyến bay khá sớm nên họ không ăn sáng, tranh thủ lúc còn chưa tới giờ lên máy bay, cô tìm một chỗ ngồi xuống ăn sandwich, còn Kỷ Dục Hằng thì đi vào toilet.

Có một bà cụ người nước ngoài ngồi bên cạnh, khi nhìn thấy cô thì bà mỉm cười sau đó chào hỏi cô, những câu chào hỏi bằng tiếng Anh đơn giản thì cô vẫn biết, cô cũng lịch sự đáp lại, chỉ là sau đó bà cụ lại hỏi cô mua sandwich ở đâu.

“My… my home.” Cô muốn nói là mình mang từ nhà đến, nhưng vốn từ của cô hạn hẹp nên lại chẳng biết phải diễn đạt như thế nào.

Bà cụ có chút không hiểu, Đồ Tiểu Ninh bắt đầu ra dấu với bà, bà cụ cười lắc đầu: “Sorry?”

Đồ Tiểu Ninh vừa chuẩn bị dùng ứng dụng trên điện thoại để dịch thì thấy Kỷ Dục Hằng quay lại, cô như nhìn thấy vị cứu tinh, cô nhanh chóng kéo anh đến chỗ bà cụ: “He is my husband. He can speak English!” Sau đó cô lại lắc lắc tay Kỷ Dục Hằng: “Bà ấy chưa ăn sáng, hỏi em mua sandwich ở đâu, nhưng tiếng Anh của em, anh hiểu mà.”

Kỷ Dục Hằng nhìn bà cụ, quả nhiên hai người giao tiếp không hề gặp bất kỳ trở ngại gì, anh phát âm rất rõ và trò chuyện rất trôi chảy, hai người trò chuyện một lúc thì Kỷ Dục Hằng lấy sandwich từ trong ba lô ra đưa cho bà ấy.

Bà cụ hơi xấu hổ từ chối nhận, không biết Kỷ Dục Hằng lại nói gì, bà ấy liếc nhìn Đồ Tiểu Ninh, sau đó tiếp nhận, mỉm cười nói với họ: “Thanks you!”

Đợi Kỷ Dục Hằng ngồi xuống, Đồ Tiểu Ninh đi tới: “Hai người đã nói gì vậy?”

“Bà ấy nói bà ấy là người Canada, một mình đến Trung Quốc đi du lịch, nhìn thấy em ăn sandwich thì đói bụng nhưng lại không biết mua ở đâu, anh nói chúng ta tự mang từ nhà đến, muốn mua thì phải xuống nhà hàng ở tầng dưới, nhưng bà ấy không thể đi được.”

“Sau đó anh cho bà ấy phần của anh à?”

Kỷ Dục Hằng gật đầu: “Bà ấy nói mua của anh, anh nói không cần khách sáo, bà ấy lại hỏi vậy anh ăn cái gì?”

Đồ Tiểu Ninh cũng hỏi: “Đúng đó, vậy anh ăn cái gì?”

Kỷ Dục Hằng bắt lấy vai cô từ sau ghế, thuận thế cầm lấy nửa miếng sandwich còn lại trong tay cô: “Anh nói mình ăn chung với vợ là được rồi.” Nói xong anh cắn một miếng.

Đồ Tiểu Ninh bị anh giật sandwich cũng không giận, cô nhìn quanh thì thấy một siêu thị: “Em đã ăn một nửa rồi, để em đi mua thêm đồ ăn cho anh nhé?” Khi nói ra lời này đến bản thân cô cũng hơi sốc, cô nói chuyện dịu dàng như thế từ khi nào vậy, như một cô vợ nhỏ quan tâm đến chồng mình.

Kỷ Dục Hằng rất nhanh đã ăn hết nửa chiếc sandwich của cô: “Không cần đâu, bữa sáng anh cũng không hay ăn nhiều.”

Đồ Tiểu Ninh đưa cho anh một chiếc khăn giấy, Kỷ Dục Hằng nhận lấy lau miệng, bà cụ cũng đã ăn hết chiếc sandwich, bà ấy gửi một vài thanh sôcôla xem như một lời cảm ơn đến họ.

Kỷ Dục Hằng cũng không từ chối mà mỉm cười nhận lấy, rồi nhét hết vào tay Đồ Tiểu Ninh.

Bà cụ nói chuyện với anh một lúc, kiểm tra thời gian rồi đứng lên, chắc là bà đi lấy thẻ lên máy bay. Trước khi đi, bà ấy nhìn Đồ Tiểu Ninh, không biết cười nói gì với Kỷ Dục Hằng, cuối cùng tạm biệt họ.

“Bye bye.” Đồ Tiểu Ninh cũng vẫy tay với bà ấy.

Nhìn bà ấy rời đi, Đồ Tiểu Ninh nói: “Người nước ngoài chắc là thích như vậy ha, ở tuổi này bà ấy còn đi du lịch nước ngoài một mình, nhìn bà ấy cũng ngoài bảy mươi rồi nhỉ? Con của bà ấy ở nhà không lo lắng sao?”

“Điều kiện các quốc gia khác nhau, phong cách sống cũng khác nhau, các bà cụ Trung Quốc nhảy múa ở quảng trường không phải cũng rất vui sao?”

“Cũng đúng.” Đồ Tiểu Ninh quay đầu nhìn theo bóng dáng bà cụ đi xa: “Em chỉ là thấy hơi ghen tị bà ấy có được trạng thái như vậy, về già thì trầm tính, không quan tâm đến mọi việc, muốn làm gì thì làm, thất sự rất tuyệt vời.”

“Em ghen tị sao? Tuy nhiên người Trung Quốc luôn nói tuổi già phải có chỗ dựa dẫm.” Kỷ Dục Hằng nhìn cô.

“Tuổi già phải có chỗ dựa dẫm.” Đồ Tiểu Ninh lặp lại lần nữa, cũng nhìn anh: “Dựa dẫm ai?”

Lúc này tiếng thông báo vang lên, Kỷ Dục Hằng liếc nhìn thời gian: “Chúng ta có thể làm thủ tục rồi.”

Chủ đề kết thúc ở đây, Đồ Tiểu Ninh đứng dậy cùng anh, nhìn anh đẩy hai chiếc vali đến quầy, cô cảm thấy bây giờ hai người nói về chuyện tuổi già có chỗ dựa dẫm vẫn còn quá sớm.

Sau khi làm thủ tục, hai người vượt qua cổng kiểm tra an ninh, dạo quanh cửa hàng miễn thuế một vòng, Kỷ Dục Hằng xem thuốc lá, Đồ Tiểu Ninh đi tới giúp Lăng Duy Y mua mỹ phẩm, nhân viên đi đến hỏi cô muốn gì, cô nhìn vào điện thoại, nói ra một loạt tên mà Lăng Duy Y đã gửi cho cô.

Cô nhân viên giúp cô tìm từng cái một, hỏi: “Mấy món này là cho cô dùng hay cho người khác dùng?”

“Cho người khác dùng.”

“Bảo sao, màu kem nền dạng lỏng không phù hợp với màu da cô.”

“Ồ, vậy sao?”

“Đúng vậy.” Cô nhân viên lại nhìn cô kỹ hơn: “Cô thường không quan tâm đến việc chống nắng đúng không, trên da mặt cô có vài vết nám nhẹ.”

Cô ấy đưa chiếc gương ra cho cô soi.

Đồ Tiểu Ninh nhìn thì thấy đúng là có thật, không biết từ khi nào trên mặt mình lại có thêm vài điểm lấm tấm, lẩm bẩm nói: “Hồi trước tôi không có.”

“Phụ nữ mà, collagen trong da sẽ mất dần theo tuổi tác. Nói câu không dễ nghe một chút, cô cũng đừng để trong lòng, cô bây giờ sao có thể so với khi mười bảy, mười tám tuổi được chứ? Nếu cô không lo chú ý bảo dưỡng, làn da cô sẽ chỉ ngày càng xấu đi mà thôi, à không, dấu hiệu ấy đã từ từ xuất hiện rồi.” Cô ấy dò xét cô một lần nữa: “Cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?”

Đồ Tiểu Ninh do dự một chút: “Tôi kết hôn rồi.”

Lúc này Kỷ Dục Hằng đúng lúc đi tới, nhìn vào giỏ hàng của cô.

Đồ Tiểu Ninh giải thích: “Tất cả đều là mua cho Lăng Duy Y đó.”

“Không mua gì cho mình à?”

“Để, để em xem xét lại một lần nữa thử xem.”

Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, hình như là của tổng giám đốc ngân hàng gọi tới, anh lui ra ngoài nghe máy trước.

“Đây là chồng cô sao?” Đợi anh rời đi, cô nhân viên hỏi.

Đồ Tiểu Ninh gật đầu.

“Cô gái à, kết hôn rồi cô càng phải chăm sóc bản thân mình, nhất là chồng cô còn đẹp trai như vậy, cô lại không để ý đến vẻ ngoài của mình sao? Người ta nói đàn bà tô điểm vì người yêu, phụ nữ ăn mặc đẹp không chỉ khiến chồng thích mà bản thân còn tự tin sánh bước bên anh ấy hơn, cô thấy đúng không?”

Đồ Tiểu Ninh nửa hiểu nửa không nhìn về phía Kỷ Dục Hằng, hôm nay anh ăn mặc khá giản dị, chỉ mang giày thể thao, quần thể thao và áo thun trắng cổ chữ V, rõ ràng nếu khoác lên người người khác thì chỉ là một bộ đồ bình thường, nhưng anh mặc lên thì lại rất độc đáo, thu hút các cô gái trẻ đi ngang qua liên tiếp nhìn anh, thậm chí có người còn cầm điện thoại di động lên chụp ảnh.

“Thưa cô, thưa cô?” Cô nhân viên gọi cô.

Đồ Tiểu Ninh tỉnh táo lại, nhìn lên giá hàng: “Vậy cô nói xem, tôi phù hợp với cái nào?”

Bởi vì lúc về hai người không về ở sân bay này, nên đồ Đồ Tiểu Ninh mua cũng không thể gửi ở cửa hàng miễn thuế này được, chỉ là lúc trả tiền xong cô lại ngẩn ra, chỉ có lúc lựa đồ mới vui vẻ, trả tiền xong lại là nghèo túng, cộng với đồ mua hộ Lăng Duy Y, thẻ tín dụng hạn mức chỉ có mười nghìn của cô căn bản là không đủ dùng.

Vừa định nhờ Kỷ Dục Hằng giúp đỡ, thì không biết từ lúc nào anh đã đứng bên cạnh, và anh đang đưa thẻ vào quầy để nhân viên thanh toán. Quẹt thẻ một cái, màn hình hiện ra tổng tiền là mười hai nghìn, trong đó có sáu nghìn là của cô, Đồ Tiểu Ninh muốn ôm ngực khóc một hồi, hai tháng lương của cô đấy.

“Đợi tháng sau được phát lương em sẽ trả lại tiền cho anh.” Vừa bước đi, cô vừa nói với Kỷ Dục Hằng, cô hối hận vì độ tiêu tiền quá trớn của mình, rõ ràng là cô làm marketing, nhưng lại không chống đỡ nổi trước lời chào hàng của người khác, tai cô mềm quá rồi.

Nhìn thấy cô chuẩn bị đi qua cổng lên máy bay, anh túm lấy cô, Đồ Tiểu Ninh suýt nữa ngã vào tay anh, lúc này mới nhận ra mình đã đi qua.

Anh nhắc nhở cô: “Chúng ta là vợ chồng.”

“Em biết.” Cô chỉ không thể yên tâm thoải mái tiêu tiền của anh.

Đã bắt đầu lên máy bay, cả hai đang ở phía sau hàng, anh dùng hộ chiếu gõ vào đầu cô: “Hộ chiếu của em đâu?”

Đồ Tiểu Ninh tìm hộ chiếu từ trong ba lô nhỏ, nhưng lục tung mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy.

“Hở? Lúc nãy kiểm tra an ninh vẫn còn ở trong đây mà, chẳng lẽ rơi ở cửa hàng miễn thuế rồi?” Cô nhớ ra rồi, lúc xuất trình thẻ lên máy bay ở quầy thanh toán, cô đã để hộ chiếu ở đó, sao cô không ném mình đi cho rồi luôn chứ.

“Bây giờ em sẽ quay lại lấy.” Cô chuẩn bị chạy trở lại cửa hàng miễn thuế.

“Em ở đây đợi anh.” Kỷ Dục Hằng nhanh hơn cô một bước, đôi chân dài miên man của anh đã bước trở lại.

Nhìn anh vội vàng rời đi, cô khó chịu không thôi.

Còn nói tuổi già phải có chỗ dựa dẫm, cô như vậy sẽ chỉ là gánh nặng cho anh thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...