Vân Tấn Y Hương

Chương 1-2: Theo ta, ta có thể để ngươi khoái hoạt 2



Conventer: Lacmaitrang

Editor: Aki Re

Nguyệt sự trễ ba ngày, cứ tiếp tục chậm đến như vậy nếu quả thật là tin tốt, khi Lục Tử Khiêm trở về biết mình sắp làm cha, hắn chắc sẽ cao hứng a.

Gia chủ Lục gia mang theo người hắn coi trọng - con nuôi Lục Tử Khiếm đi Thái Nguyên.

Đại trạch Lục gia từ trên xuống dưới mọi chuyện đều do Lục thái thái lo liệu hết thảy như trước.

Du Uyển thường xuyên bị Lục thái thái kêu cùng đánh bài với bà, nàng thành thật hoàn thành bổn phận với chưởng bối, Lục thái thái đối với nàng con dâu nuôi này cũng có chút chiếu cố, ngày hôm đó đang trên bàn đánh bài, Du Uyển bỗng nhiên muốn ói, Lục thái thái cùng hai vị di thái thái nhìn thấy, lập tức để hạ nhân đi mời đại phu. Du Uyển mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu, không có chú ý tới ba vị thái thái dị dạng dò xét.

Đại phu rất nhanh liền đến, khám ra Du Uyển đã mang thai một tháng.

Sự tình này đã chứng minh mình mang thai, Du Uyển thật cao hứng.

"Quá tốt rồi, ngươi gả cho Tử Khiêm nhiều năm, cuối cùng cũng có tin tức tốt." Lục thái thái thân mật cầm tay Du Uyển, hai vị di thái thái cũng cười chúc mừng Du Uyển, dặn dò nàng an tâm dưỡng thai.

Du Uyển nhớ rằng sau khi ván bài kết thúc, nàng dẫn nha hoàn Tú Nhi cáo từ.

Đi đến trước cửa chính viện, đối diện đột nhiên xuất hiện một nam nhân mặc tây trang màu đen, trường mi thẳng tắp, mắt đen thâm thúy, chính là tứ thiếu gia Lục Quý Hàn con của Tam di nương. Lục gia tính cả con nuôi Lục Tử Khiêm, hết thảy có bốn vị thiếu gia, phía trước ba người đều là bề ngoài nho nhã khiêm khiêm công tử, chỉ có vị tứ thiếu gia này học trường quân đội được một nửa thì Lục lão gia bắt buộc hắn trở về, khiến hắn sinh ý, kiệt ngạo bất tuần*, không cam lòng.

*Kiệt ngạo bất tuần:

Kiệt: Hung hăng.

Ngạo: Ngựa chưa được thuần hóa, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng. Trong đó: [桀] (HV: Kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là "kiệt" trong "kiệt xuất". [骜] (HV: Ngạo) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là "ngạo" trong "cao ngạo". Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến hay kìm hãm được.

Toàn bộ Lục gia, Du Uyển sợ nhất Lục Quý Hàn, nàng vĩnh viễn không quên được, có lần nàng đứng ở vườn hoa Lục gia ngắm cảnh, đột nhiên trời mưa, nàng vội vàng trốn vào giả sơn* trong hang động gần nhất, ngoài ý muốn gặp được Lục Quý Hàn đồng dạng cũng ở kia tránh mưa. Cô nam quả nữ*, Du Uyển rất không được tự nhiên, cúi đầu cùng Lục Quý Hàn lên tiếng kêu gọi liền muốn rời khỏi.

*Giả sơn: Vườn cảnh.

*Cô nam quả nữ: Ý chỉ người nam không vợ, người nữ đã mất chồng hoặc còn hiểu là chưa chồng. (Theo nghĩa thì là vậy nhưng rõ ràng Du Uyển đã có chồng rồi mà nhỉ?)

Ai ngờ, nguyên bản đang ngồi ở trên tản đá bỗng Lục Quý Hàn đột nhiên xông lại, bắt lấy cổ tay nàng đưa nàng chống đỡ ở trên vách núi đá, không nói lời gì liền đến hôn nàng. Du Uyển cực sợ, nàng liều mạng giãy dụa, Lục Quý Hàn lúc này mới dừng lại, bóp lấy cằm nàng, thanh âm khàn khàn hỏi nàng: "Lục Tử Khiêm có cái gì tốt, ngươi theo ta, ta có thể để ngươi khoái hoạt*."

*Khoái hoạt: Sung sướng (Cả về vật chất lẫn trên giường.)

Du Uyển chỉ khóc cầu hắn thả nàng đi.

Lục Quý Hàn sâu kín nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi giống như lửa, sau đó, hắn đội mưa rời đi.

Du Uyển không có đối với bất kỳ người nào đề cập qua việc này, nàng chỉ là cẩn thận từng li từng tí tránh Lục Quý Hàn.

Lúc này đụng vào, Du Uyển lập tức cúi đầu xuống, bên người nha hoàn Tú Nhi nơm nớm lo sợ hướng Lục Quý Hàn hành lễ: "Tứ Gia."

Lục Quý Hàn mặt không thay đổi đi qua hai nữ chủ tớ. Du Uyển nhẹ nhàng thở ra.

Lục thái thái dặn dò nàng an tâm dưỡng thai, Du Uyển như vậy liền rất ít đi ra ngoài, một bên dưỡng thai, một bên chờ mong Lục Tử Khiêm trở về.

Trước đông chí, Lục Tử Khiêm quả nhiên trở về, Du Uyển bụng vừa mới nhô một chút xíu, nàng lôi kéo Lục Tử Khiêm để tay ở trên bụng mình, bất an quan sát thần sắc trượng phu. Sau đó, Du Uyển trông thấy gương mặt đẹp trai của Lục Tử Khiêm trở nên hoàn toàn trắng bệch, hắn sợ hãi nhìn nàng, giống như đang sợ cái gì.

Du Uyển không hiểu.

"Chuyện nàng mang thai, còn có ai biết?" Lục Tử Khiêm cơ hồ run rẩy hỏi.

Du Uyển chi tiết nói: "Thái thái cùng nhóm di thái thái đều biết a."

Lục Tử Khiêm dĩ nhiên ngã ngồi xuống ghế.

Đang lúc hoàng hôn, Lục Tử Khiêm bị Lục lão gia gọi đi nghị sự, cả đêm đều chưa có trở về, nửa đêm đột nhiên mưa to, Du Uyển nằm ở trên giường trằn trọc. Kì thật, nàng ở Lục gia ba năm, thỉnh thoảng nghe nói qua một chút nghị luận cổ quái nói Lục lão gia đối với con nuôi tốt hơn ba đứa con ruột chứ không kém, đi đâu làm ăn nhất định đều mang đứa con nuôi này đi..

Du Uyển cũng cảm thấy Lục lão gia đối với trượng phu quá tốt rồi, nhưng Lục thái thái không sinh được con trai, danh nghĩa chỉ có Lục Tử Khiêm là con nuôi, Lục lão gia xem trên mặt mũi Lục thái thái, đối với con nuôi tốt cũng không gì đáng trách.

Kì quái, nàng nghĩ cái này làm cái gì?

Du Uyển bực bội lật người.

Ngoài cửa sổ một tia chớp không hề có điềm báo trước xuất hiện, ánh sáng lấp ló chiếu rọi vào một đạo hắc ảnh đang đứng ở cửa.

Du Uyển một tay bịt miệng, hoảng sợ nhìn chằm chằm đạo hắc ảnh kia.

Bóng đen nạy cửa mở ra.

Du Uyển hoảng sợ, nàng ngay lập tức nghĩ trốn đi, nhưng Du Uyển rất nhanh liền ý thức được mình không có chỗ có thể trốn, mắt thấy bóng đen đem tấm cửa nạy ra đến ầm vang, Du Uyển lảo đảo chạy đến phía trước cửa sổ, điên cuồng hô hào cứu mạng. Tiếng sấm ù ù, không biết là thanh âm của nàng bị che đậy, hay là có người nghe thấy nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy, thẳng đến khi nàng bị người áo đen nắm lấy cổ áo, Du Uyển đều chờ không thấy một cứu tinh nào.

Nàng tuyệt vọng giãy dụa lại trốn không thoát ràng buộc của người áo đen che mặt, đối phương bóp lấy cằm của nàng, hướng đến miệng nàng nhét vào thứ gì đó.

Làm xong, người áo đen đem Du Uyển ném lên trên giường, hắn giống lệ quỷ, canh giữ ở trước giường không cho phép nàng xuống.

Bụng truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, Du Uyển thống khổ ôm bụng, khó có thể tin hỏi người áo đen: "Ngươi cho ta uống cái gì? Ngươi là ai?"

Người áo đen không nói gì.

Du Uyển đau quá, tia chớp lại xuất hiện nàng nhìn thấy váy của mình bị nhuộm đỏ.

Du Uyển vừa sợ vừa đau, đau đến mức nàng không còn khí lực để hô, nàng không khống chế được bị ngã xuống giường, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.

Ý thức dần tiêu tán, Du Uyển nghe thấy có người vọt vào, nàng cố gắng mở to mắt, trông thấy Lục Tử Khiêm toàn thân ướt đẫm.

"Uyển Uyển! Uyển Uyển!" Lục Tử Khiêm nắm lấy tay của nàng, khóc đến khàn cả giọng.

Du Uyển đã hết đau, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy ủy khuất, oan ức.

"Vì cái gì a, ta đến cùng làm sai chỗ nào?" Nàng không cam lòng hỏi, tiếng như dây tóc*.

*Tiếng như dây tóc: Nhỏ.

Nhưng Lục Tử Khiêm nghe thấy được, nước mắt hắn như mưa bên ngoài, khóc không thành tiếng: "Nàng rất tốt, nàng rất tốt, là ta không xứng với nàng, ta bẩn.."

Cái gì gọi là hắn bẩn?

Du Uyển xuất thân nhà nghèo không hiểu, đến chết nàng cũng không hiểu rõ.

Bất quá chuyện này cũng không quan hệ đến nàng. Nàng phí sức lực lớn như vậy chỉ muốn một đứa bé, bây giờ đứa bé không có, nàng tiếp tục còn sống cũng không có ý nghĩa gì.

Du Uyển chỉ cầu, nếu có đời sau, nàng nhất định phải có biện pháp thay đổi chuyện này.

* * *

Cắm vào phiếu tên sách tác giả có lời muốn nói:

Đào hố a, giá không dân quốc, chỉ nói chuyện yêu đương không liên quan quốc sự, bản này cũng ngày càng a, hi vọng mọi người thích~
Chương trước Chương tiếp
Loading...