Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 2: Học Viện Godiva



Chiếc taxi chở Nadalia dừng gần học viện Godiva, nó đi bộ một đoạn nhìn thấy hai bên đường toàn là siêu xe, có những chiếc còn là phiên bản giới hạn trên thế giới nữa. Những cô cậu học sinh toàn thân đều là hàng hiệu, ánh mắt cử chỉ đều toát lên phong thái nhà giàu khiến người ta phải ngước nhìn, trầm trồ mãi không thôi. Nó thoáng ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, hóa ra cùng bạn bè đi học là thế này ư?

Trước đây vì thân phận công chúa, nó không tiện lộ diện với công chúng nên việc học cũng khác biệt, chưa từng cùng đến trường với bạn bè nên cảm xúc này có phần khác lạ. Cũng may khi nghe loáng thoáng tin tức cha muốn bàn chuyện hôn ước với tên nhóc họ Lục kia, Nadalia đã nhanh trí lén lút đăng ký thi vào Học viện Godiva với cái tên Hàn Mai. Với IQ cao ngất, phong thái cao quý cùng thành tích thi đầu bảng, Hàn Mai không cần dựa vào gia thế cũng nghiễm nhiên ẵm trọn học bổng toàn phần, đường đường chính chính thành học sinh của Godiva. Vốn dĩ nó chỉ định dự phòng, trải nghiệm đôi chút cuộc sống của thường dân mà thôi nhưng không ngờ hiện tại nơi này lại trở thành chỗ dựa của nó.

"Cháu gì ơi! Chưa trả tiền taxi này!"

Tài xế taxi nhìn cô nữ sinh này học trường nhà giàu, mặt mũi không xinh nhưng thần thái trang nhã, điềm đạm nên cứ nghĩ sẽ nhận được kha khá tiền boa. Nào ngờ cô bé vừa bước xuống xe liền cất bước đi thẳng một mạch, tiền còn chưa rút ra tờ nào..

Không lẽ là lừa đảo ư?

Lời nói của tài xế taxi khiến một vài học sinh chú ý về phía nó, có người lắc đầu đi thẳng cũng có người nhếch mép cười mỉa.

"A! Tiền?"

"Vâng. Là tiền taxi đó."

Hàn Mai chẳng bao giờ ra ngoài mua đồ nên nó không có thói quen dùng tiền mặt, nhưng lúc thu xếp đồ bỏ đi nó có mang theo một xấp thẻ tín dụng. Nó chìa ra một chiếc thẻ màu vàng lấp lánh dưới nắng sớm, tỉnh bơ:

"Cái này được không?"

Gã tài xế có chút lóa mắt. Học sinh nhà giàu có khác, bây lớn mà đã dùng thẻ tín dụng rồi ư? Nhưng sự trầm trồ chưa kéo dài được bao lâu thì lập tức trở mặt:

"Bé con, thẻ này không dùng được."

Hàn Mai ngây người, nó đưa hết toàn bộ thẻ trong túi cho gã tài xế nhưng không một chiếc thẻ nào trả được tiền. Ông ta bắt đầu cáu:

"Này con nhóc kia, ông đây không muốn lằng nhằng với mày nhé! Không có tiền mà còn dám gọi taxi?"

Trong lúc Hàn Mai không biết làm sao thì một cô gái kiêu ngạo bước tới, chìa ra tấm thẻ đen:

"Quẹt thẻ này."

Trước mắt nó là một cô gái xinh đẹp đến mức ngọt ngào, mắt to tròn, môi hồng, mái tóc nhuộm vàng óng ánh như thứ tơ lụa thượng hạng, ngũ quan tinh tế, phong thái đoan trang lại chừng mực. Vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường. Còn Hàn Mai hiện giờ thì sao? Vì muốn che giấu thân phận công chúa đào hôn nên nó đánh phấn tối màu, chọn màu son nhợt nhạt, đeo lens đen để giấu đôi đồng tử xanh biếc hiếm lạ kia. Quần áo đơn giản màu đen, nón đội lụp xụp, giày thể thao mượn của An Nhu, tóc tai có chút rối loạn đứng cạnh cô gái kia không khác chi một đứa ăn mày.

Chỉ có khí chất lạnh lùng, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc lẹm khiến người ta dè chừng. Gã tài xế thành công lấy được tiền thì cũng rời đi. Cô gái kia tự tin giới thiệu:

"Mình là Linh Sa."

"Ừ."

Hàn Mai khoanh tay, không có ý định bắt tay bắt chân gì cả, cũng chẳng buồn giới thiệu. Vì với thân phận cao quý của nó trước đây thì có hàng tá người xu nịnh vây quanh muốn làm quen, chứ nó chẳng cần chủ động gì cả. Nhưng Hàn Mai quên hiện tại nó không phải là công chúa Nadalia, mà là một đứa học sinh bình dân bước chân vào học viện Godiva với một phần học bổng mà thôi.

Thái độ của nó nhanh chóng gây chướng mắt những người xung quanh. Một đứa con gái gần đó tiến tới, giở dọng thách thức:

"Ui, mấy đứa nhà nghèo sao lại lởn vởn quanh chỗ này vậy? Đây không phải nơi mà chó mèo hoang có thể vào được đâu nhé!"

"Đúng là thiếu dạy dỗ, không có cốt cách."

"Bảo vệ đâu? Sao không lôi cổ con nhỏ này đi đi?"

Đối mặt với mấy lời sỉ vả của đám người đó, Hàn Mai lạnh lùng không thèm để tâm, đến ánh mắt cũng điềm tĩnh đến kỳ lạ. Nó chỉ hướng về Linh San, cất một lời "Cảm ơn" ngắn gọn, súc tích rồi sải bước về phía cổng học viện.

Mấy học sinh xung quanh há mồm, có chút không dám tin con nhỏ nghèo nàn, xấu xí kia lại là học sinh của Godiva.

"Thật hay đùa vậy?"

"Linh Sa, cậu đừng buồn. Dám bắt nạt hoa khôi của Godiva, con nhỏ này chán sống rồi!"

* * *

Trong lúc nó thản nhiên dạo bước giữa khuôn viên rộng lớn thì phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi, kèm theo đó là tiếng hô:

"Tránh ra! Tránh ra nhanh!"

Hàn Mai nhíu mày, vừa quay đầu lại đã thấy một chiếc xe màu vàng chói lọi băng băng hướng về phía mình. Nó mở to mắt nhìn chiếc xe phanh gấp, tạo ra một âm thanh chói tai và mũi xe lúc dừng lại chỉ cách mũi chân của nó chưa đến 5 cm. Đấy là chiếc mui trần McLaren 720S Spider. Người trong xe là nam sinh, đeo kính râm thời thượng, hắn ta bực dọc lên tiếng:

"Bị điếc à? Không nghe tiếng còi xe hay sao?"

Ánh mắt của nó lạnh lùng thêm một bậc, cái tên này ngang nhiên chạy xe trong khuôn viên trường, đã thế còn ăn nói thiếu lễ độ như vậy? Không cho hắn một bài học thì cứ tưởng mình cao quý hơn người lắm.

Hàn Mai lùi về sau hai bước, xoay người một cước đá tung kính chiếu hậu. Trong lúc nam sinh đó còn ngớ người, há mồm nhìn kính xe lăn nằm bẹp trên nền cỏ, Hàn Mai nhẹ nhàng bước đến bên, cất giọng lạnh như băng:

"Không được chạy xe vào trường."

Lục Nam Phong bần thần nhìn nữ sinh can đảm trước mắt. Mấy học sinh khác xung quanh run lên vì sợ, ai cũng biết Lục Nam Phong là vương tử của học viện Godiva, đụng tới hắn thì xem như xong đời vậy mà nó dám đá gãy kính xe của vương tử?

Hàn Mai không chút nao núng bỏ đi một mạch. Bỏ lại Lục Nam Phong ở sau lưng vừa tức vừa buồn cười, hắn gật gù:

"Khá lắm! Chiêu này cũng ấn tượng lắm đấy!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...