Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 8: Con riêng



Đan Đan đã năm tuổi, Bàng kiều Kiều dặn con bé phải chăm sóc em trai, vì thế hai đứa nhỏ vẫn luôn ngồi chơi với nhau. Khu vui chơi có hai chiếc xe lắc, lúc hai bé đến không có ai chơi, dưới sự giúp đỡ của nhân viên giữ trẻ ngồi lên, hai đứa nhỏ chơi vui vẻ, tiếng cười giòn tan.

Ai ngờ hai đứa nhỏ còn không có chơi bao lâu, không biết từ chỗ nào xuất hiện tới ba thằng nhóc, vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn hai bé nhường xe.

Trong nhà, Đan Đan là cô công chúa nhỏ, tính cách cũng ương bướng, đương nhiên không muốn, trả lời: “Chúng tôi vừa mới bắt đầu chơi, mời các ngươi chờ một lát.” Sự dạy dỗ lễ nghi từ thuở bé làm cô bé không thể mắng người.

Ba đứa trẻ hư có một đứa có cơ thể cao lớn hơn bọn nhóc một chút, nhìn như đã sáu bảy tuổi, lớn lên béo lùn chắc nịch, mắt nhỏ đến mức nhìn không thấy đâu, tính tình rất lớn,nhìn Cảnh Gia Dịch tuổi còn nhỏ, trực tiếp ra tay đánh người.

Cũng may nhân viên giữ trẻ ngăn cản kịp thời mới không làm thằng nhóc đó thực hiện được, Cảnh Gia Dịch lần đầu tiên chứng kiến trường hợp như vậy, có chút sợ, ngồi ở trong xe, nhỏ giọng kêu: “Chị Đan Đan” 

Tuy Đan Đan chỉ là một cô bé nhỏ, nhưng ý thức trách nhiệm lại rất cao, thấy đánh không lại ba con gấu đối diện kia, tự mình xuống xe, nói: “Vậy mấy người chơi chiếc của tôi, tôi cùng Dương Dương chơi chiếc này”

Nhân viên giữ trẻ chỉ là người làm công ăn lương, nhìn thấy mấy đứa trẻ tranh đoạt xe cũng không dám lên tiếng giúp ai, lo lắng liên lụy chính mình, nghe thấy biện pháp này có thể giải quyết chuyện trước mắt, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Ai ngờ ba con gấu kia lại không đồng ý, muốn chơi cả hai chiếc, muốn hai bé đều phải nhường.

Đương nhiên tiểu Đan Đan không đồng ý, kết quả, không ngờ ba con gấu kia lại làm ra hành động vũ lực đoạt xe. Nhân viên giữ trẻ lo lắng xảy ra chuyện, chỉ phải ngừng xe, trước đem Cảnh Gia Dịch ôm ra ngoài, đồng thời ý muốn giảng đạo lý với bọn trẻ.

Nhưng nếu ba con gấu kia có thể nghe được đạo lý thì không gọi là trẻ hư, bọn họ dưới sự dẫn dắt của con gấu to nhất, không chỉ xô đẩy nhân viên giữ trẻ, còn ra tay đánh cả Đan Đan.

Đan Đan chỉ là một cô bé, sức lực không đủ, không bao lâu đã bị con gấu to nhất kia đẩy ngã trên mặt đất, “Oa oa” khóc. 

Tuy rằng Cảnh Gia Dịch còn nhỏ, nhưng vừa thấy Đan Đan khóc, cũng không biết chỗ nào tới dũng khí, tức giận lao ra đẩy con gấu to đó, nói: “Không cho phép mày khi dễ chị Đan Đan”

Con gấu to không chú ý, bị sự bùng nổ đột nhiên của Cảnh Gia Dịch đẩy đặt mông ngồi ở trên mặt đất, đầu đập ở trên xe, phát ra một tiếng khá lớn. Con gấu to tức giận bò dậy nhào lên, nhân viên giữa trẻ giữ chặt con gấu to, lại không dám làm mạnh bạo, đành phải kêu đồng sự đi báo cho người nhà. 

Nhưng một mình anh ta sao có thể đối phó với ba đứa trẻ hư với độ tuổi từ sáu đến bảy tuổi, chỉ chốc lát sau con gấu to đó tìm được cơ hội vọt qua.

Cảnh Gia Dịch bị con gấu to dùng sức lực thật mạnh đẩy ngã trên mặt đất, nhân viên giữ trẻ quay người muốn đến kéo bé lên, hai con gấu còn lại thấy được cơ hội trước mắt, vuột khỏi tay nhân viên giữ trẻ, nhào lên gia nhập đánh hội đồng. 

Đan Đan không thể nhìn em trai nhỏ đáng yêu bị người khi dễ, vừa khóc vừa nhào lên gia nhập hỗn chiến. Trong lúc nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cho đến nhân viên quầy khu vực bên cạnh chạy tới, lúc này mới đem bọn trẻ kéo ra.

Lúc này có người phát hiện cánh tay của Cảnh Gia Dịch đã sưng lên, móng tay toàn máu bầm, nhân viên công tác hoảng sợ, lập tức đi kêu bác sĩ.

Mẹ của con gấu to nhất đến còn nhanh hơn bác sĩ, bà ta nhìn không thấy Đan Đan nhỏ yếu cùng Cảnh Gia Dịch, xông thẳng nhìn con trai mình rồi hỏi có sao không, con gấu to vừa thấy mẹ ruột tới biết có người chống lưng, miệng mở to khóc thét lên, nói đầu đau.

Vì thế chờ bác sĩ vừa đến, cô ta chết sống muốn bác sĩ cấp kiểm tra cho con trai mình trước, bác sĩ xem sau nói không có vấn đề gì cũng không nghe, cường ngạnh muốn bác sĩ cho thuốc rồi xức thuốc linh tinh.

Bàng Kiều Kiều được thông báo nhanh chân kêu người chạy đi tìm Lạc Kim Vũ, cô ở gần nên đến cũng mau, vừa đến khu vui chơi đã nhìn đến cảnh tượng này, tức giận thiếu chút nữa đánh nhau cùng người phụ nữ kia.

Lạc Kim Vũ lòng nóng như lửa đốt chạy tới khu vui chơi, liếc mắt nhìn thấy Cảnh Gia Dịch được Bàng Kiều Kiều ôm vào trong ngực, duỗi tay nhỏ để bác sĩ xử lý miệng vết thương.

Cái miệng nhỏ gắt ngậm chặt, đôi mắt nai con tròn xoe chứa đầy nước mắt, lại kiên cường chịu đựng không có khóc ra tới, cả người trắng trẻo gọn gàng giờ quần áo dơ bẩn rách rưới, tay nhỏ mềm mại, ngón áp út cùng ngón giữa sưng đỏ, đầu ngón tay bên trong đã sinh ra máu bầm màu tím đen!

“Dương Dương!” Lạc Kim Vũ đau lòng hét to.

Cảnh Gia Dịch nghe được thanh âm nhìn qua, bé mở miệng thở dốc như là muốn kêu 1 tiếng mommy, nhưng không có phát ra âm thanh, nước mắt tràn ngập hốc mắt, rốt cuộc nhịn không được, “Bá” rớt xuống dưới.

Lạc Kim Vũ đột nhiên cảm thấy ngực như bị người đào đi một khối thịt, đôi mắt nháy mắt đỏ. Cô sao còn có thể lo lắng cái gì dáng vẻ thục nữ phu nhân hào môn quý tộc, cầm váy  chạy qua, một tay ôm Cảnh Gia Dịch vào trong lòng ngực.

Bàng Kiều Kiều hô một tiếng “Kim Vũ”, Lạc Kim Vũ lại phảng phất giống như không nghe thấy, duỗi tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Gia Dịch, liên tục nói: “Dương Dương không đau, không đau ha! Mommy ở đây, mommy ở đây ……”

Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch bởi vì nghẹn khóc nghẹn đến đỏ bừng, bé dùng bàn tay không bị thương xoa Lạc Kim Vũ mặt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Dương Dương không đau, mommy đừng khóc.”

Lạc Kim Vũ nghe vậy sửng sốt, lúc này mới phát giác bản thân cũng rơi nước mắt khi nào không biết. Thì ra cho dù cô chiếm cứ nguyên chủ thân thể, nhưng thân thể này có mối quan hệ huyết mạch tương liên ràng buộc với Dương Dương nên cũng yên lặng ảnh hưởng tới tâm tình của cô.

Nhìn Cảnh Gia Dịch cố nén đau đớn rồi rơi nước mắt, ngược lại còn làm như người lớn mà   an ủi cô, Lạc Kim Vũ chua xót trong lòng cứ trướng trướng, đôi mắt càng cay. Cô dùng cái trán của mình chạm vào trán nhỏ của Cảnh Gia Dịch, nhẹ giọng trấn an, một bên nhìn bác sĩ xử lý, một bên hỏi Bàng Kiều Kiều, đến tột cùng là chuyện như thế nào.

Trước khi bác sĩ tới, Bàng Kiều Kiều đã hỏi qua nhân viên ở đây cùng con gái của cô, biết được chân tướng mọi chuyện, lập tức đơn giản rõ ràng nói tóm tắt cho Lạc Kim Vũ hiểu, thuận tiện cũng nói thêm một thông tin là người phụ nữ kia là Tiêu Cầm con dâu Tiền gia.

Lạc Kim Vũ trí nhớ tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ta chính là người mà Cảnh mẹ không muốn giới thiệu cho cô.

“Là nó cố ý dẫm Dương Dương! Con thấy được!” Đan Đan thở phì phì mà chỉ vào con gấu to nói.

Con gấu to đang chôn đầu ở trên người mẹ mình, vừa nghe nhanh chóng nâng đầu lên, trên mặt nửa giọt nước mắt cũng không thấy, hoá ra vừa rồi gào nửa ngày đều là giả dối “Mày nói bậy! Là nó đẩy tao đụng vào đầu!”

“Mày! Mày nói dối! Hơn nữa rõ ràng là mày đẩy ngã tao trước, Dương Dương mới đẩy mày!” Đan Đan tức phát khóc.

Lạc Kim Vũ sờ sờ đầu Đan Đan, Bế Cảnh Gia Dịch lên, đang muốn mở miệng, lại nghe người kêu Tiêu Cầm kia ác nhân trước cáo trạng: 

“Con trai của cô đẩy ngã tiểu Minh nhà của chúng ta còn đụng vào đầu, ngày mai tôi lập tức dẫn con trai tôi đi bệnh viện kiểm tra, nếu xảy ra chuyện gì, xem cô như thế nào trả nổi!”

Lạc Kim Vũ kìm nén sự tức giận, lại một lần dò hỏi bác sĩ, được biết tiểu Minh không có việc gì, lại lần nữa nhìn về phía Tiêu Cầm, không khí đột ngột thay đổi, lửa bốc lên, lạnh lùng nói: 

“Tiền phu nhân, bác sĩ nói con trai của cô không có chuyện gì, cô nhìn con trai của tôi xem, bàn tay của con trai tôi bị con trai cô dẫm thành như vậy”

“Tên đó mà là bác sĩ kiểu gì? Tên đó nói không có chuyện gì thì không có chuyện gì sao? Tôi muốn đi bệnh viện, chụp MRI, kiểm tra toàn thân, nếu não chấn động thì sao? Trả lời đi?”

Lạc Kim Vũ mày đẹp nhíu chặt, nói: “Ok! Chúng ta hiện tại đi bệnh viện! Nếu con trai của cô có vấn đề, tôi phụ trách toàn bộ! Nếu không có vấn đề..... bàn tay của Dương Dương.... cô xử lý ra sao?!”

“Xì! Con trai của cô có chuyện thì làm gì được tôi! Ngay cả cô còn không là cái thá gì, còn muốn tôi hạ thấp địa vị đi xin lỗi sao?” 

Tiêu Cầm không biết bị chọc tới cọng dây thần thần kinh nào, táo bạo lên: 

“Một đứa con hoang, thằng con riêng, một con đàn bà bán thân thể còn leo lên không được vị trí Cảnh phu nhân, còn ở nơi này diễu võ dương oai? Nể tình kêu cô một tiếng Lạc tiểu thư, cô thật không biết bản thân mấy cân mấy lượng!”

Cảnh Gia Dịch đang nằm ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực Lạc Kim Vũ, lúc này có chút nghi hoặc mà nhỏ giọng hỏi: “Mommy, Con hoang là cái gì?”

Lạc Kim Vũ cứng người lại, nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của Cảnh Gia Dịch, nói không ra lờ., 

Cô cắn chặt hàm răng, hận không thể nhào lên tát Tiêu Cầm mấy cái, rồi lại lo lắng cô ta lại nói những lời khó nghe làm Cảnh Gia Dịch nghe được, trong khoảng thời gian ngắn có chút tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này……

“Chó mèo ở đâu tùy tiện đến đây sủa bậy, cũng dám buông lời khinh nhục người nhà họ Cảnh?”

Một giọng nam lạnh thấu xương vang lên từ phía sau lưng mọi người, giọng nói lại trầm lại trọng, rơi vào trong tai mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...