Vật Trong Tay

Chương 65



Hắn có phòng bao riêng ở Túy Kim Triêu. Ngày thường hễ có hắn là căn phòng luôn náo nhiệt. Nhưng hôm nay do có dụng ý riêng nên Tiểu Ngũ không dám gọi bạn bè bằng hữu. Chị Hoa cũng không vời mấy cô em xinh đẹp mới lạ đến. Cả phòng bao to rộng như vậy, chỉ có Phó Thận Hành đi cùng A Giang và Tiểu Ngũ.

Phó Thận Hành nhìn quanh, bất giác bật cười, bảo Tiểu Ngũ: “Mọi ngày thế nào thì cứ thế đi, chú không sợ mọi người nhìn vào thấy bất thường à?”

Thực ra, trong lòng Tiểu Ngũ vốn không rõ ý đồ của Phó Thận Hành. Nghe xong câu này, anh ta chợt hiểu, vừa lôi di động chuẩn bị gọi điện vừa nói: “Anh Hành, anh đợi chút, em gọi mọi người tới tụ tập ngay đây.”

Anh ta làm việc mau lẹ, chẳng mấy chốc, chị Hoa đã nhanh chóng đưa mấy cô em trẻ trung xinh đẹp đến tiếp khách. Đám người quen cũng lần lượt chạy tới. Phòng bao mỗi lúc một thêm náo nhiệt.

Ban đầu, Trần Hòa không biết Phó Thận Hành tới Túy Kim Triêu.

Đêm đó, cô vội vã bỏ đi, không kịp trả chìa khóa ngăn giữ đồ. Sau đó, bà nội phải nhập viện, rối ren mất mấy hôm. Mãi đến chiều qua, sau khi nhận được điện thoại của chị Hoa, cô  mới nhớ còn một số việc chưa giải quyết xong. Cô có thể không đến nhưng do trong lòng có tâm tư nên đã nhận lời. Vừa tới, cô liền gặp ngay một đồng nghiệp trước từng giúp đỡ mình rất nhiều. Cô ấy bị đau đầu, cần cô hỗ trợ một lát.

Trần Hòa mềm lòng, nhìn đồng nghiệp kia đổ đầy mồ hôi lạnh, không nỡ từ chối đành đổi đồ thay ca giúp. Khi quay lại, cô bỗng thấy mấy cô gái đang túm tụm tán gẫu về Phó Thận Hành. Nói anh ta soái ca, sành điệu, dù được anh ta ân sủng một lần thì cũng đừng nghĩ tới chuyện trèo cao hay lợi dụng.

Trần Hòa ít tuổi, nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt. Một cô gái huých cùi chỏ, cười hỏi: “Này, thích không?”

Cô ngây người, mãi mới hiểu đồng nghiệp hỏi gì, xấu hổ vội vàng lắc đầu: “Em không thích.”

Bọn họ mắng cô giả bộ, cả đám đang cười nói thì Trần Hòa bị quản lý gọi vào phòng bao tiếp rượu. Chuyện sẽ chẳng có gì, đến lúc đặt rượu xuống đi ra, cô bỗng bị một gã say túm lấy, sống chết không buông, bắt cô ở lại hát.

Công việc của nhân viên Túy Kim Triêu đều được phân công rõ ràng. Trần Hòa chỉ phụ trách chân đưa đồ, không được vào phòng bao. Mấy hôm trước làm ở Túy Kim Triêu, cô chưa từng gặp tình huống nào như vậy nên vô cùng hoảng hốt, vừa giải thích vừa cố gắng thoát ra. Nhưng kẻ say đâu thèm nói đạo lý, hắn không những không buông tay, còn ôm cô vào trong lòng.

Xung quanh mọi người la ó, một ả trong phòng thấy tình thế bất thường, liếc mắt ra hiệu cho Trần Hòa rồi vội ra ngoài cầu cứu quản lý. Quản lý tới rất nhanh, không ngờ sau khi giải thích xong, gã say kia hét lên: “Cút! Tại sao lần trước cô ta có thể ngồi uống rượu với khách trong phòng bao? Đến lượt tôi thì không? Các người xem thường tôi hả?”

Trần Hòa chỉ uống rượu trong phòng bao một lần, lần đó chính là với Phó Thận Hành.

Quản lý tươi cười, nói: “Đó là Phó tiên sinh, với tư cách cá nhân.”

Chẳng ngờ, câu nói này giống như chọc giận gã say, hắn nhất quyết không chịu thả Trần Hòa đi. Ban đầu, Trần Hòa còn hoảng sợ, sau khi trấn tĩnh lại, cô liền căm tức nhìn gã say bắt đầu động tay động chân. Không kìm được cơn nóng giận, cô đẩy tay hắn ra, tát ‘bốp’ một cái vô mặt hắn.

Cái bạt tay này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Gã say tỉnh táo đôi chút, cười lạnh, cất giọng âm tàn: “Được, có gan đấy! Nếu hôm nay tôi không chơi cô, sau tôi sẽ không lăn lộn ở Nam Chiêu này nữa.”

Quản lý vừa tức vừa cuống, chỉ biết đẩy cô ra sau bảo vệ, cố gắng năn nỉ: “Tối nay Phó Thận Hành ở đây, anh nể mặt anh ta, không nên so đo với một đứa không hiểu chuyện.”

Gã say không chịu bỏ qua, trong lúc bọn họ đang lời qua tiếng lại, người lẻn ra ngoài báo tin đã trở về, đưa một người đàn ông mặt mũi lạnh lùng tiến vào, là A Giang, thân tín của Phó Thận Hành. Thấy hắn, gã say lập tức trở mặt, vội bật dậy, khách khí chào: “Anh Giang.”

A Giang hết liếc nhìn đám người, rồi lại nhìn Trần Hòa, hắn lạnh lùng nói: “Phó tiên sinh bảo cô qua.”

Trần Hòa bị dọa một trận vẫn đang đứng ngây người, được quản lý đẩy ra ngoài, nói: “Phó tiên sinh gọi còn không mau đi đi.” cô mới định thần, vội vã chạy theo chân A Giang. A Giang im lặng đi phía trước, cô lo lắng đi phía sau, cho tới khi đứng bên ngoài phòng bao của Phó Thận Hành, cô mới cố lấy dũng khí, lên tiếng: “Tôi không vào đâu, anh gửi lời cảm ơn Phó tiên sinh đã giải vây giúp tôi.”

A Giang một mực im lặng, mở cửa nghiêng người, ý bảo cô vào.

Trần Hòa không còn cách nào khác, đành cắn răng bước vô. Trong phòng hết sức náo nhiệt. Giữa đám người đang ngồi trên sô pha đấu rượu, Phó Thận Hành lặng lẽ ngồi bên, yên lặng quan sát. Lúc A Giang đi đến rỉ tai, hắn mới quay đầu nhìn Trần Hòa. Sau khi rời mắt khỏi cô, hắn dùng ly rượu khẽ gõ xuống bàn, lên giọng với đám người xung quanh: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

Đám người đang huyên náo, nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn nhau. Có người tưởng mình nghe nhầm, hỏi hắn: “Anh Hành, anh bảo sao cơ?”

“Ra ngoài hết đi.” Phó Thận Hành hờ hững trả lời.

Hắn vừa nói xong, căn phòng rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại hắn và Trần Hòa, ngay cả A Giang cũng kéo cửa đi ra. Phó Thận Hành rủ mắt, im lặng nãy giờ cuối cùng cũng ngước lên nhìn cô, nói: “Tới đây ngồi.”

Trần Hòa nghĩ hắn nhất định đã biết rõ thân phận của mình, trong lòng tuy sợ hãi nhưng không muốn yếu thế trước mặt hắn. Vì vậy, cô ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện. Thấy Phó Thận Hành chỉ im lặng nhìn mình, cô liền chủ động mở lời: “Chuyện vừa rồi, tôi rất cảm ơn ngài, nhưng…”

“Cô đang làm gì ở đây vậy?” Phó Thận Hành đột nhiên ngắt lời cô. Hắn ngửa người ra sau ngồi tựa lưng vào sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo, tay đặt lên đầu gối, vuốt ve ly rượu, nhàn nhạt hỏi: “Trần Hòa, cô quay lại Túy Kim Triêu làm gì vậy?”

Trần Hòa cứng người, không biết trả lời thế nào.

Phó Thận Hành nhếch môi cười nhạt, thủng thẳng nói: “Tôi đã điều tra cô, biết rõ cha cô là ai, cũng đoán ra được lý do trước kia cô che giấu tung tích đến đây làm gì. Thân phận bị bại lộ, lẽ ra cô không nên đến đây mới phải chứ?”

Trần Hòa không ngờ hắn đã biết mọi chuyện. Cô tuy lanh lợi nhưng khó tránh khỏi không biết ứng đáp, mất mấy giây mới chậm rãi trả lời: “Hôm nay tôi đến đây là để giải quyết một số việc, không có mục đích nào khác.”

Phó Thận Hành cong môi, cười không nói, ánh mắt lướt qua người cô.

Trần Hòa cúi đầu, liếc nhìn bộ đồng phục trên người mình, giải thích thêm: “Tôi tạm thời làm thay một đồng nghiệp, sức khỏe cô ấy không tốt.”

Phó Thận Hành cười cười như không để tâm đến lời cô: “OK, giờ thì đi được rồi chứ? Tôi sẽ bảo A Giang tiễn cô.” Nói xong, hắn gọi A Giang vào.

Hắn cư xử với cô như với một đứa trẻ không hiểu chuyện. Điều đó khiến Trần Hòa tức giận. Cô định đứng dậy theo A Giang ra ngoài, nhưng càng nghĩ càng thấy không cam lòng liền kiên quyết quay lại, đứng trước mặt Phó Thận Hành, hỏi: “Phó Thận Hành, nếu anh đã biết lý do tôi tới đây, vì sao vẫn còn muốn giúp tôi?”

Phó Thận Hành dường như hơi bất ngờ, nhướng đôi mày kiếm, chăm chú nhìn cô, vẫy tay ra hiệu cho A Giang ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai người họ, hắn khẽ ngước lên nhìn cô, thong dong trả lời: “Cô bé, tôi rất bội phục dũng khí của cô. Nhưng có dũng khí là một chuyện, liều lĩnh lại là một chuyện khác.”

Trần Hòa từng nghe Hà Nghiên nói lời tương tự. Khi ấy, cô nói: “Tôi thừa nhận sự dũng cảm của cô. Nhưng tôi không cho rằng liều lĩnh là một kiểu dũng cảm.”

Câu nói ấy vô tình làm Trần Hòa phẫn nộ. Cô nắm tay thành quyền, lạnh lùng nhìn Phó Thận Hành: “Không sai, tôi là người như vậy, tôi không thể làm rùa đen rụt cổ giống kẻ khác, sợ bóng sợ gió, mới làm chút việc đã hối hận. Tôi không sợ chết, cũng không sợ anh, cùng lắm là để anh giết tôi.”

Phó Thận Hành chau mày, bật cười, nụ cười ít nhiều có phần bất lực. Hắn ra hiệu bảo cô  ngồi xuống, nói: “Trần Hòa. Tôi sẽ không giết cô. Hơn nữa, cái chết của cha cô không liên quan tới tôi.”

Trần Hòa không ngờ hắn sẽ chủ động nhắc đến cha mình, cô nhìn hắn đề phòng.

Nhìn dáng vẻ đó của cô, hắn nhướng môi, cười mỉa: “Tôi không cần lừa cô, hiện tại nhà cô chỉ còn cô và bà nội. Nếu có ý, tôi đã giết hai người, vất bừa vào nơi thâm sâu cùng cốc, không ai tìm thấy được.”

Hắn nói đúng thực tế khiến Trần Hòa phải thừa nhận. Nếu cô và bà nội biến mất, đúng là sẽ không có ai phát hiện ra. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, ngẫm nghĩ, hỏi: “Rốt cuộc thì anh có phải là Thẩm Tri Tiết không?”

Phó Thận Hành nghe vậy, mỉm cười hỏi ngược lại: “Cô có tin tôi là Thẩm Tri Tiết không? Nói một phạm nhân bị tử hình thoát cảnh tù đày, thay hình đổi dạng trở thành chủ tịch của Doanh nghiệp Phó Thị. Cô có tin không?”

“Nhưng cô Hà nói anh là Thẩm Tri Tiết.” Nói xong, Trần Hòa nhìn chằm chằm vào Phó Thận Hành, quan sát sắc mặt hắn, như muốn tìm ra sơ hở của hắn.

Ánh mắt Phó Thận Hành trở nên âm u. Hắn im lặng một lúc lâu rồi ngước lên nhìn cô, thản nhiên cười: “Giữa tôi và Hà Nghiên đúng là có một số gút mắc nhưng điều này không liên quan gì tới cha cô. Đối với chuyện không may của cha cô, tôi vô cùng xin lỗi, dù không liên quan đến tôi.”

Trần Hòa nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt trong câu trả lời của hắn: “Giữa anh và cô Hà có vướng mắc gì sao?”

Phó Thận Hành hơi mím môi, khuôn mặt sa sầm, không trả lời: “Chuyện này không liên quan đến cô.”

“Nhưng liên quan đến cái chết của cha tôi, liên quan đến tôi.” Trần Hòa lập tức đáp trả, giọng điệu hùng hổ dọa người: “Không lâu sau khi cô Hà nhờ cha tôi xác minh thân phận của anh, ông đột nhiên bị tai nạn ô tô mà chết. Chiếc xe gây tai nạn thuộc quyền sở hữu của doanh nghiệp Phó Thị. Anh không nghĩ điều này quá trùng hợp ư?”

Phó Thận Hành im lặng, một lúc sau mới cất tiếng hỏi cô: “Cô có biết có tất cả bao nhiêu chiếc xe thuộc sở hữu của Doanh nghiệp Phó Thị không? Cho dù chiếc xe đó thuộc sở hữu của Phó Thị, cũng không có nghĩa tôi là hung thủ mưu sát cha cô. Trần Hòa, cô không cảm thấy sự trùng hợp này rất vô lý sao?”

Trần Hòa la lên: “Đương nhiên không chỉ có mỗi điểm ấy, quan trọng là cô giáo Hà. Nếu không có tội, sao anh không nói với cô ấy?”

Phó Thận Hành chau mày, sắc mặt một lần nữa u ám: “Tôi thích Hà Nghiên, nhưng cô ấy luôn cho rằng tôi là tên tội phạm tử hình Thẩm Tri Tiết. Đây chính là gút mắc giữa chúng tôi.” Hắn nhướng môi cười tự giễu: “Rất buồn cười, đúng không? Nhưng sự đời buồn cười thế đấy. Tôi vô tình gặp cô ấy, sinh lòng ái mộ nhưng cô ấy lại vì dung mạo của tôi mà ra sức chứng minh tôi là tên tội phạm tử hình Thẩm Tri Tiết.”

Câu trả lời quá mức bất ngờ khiến Trần Hòa sửng sốt không thốt nên lời, mãi mới ấp úng: “Nhưng cô Hà có chồng rồi.”

Phó Thận Hành mỉm cười: “Đúng vậy, cô ấy có chồng rồi nhưng tôi bất chấp đạo đức, sử dụng thủ đoạn bức bọn họ chia tay, cho nên, cô ấy càng hận tôi.”

Dù cười, nhưng nụ cười của hắn vừa giễu cợt vừa thê lương. Trần Hòa nhất thời không biết nói sao, vẫn là Phó Thận Hành lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Thôi nào, cô bé, tôi không muốn bàn luận tới chuyện này, cũng không chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích đạo đức nào của cô. Cô giống Hà Nghiên, tiếp cận tôi là để lấy dấu vân tay của tôi, đúng không?”

Nếu như hắn đã biết, Trần Hòa cảm thấy giấu diếm tiếp sẽ trở nên hẹp hòi, cô liền dứt khoát thừa nhận: “Đúng, dấu vân tay cô Hà đưa không đủ rõ ràng, không thể sử dụng được.”

Phó Thận Hành thoáng giật mình, cười nói: “Cô ấy không phải dân chuyên nghiệp, đâu biết dùng các công cụ khác nhau nào để lấy dấu vân tay.”

Trần Hòa không biết mình đã trúng kế, nói tiếp: “Đúng vậy, nếu là dấu vân tay trên bề mặt nhẵn thì cần dùng bột nhôm và giấy chuyển gel nước đặc biệt. Bột phấn vón cục nhiều, nếu dùng băng dính thẩm thấu sẽ không thể rõ ràng.”

Cuối cùng, Phó Thận Hành đã có thể khẳng định buổi sáng hôm ấy Hà Nghiên cầm cốc sữa lên trên lầu làm gì. Cô sắp xếp để hắn in dấu tay lên cốc sữa, nhiệt tình dùng nụ hôn sâu khiến hắn tưởng bở, sau đó, cất dấu vân tay của hắn vào trong túi, rời đi như không có gì xảy ra.

Nghĩ đến chuyện cô vẫn luôn lừa mình, mọi việc xảy ra trước kia chỉ là những trò chơi không chút chân thực, trong lòng hắn không kìm nổi cơn oán hận.

Hắn chậm rãi gật đầu, gọi A Giang vào căn dặn: “Lấy giấy trắng và hộp mực đóng dấu lại đây.”

A Giang ngạc nhiên nhìn hắn, không hỏi lại, quay người mang đồ tới. Phó Thận Hành trầm mặc, tự nhấn mấy đầu ngón tay lên tờ giấy trắng, cầm lên đưa cho Trần Hòa. Trần Hòa ngập ngừng tiếp nhận tờ giấy, không dám tin đây là sự thật: “Anh đưa tôi thật ư?”

“Đúng vậy, nhưng nhớ, dùng xong trả lại cho tôi.” Phó Thận Hành bất giác mỉm cười, khóe môi vừa cong lên liền lộ vẻ xót xa, rủ mắt thì thầm: “Thực ra, chỉ cần cô ấy bảo, tôi sẽ đưa cho cô ấy.” Hắn dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch mấy đầu ngón tay rồi dặn dò A Giang đưa Trần Hòa về. Tiếp theo, hắn nhàn nhạt nói với cô: “Sau này đừng đến chỗ như thế nữa, nếu gặp rắc rối, chưa chắc tôi đã có ở đó.”

Trần Hòa cảm thấy mơ màng, nghe câu này, hiểu hắn có ý tốt, thấp giọng trả lời: “Cảm ơn.” Rồi đứng dậy theo A Giang ra ngoài.

Phó Thận Hành ngồi một mình trong phòng. Một lúc sau, Tiểu Ngũ gõ cửa vào, ngạc nhiên hỏi: “Anh Hành, sao lại đưa con bé kia đi?” Đầu Trọc đứng sau, tay vẫn đang tự xoa bóp nửa bên mặt, lên tiếng: “Con bé ấy ra tay cũng nặng đấy, nửa khuôn mặt em sưng vù lên rồi. Anh Hành, anh nên đền bù tổn thất cho em. Lần nào ông chủ cua gái, Đầu Trọc em cũng là người bị đánh.”

Chưa dứt lời, hắn đã bị Tiểu Ngũ tát một phát: “Cút sang bên, ai bảo mày có bộ mặt lưu manh, về nhà oán cha oán mẹ mày đi.”

Phó Thận Hành lẳng lặng nhếch môi, nói: “Đầu Trọc đi tìm chị Hoa, chọn con bé mình thích nhất, sổ sách cứ lấy tên tôi.”

Bấy giờ, Đầu Trọc mới cao hứng trở lại, vui vẻ đồng ý.

Tiểu Ngũ nhìn sắc mặt Phó Thận Hành, cười hỏi: “Mấy anh em đang chơi chỗ khác, em đi gọi họ lại nhé?”

Phó Thận Hành đáp: “Không cần, cứ để họ chơi.”

Nói xong, hắn đứng dậy, gọi một chiếc xe, không kêu người theo, tự mình lái xe rời Túy Kim Triêu.

Đồng hồ chỉ 9 giờ, hắn gọi điện cho Hà Nghiên, hỏi: “Về chưa?”

Hà Nghiên cùng Hứa Thành Bác vừa từ trong nhà hàng đi ra, nghe vậy cô liền bước sang bên tránh Hứa Thành Bác rồi mới trả lời: “Chưa, vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị về.”

Phó Thận Hành nhìn đồng hồ, cảm thấy không vui, hỏi địa chỉ của cô: “Chờ ở đó, tôi sẽ đến đón em.”

Hà Nghiên ngạc nhiên, nói: “Không cần, bên này gọi xe rất tiện, anh đi thẳng đi, tôi sẽ tự gọi taxi.”

Phó Thận Hành không để cô từ chối, kiên quyết buông một câu: “Đợi tôi.” rồi cúp máy.

Hà Nghiên cất điện thoại, quay sang thấy Hứa Thành Bác đang nhìn mình lo lắng, cô liền nói: “Em về trước đi, sẽ có người đến đón cô.”

Hứa Thành Bác ngạc nhiên, hỏi: “Là Phó Thận Hành ạ?”

Như đã hứa, Hà Nghiên đã giải thích qua những rắc rối giữa mình và Phó Thận Hành cho cậu ta nghe. Nhưng cô cố tình bỏ qua đoạn Thẩm Tri Tiết biến mất, kể một nửa sự thật chuyện về cảnh sát Trần. Cô không muốn chàng trai này biết quá nhiều, đối với cậu ta đây không phải là điều tốt. Giờ nghe cậu ta hỏi vậy, cô đáp: “Đúng, nhưng không sao, màn hỗn loạn hôm trước đã được cô giải quyết xong.”

Hứa Thành Bác ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Cô Hà, thật sự không thể báo cảnh sát ư?”

Hà Nghiên mỉm cười, trả lời: “Bên trong có nhiều chuyện liên quan đến nhau. Nếu báo cảnh sát, sẽ mang lại cho cô rất nhiều rắc rối. Em yên tâm, cô không sao đâu.”

Hứa Thành Bác im lặng hồi lâu, không chịu rời đi, đứng đó đợi cùng Hà Nghiên. Hà Nghiên bất lực, đành để mặc cậu ta. Hai người tán gẫu chuyện trường lớp, khoảng 20’ sau mới nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen từ xa chạy tới, dừng ở trước mặt.

Phó Thận Hành hạ kính xe, lạnh lùng nhìn Hà Nghiên và Hứa Thành Bác, ra lệnh cho Hà Nghiên: “Lên xe!”

Hà Nghiên mở cửa ngồi vào, thò tay qua cửa sổ vẫy tay với Hứa Thành Bác đang đứng ở bậc thang, định chào từ biệt. Không ngờ, Phó Thận Hành từ bên ghế lái ghé sát lại, một tay ôm cổ cô, tay kia bóp chặt cằm cô, ép mặt cô xoay qua chỗ khác, cúi xuống hôn mãnh liệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...