Vật Trong Tay

Chương 73



Chạy trốn không phải là hành trình dễ dàng.

Hà Nghiên theo Lương Viễn Trạch lẻn ra cửa sau khách sạn, xuyên qua con ngõ nhỏ, đi chưa mấy bước tới chỗ để xe của Lương Viễn Trạch. Sau khi lên xe, Lương Viễn Trạch lấy từ bên trong ra một chiếc ba lô căng phồng đưa cho Hà Nghiên, nói: "Anh đã chuẩn bị trước một số thứ, em xem có thể dùng được không?"

Cô kéo khóa chiếc ba lô, trông thấy hai bộ tóc giả, tiếp theo là mấy hộp mỹ phẩm và mấy bộ quần áo kiểu dáng bình thường. Hà Nghiên không hỏi nhiều, nhanh nhẹn thay quần áo trong ba lô, đội bộ tóc giả màu nâu lên đỉnh đầu, sau đó hỏi Lương Viễn Trạch: "Ba mẹ bên kia thế nào rồi?"

Tình thế đang hết sức cẳng thẳng nhưng do có cô ở bên, Lương Viễn Trạch vẫn không kìm được nở nụ cười, nhìn cô đáp: "Yên tâm Nghiên Nghiên. Anh đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta có thể đi gặp ba mẹ ngay."

Sau khi nhận điện thoại của Hà Nghiên, anh lập tức thông báo cho phía bệnh viện, có lẽ giờ này ông bà Hà đã đến địa điểm chắp nối sớm hơn bọn họ. Quả nhiên, vừa rời nội thành, bọn họ đã trông thấy chiếc xe thương vụ chở ông bà Hà đang đỗ ở ven đường.

Ông Hà bị tiêm độc tố thần kinh trong một thời gian khá dài, cho dù đã tiêm giải độc nhưng cơ thể vẫn mất kiểm soát, nói năng không được rõ ràng, đành nằm im một chỗ ở ghế sau. Còn bà Hà thì mơ mơ màng màng, đến giờ vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thấy Hà Nghiên mở cửa xông tới, bà vội túm lấy con gái, hỏi: "Nghiên Nghiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mắt Hà Nghiên đỏ hoe bỏ qua câu chất vấn của mẹ, vội vã nhìn người cha gầy gò, hỏi: "Ba, ba thấy sao rồi?"

Ông Hà không trả lời, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn con gái hồi lâu, bấy giờ mới chầm chậm nhả từng chữ một: "Nếu Lương Viễn Trạch không kể, có phải con định giấu chúng ta đến chết không?"

Hà Nghiên há miệng, không biết giải thích thế nào, chỉ biết đưa tay gạt lệ.

Ông Hà nói tiếp: "Nghiên Nghiên, chúng ta là cha mẹ của con, con là đứa con duy nhất, con giấu diếm lừa gạt để tránh chúng ta lo lắng. Nhưng con có nghĩ tới cảm giác của chúng ta sau khi biết sự thật không?"

"Ba, con xin lỗi." Hà Nghiên nghẹn ngào, nhào vào lòng ba bật khóc. Ông Hà chậm rãi giơ tay, từ từ đặt lên đầu con gái, vừa giận vừa thương, mắng: "Con bé này, trong mắt con, ba là người vô dụng, không thể bảo vệ con gái mình, đúng không?"

Bà Hà vốn đang nghi hoặc, nghe vậy càng thấy mơ hồ, nóng nảy quát lớn: "Cuối cùng là sao? Mấy ba con ông lừa gạt tôi, muốn tôi lo lắng mà chết hả?"

Bên ngoài, Lương Viễn Trạch kín đáo đưa cho tài xế một xấp tiền dày. Sau khi bảo anh ta rời đi, Lương Viễn Trạch tự ngồi vào vị trí lái, quay đầu nhìn ông Hà, thấy thân thể ông không có gì đáng lo ngại, bấy giờ mới yên lòng, trấn an bà Hà mấy câu, cuối cùng bảo Hà Nghiên: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian trước khi tên khốn kia hồi phục, tìm nơi hắn không thể truy ra."

Đây là việc quan trọng nhất lúc này. Hai ba con Hà Nghiên đều là người lý trí, nghe vậy cùng nhìn Lương Viễn Trạch gật đầu. Hà Nghiên hỏi thêm: "Thuốc của anh là thuốc gì? Có tác dụng trong bao lâu?"

Lương Viễn Trạch đáp: "Đó là một loại thuốc độc thần kinh được chiết xuất từ nhện độc. Nếu không có thuốc giải, các triệu chứng sẽ thuyên giảm sau 72 tiếng."

Nếu phải chạy trốn trong ba ngày thì quãng thời gian đó đủ để họ chạy tới bất kỳ nơi đâu. Hà Nghiên thầm yên tâm nhưng ông Hà lại suy nghĩ cẩn trọng hơn: "Loại thuốc ấy không làm người ta mất ý thức, một khi Phó Thận Hành được thủ hạ phát hiện đưa đến bệnh viện, có sự hợp tác của hắn, có lẽ chưa đến ba ngày, bác sĩ đã tìm ra thuốc giải độc."

Lời ông Hà dự đoán không sai. Không đợi tới 72 giờ, ngay đêm hôm sau, Phó Thận Hành đã được tiêm thuốc giải độc. Màn bình phục này một mặt là nhờ vào sự giúp đỡ của các chuyên gia thần kinh hàng đầu thế giới hắn vốn mời về chữa cho ông Hà. Mặt khác, tuy hắn không thể nói nhưng mắt có thể chuyển động, nhờ đó mà trả lời chính xác và hiệu quả các yêu cầu của bác sĩ.

Sau khi thuốc giải được tiêm vào cơ thể, Phó Thận Hành dần khôi phục tri giác, có thể nói thành lời. Mệnh lệnh đầu tiên hắn phát ra là yêu cầu A Giang tìm kiếm Hà Nghiên. Hắn dằn từng tiếng một, mười một chữ vô cùng đơn giản, chữ nào chữ nấy đều lạnh như băng: "Tìm cô ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Lúc này cách thời gian Hà Nghiên bỏ trốn đã gần hai ngày, giữa biển người mênh mông tìm kiếm một kẻ cố tình lẩn trốn không hề dễ dàng. Phó Thận Hành ở Mỹ trọn hai tuần, vận dụng tất cả mối quan hệ của Phó Thị với giới hắc bạch, không chỉ NewYork mà cả các vùng lân cận nhưng vẫn truy không ra manh mối của Hà Nghiên.

Hà Nghiên trốn ở đâu, hắn không sao tìm thấy.

Ngày thứ mười lăm, Phó Tùy Chi từ trong nước tìm đến, tiếp nhận mệnh lệnh của Phó lão gia đưa Phó Thận hành trở về. Hắn vốn xem thường người anh họ này, nhìn hắn vì phụ nữ mà phát điên, ý khinh thường càng lộ rõ: "Thẩm Tri Tiết, anh không có tiền đồ đến thế sao? Khó tránh trước kia bác cả không chịu thừa nhận anh. Anh như vậy, đúng là không xứng làm con cháu nhà họ Phó."

Chỉ trong nửa tháng, Phó Thận Hành dường như gầy hẳn đi, gương mặt vốn góc cạnh lộ vẻ u ám, thần sắc càng thêm lạnh lùng. Hắn khẽ dựa người vào chiếc ghế gỗ óc chó, ngón giữa vuốt điếu thuốc lá, giương mắt dò xét Phó Tùy Chi, điềm tĩnh hỏi: "Chú vừa nói gì? Lặp lại lần nữa đi?"

Phó Tùy Chi không bị ánh mắt sắc bén như lưỡi đao ấy hù dọa nhưng vẫn nhất thời không dám lặp lại, cười lạnh thay đổi chủ đề: "Anh đâu phải chưa từng chơi đùa đàn bà khác? Hưởng thụ rồi rước bực vào thân. Cô ta thực sự tốt đến nỗi anh không thể bỏ ư?"

Phó Thận Hành không đáp, hờ hững nhìn hắn, đứng dậy bước từng bước đến trước mặt Phó Tùy Chi. Phó Tùy Chi rùng mình, vô thức định lui người về sau. Nhưng hắn chưa kịp di chuyển, Phó Thận Hành đã nhanh chóng vươn cánh tay như gọng kìm, kẹp chặt cổ họng hắn.

Phó Thận Hành dửng dưng, cất giọng lạnh nhạt: "Phó Tùy Chi, mày biết tao không phải Phó Thận Hành, tao và mày cũng không phải anh em như tay với chân. Thế nên, đừng chọc giận tao. Đây là lần cuối cùng tao nhắc nhở mày, nhớ cho kỹ. Nếu không, tao không ngại biến nhà họ Phó thành dòng độc đinh."

Phó Tùy Chi mặt đỏ bừng bừng, thở không ra hơi, nói gì đến cất tiếng. Hắn cố giãy dụa nhưng cổ họng như bị chiếc kìm sắt bóp chặt     , không cách nào chuyển động. Thậm chí, chiếc kìm sắt đó đang từ từ siết nhanh, biến trước mắt thành một màn tối đen, dần mất đi ý thức.

Ngay khi Phó Tùy Chi cảm thấy mình như sắp bị bóp chết thì Phó Thận Hành đột nhiên buông lỏng tay, lui về sau một bước, từ trên cao nhìn Phó Tùy Chi ho khan thở dốc. Hắn nhếch môi, bẻ gãy điếu thuốc lá ném lên người gã em họ, dặn dò: "Đặt vé máy bay đi, chúng ta thật sự cần phải trở về rồi."

Năm nay lập xuân sớm, lúc chúng quay về Nam Chiêu, cây cối bên ngoài hành lang khu nhà tổ của Phó Thị đã mọc xanh um. Dưới mái hiên, chim én ríu rít. Phó Thận Hành từ trong thư phòng Phó lão gia đi ra, đứng lặng dưới hiên giây lát rồi cất bước ra ngoài. Ở cửa viện, vừa vặn gặp Phó Tùy Chi đi đâu về. Nhìn thấy Phó Thận Hành, hắn lập tức dừng chân, ngập ngừng gọi: "Anh."

Không biết có phải do bị Phó lão gia dạy dỗ hay do đã hiểu ra sự tàn nhẫn của Phó Thận Hành mà từ khi ở Mỹ trở về, thái độ của Phó Tùy Chi cung kính hơn nhiều, hắn không dám gọi Phó Thận Hành là "Thẩm Tri Tiết", cũng không dám mở miệng khiêu khích.

Phó Thận Hành dửng dưng nhìn hắn, nói: "Nếu không muốn quay lại thì đừng đến Túy Kim Triêu nữa, đến công ty làm đi."

Phó Thị có một quy định bất thành văn, để tránh cho anh em trong nhà xích mích nhau, trong giai đoạn chuyển giao giữa chủ cũ và chủ mới, tất cả đám con cháu có mối quan hệ cạnh tranh với chủ nhân mới đều bị cắt cử ra nước ngoài, tránh xa trung tâm quyền lực. Cho tới khi chủ nhân mới hoàn toàn nắm giữ quyền cai quản gia tộc, củng cố nền móng thì đám anh em bị coi là mầm mống này mới được trở về.

Phó lão gia có hai người con đều chết trẻ, mỗi người để lại một đứa con trai, chính là Phó Thận Hành và Phó Tùy Chi. Chín năm trước, năm hai mươi tuổi, Phó Thận Hành được cất nhắc lên làm gia chủ. Cũng từ đó trở đi, Phó Tùy Chi bị đưa ra nước ngoài. Mặc dù, tuyên bố với bên ngoài là du học nhưng thực tế là bị gia tộc đày đi lưu vong. Phó Tùy Chi không hề oán hận, cho đến ba năm trước, Phó Thận Hành, người anh hắn yêu mến nhất bí mật sang châu Âu phẫu thuật thẩm mỹ. Sau khi về nước liền hoán đổi vị trí cho một tên tử tù có khuôn mặt tương tự để bước sang thế giới bên kia.

Phó Tùy Chi vô cùng phẫn nộ và tuyệt vọng trước quyết định này của ông nội và Phó Thận Hành. Hắn không hiểu vì sao ông nội lại truyền vị trí chủ nhân cho một đứa con riêng không rõ lai lịch, càng không hiểu vì sao anh mình lại vứt bỏ cuộc sống chỉ còn vẻn vẹn mấy năm, sớm chịu chết. Hắn không rõ, không hiểu sao mình lại thấy chướng mắt đến thế.

Phó Thận Hành bỏ mặc hắn, tiếp tục cất bước. Bên ngoài trạch viện, chiếc xe đã đợi sẵn ở cửa từ lâu. Vừa lên xe, A Giang liền từ hàng ghế trước xoay người đưa cho hắn một chiếc túi nhựa đựng điện thoại dán kín, báo cáo: "Đây là chiếc điện thoại của tên cảnh sát Trương mới lấy từ Bắc Lăng về, bên trong phát hiện có một số hình ảnh của bộ hồ sơ. Có lẽ hắn đã dùng di động để chụp lại."

Phó Thận Hành nhìn chiếc di động, hỏi: "Làm sao cậu có được? Có bị nghi ngờ gì không?"

"Không ạ."

A Giang khẳng định chắc chắn: "Em tìm một tên móc túi, theo dõi sở cảnh sát suốt hai ngày qua, nhân lúc hắn không để ý đã ăn trộm được, tên cảnh sát kia không hề sinh nghi."

Phó Thận Hành khẽ gật đầu, tự tay dỡ bỏ chiếc điện thoại, rút thẻ nhớ ra chuẩn bị thiêu hủy. Khi chiếc bật lửa được bật lên, hắn bỗng giật mình ngừng tay, mỉm cười tự giễu, đưa chiếc thẻ nhớ về phía ngọn lửa. Từ giờ trở đi, trên đời này sẽ không còn Thẩm Tri Tiết mà chỉ có Phó Thận Hành.

Hắn trả chiếc di động cho A Giang, điềm tĩnh phân phó: "Xử lý cho sạch sẽ."

A Giang tuân lệnh, e dè nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Nói đi." Hắn khẽ bảo.

A Giang đáp: "Có tin tức bên phía trường học của cô Hà, hôm khai giảng, Viện nhận được lá thư xin thôi việc, nơi gửi đến là San Francisco, Hoa Kỳ." A Giang liếc nhìn Phó Thận Hành, không ngờ nét mặt hắn không dao động quá nhiều, khóe môi thoáng giật nhẹ một cái, lộ vài phần mỉa mai. A Giang chần chừ, hỏi tiếp: "Cần phái người điều tra không ạ?"

Phó Thận Hành nhướng môi sâu hơn, bình thản trả lời: "Không cần, sẽ không tra được gì đâu."

Một người phụ nữ giảo hoạt như cô, sẽ không bao giờ để lại dấu vết cho hắn. Địa điểm trên bức thư được sự dụng một cách có chủ ý làm xáo trộn tầm nhìn của hắn. Phó Thận Hành cười lạnh, suy nghĩ một chút, căn dặn A Giang: "Đến nhà ba mẹ cô ta kiểm tra lại một lần nữa, tìm kỹ xem có lần ra manh mối gì không. Với lại..." Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Không được lơ là cảnh giới phía trường học, xem xem có ai tới văn phòng lấy tư trang cá nhân giúp cô ta không."

A Giang lần lượt ghi nhớ, đích thân đưa người tới nhà ba mẹ Hà Nghiên tìm kiếm nhưng vẫn không thu được kết quả. Không chỉ bất động sản, ngay cả tài khoản ngân hàng đứng tên ba mẹ Hà Nghiên, sau khi Hà Nghiên thoát khỏi tay Phó Thận Hành cũng không có gì thay đổi.

Dường như nhà họ Hà đã vứt bỏ toàn bộ tài sản để trốn chạy Phó Thận Hành.

Trường học, nhà cửa, người thân và bạn bè? Gần như tất cả những nơi có thể điều tra đều đã được kiểm tra nhưng Phó Thận Hành vẫn tìm không ra tung tích của Hà Nghiên. Thậm chí, hắn còn cho người điều tra gia đình của Lương Viễn Trạch, biết mẹ của Lương Viễn Trạch đã sớm được gả vào một gia đình trung lưu ở NewYork. Ấy vậy vẫn không có chút dấu vết.

Cho đến tháng năm, Phó Thận Hành dần chấp nhận thực tế, Hà Nghiên đã bỏ trốn, không trở về nữa. Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu từng bước tiếp nhận toàn bộ công việc kinh doanh của Phó Thị, bất luận là ngoài sáng hay trong tối. Giữa tháng sáu, hắn đi Đông Nam Á một chuyến. Sau khi trở về, Phó lão gia chính thức tuyên bố rút lui, trao Phó Thị vào tay Phó Thận Hành.

Đám Tiểu Ngũ mở tiệc ăn mừng ở Túy Kim Triêu. Sau màn chúc tụng, Tiểu Ngũ cho người bê một hộp lớn cao cỡ nửa người vào phòng của Phó Thận Hành, mượn say khoác vai hắn, cười thần bí: "Anh Hành, mở quà của bọn em ra, chắc chắn anh sẽ thấy ngạc nhiên." Nói xong, anh ta nháy mắt với Phó Thận Hành, dẫn đám người rời đi.

Căn phòng vắng lặng, Phó Thận Hành không có hứng để ý tới hộp quà. Hắn cởi quần áo, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra mới lấy chân đá một cái vào hộp quà, hờ hững nói: "Tự ra đi."

Trong hộp có động tĩnh nhưng không thấy có người ra. Phó Thận Hành không kiên nhẫn chơi trò với người này, kiên quyết nhấc chân đạp đổ chiếc hộp, cô gái náu mình trong đó rú lên một tiếng kinh hãi, lăn khỏi chiếc hộp, hoảng hốt nhìn Phó Thận Hành giải thích: "Là họ không cho em ra đấy ạ."

Thoáng nhìn thấy khuôn mặt na ná người phụ nữ kia, Phó Thận Hành bất giác sửng sốt, năm giây sau mới khôi phục bình thường. Nhìn cô gái có nét giống sáu bảy phần Hà Nghiên. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt cô gái lên, chăm chú quan sát. Bắt gặp vẻ bối rối ngượng ngùng trong mắt cô ta, hắn lập tức mất hứng, buông lỏng tay, cất giọng lạnh lùng: "Đi ra ngoài."

Cô gái sửng sốt, sợ hãi kêu lên: "Phó tiên sinh?"

Phó Thận Hành quay người rời đi, nói: "Đừng để tôi nói lần thứ hai."

Cô gái bị giọng điệu trầm khàn ớn lạnh của hắn hù dọa, không dám nỏi thêm một chữ, lặng lẽ lui ra ngoài. Đúng lúc ấy, cửa phòng vang lên, Tiểu Ngũ ngập ngừng tiến vào, thận trọng xin lỗi Phó Thận Hành trước, sau đó tự mình giải thích: "Anh Hành, mấy anh em chỉ muốn làm anh vui."

Phó Thận Hành vùi mình trong ghế sô pha, giương mắt nhìn anh ta, thủng thẳng nói: "Sau này đừng lấy Hà Nghiên ra làm tôi hứng khởi. Thấy cô ta tôi sẽ không vui."

"Em sai rồi anh Hành." Tiểu Ngũ vội đáp.

Phó Thận Hành phất tay ý bảo Tiểu Ngũ ra ngoài. Căn phòng nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, hắn rút điếu thuốc trong hộp đặt trên bàn trà, không hút mà chỉ ve vuốt trên tay. Giữa không gian im ắng, chiếc di dộng để bên đột nhiên vang thông báo tin nhắn. Phó Thận Hành liếc nhìn, là tin nhắn của Trần Hòa, ngắn gọn mấy chữ: "Đã ngủ chưa?"

Phó Thận Hành nhìn lướt qua, cười mỉa mai, không trả lời tin nhắn cũng không cầm điện thoại lên. Thứ tình yêu này, ai là người lao đầu vào trước sẽ là kẻ sụp đổ trước, giống hắn với Hà Nghiên, giống Trần Hòa với hắn. Con bé kia, quá dễ bị lừa, đối với hắn, dễ lừa khiến hắn mất hứng lừa tiếp. Thế nhưng, hắn không buông tha cô ta, không phải vì điều gì khác, bởi hắn muốn nếu một ngày Hà Nghiên có thể trở về, sẽ bắt cô liều mạng cứu đứa con gái kia  rồi cam tâm tình nguyện ở bên hắn, dâng hiến tình yêu thân thể mình cho hắn, liệu cô có cảm thấy khiếp sợ hay phẫn nộ không?

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hoảng hốt của cô, hắn lại cảm thấy hạnh phúc. Đúng vậy, hắn là kẻ biến thái, cô nói không sai. Hắn căm hận cô một cách biến thái nhưng lại nhớ cô điên cuồng mỗi ngày, vào mỗi đêm khuya yên tĩnh.

Phó Thận Hành có cảm giác mình bị xé thành hai nửa. Ban ngày hắn quyền uy, rạng rỡ là thế. Nhưng đến đêm hắn lại u ám, đê hèn, xấu xí đến vô cùng. Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, hắn giống như cái xác không hồn trải qua hai cuộc sống nhân sinh hoàn toàn bất đồng cho tới lúc chết.

Tháng mười, dưới sự sắp đặt của Phó lão gia, Phó Thận Hành có cuộc gặp mặt lần đầu tiên trong đời, đối tượng là thành phần tri thức từng đi du học, gia thế rất tốt, ông bố làm chính trị nhiều năm, vị thế vững chắc, tiền đồ phát triển, rất có thể sẽ trở thành nhân vật quan trọng của thành phố Nam Chiêu.

Thực ra, kết hôn với ai đối với Phó Thận Hành không có khác biệt quá lớn. Nhưng sau khi gặp đối tượng kết thân, hắn bỗng có chút hứng thú. Cô gái đó có ngoại hình đẹp, tướng mạo không tệ. Ban đầu Phó Thận Hành chỉ cảm thấy nhìn cô ấy thuận mắt. Sau vài lần quan sát kỹ, hắn mới nhận ra gương mặt cô gái có nhiều nét giống Hà Nghiên.

Không ngờ tính cách của cô gái ấy  cũng cực kỳ hào sảng: "Phó tiên sinh, trên mặt tôi có gì à? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?"

Phó Thận Hành hoàn hồn, cười nhạt, đáp: "Đột nhiên phát hiện cô Điềm trông rất đẹp, có tướng vượng phu."

Cô gái bật cười, hỏi: "Anh nói quá rồi. Sao không trực tiếp khen tôi xinh có phải hơn không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...