Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 6



Ngay từ đầu cô chỉ chọn bừa một chỗ ngồi, ai ngờ lại ngồi phía dưới Cố Duy Bình. Căn bản chẳng cần quan tâm gì. Với lại, Cố Duy Bình cũng không phải là người ỷ mình là thần đồng mà khinh thường người khác. Mỗi tiết học, cậu ấy đều ngồi ngay ngắn nghe giảng bài. Lúc nào Lâm Đồng Chi nhìn lên bảng cũng thấy cậu ấy. Thân hình rất cao, chắn cả tầm mắt của cô. Đó là một loại quấy nhiễu.

Trong đầu Lâm Đồng Chi chỉ có một chữ "nhịn", cô cố gắng rướn cổ lên tìm khe hở ở giữa hai bạn nam phía trước hoặc mượn vở của Lý Ngọc Hỉ sau khi giờ học kết thúc. Rốt cuộc có một ngày, giáo viên lớp toán đang giảng bài hàm số. Chính là bài mà tối hôm trước Lâm Đồng Chi không hiểu khi soạn. Giáo viên vừa nói vừa viết bảng, Lâm Đồng Chi không thấy được, quýnh lên, không thể nhịn được nữa, giơ tay cầm bút chọc vào lưng người ở trên một cái.

Động tác của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức Cố Duy Bình căn bản không có cảm giác chứ đừng nói là phản ứng. Cuối cùng, giáo viên giảng xong. Cô cắn răng, chọc mạnh cây bút lên lưng cậu ấy.

Cố Duy Bình quay đầu lại ngạc nhiên nhìn cô. Lâm Đồng Chi chỉ nói một cách đơn giản: "Có thể xích ra một chút được không? Mình không nhìn thấy bảng."

Cậu ấy lập tức hiểu ý của cô, vì vậy rất dứt khoát quay đầu lại. Khi Lâm Đồng Chi lại ngẩng đầu lên, Cố Duy Bình và bạn cùng bàn của cậu ấy đã ngồi cách ra để lộ một cái khe hở rất lớn đủ để cô nhìn rõ ràng từng chữ viết trên bảng. Tất cả những tiết học sau đó, khoảng cách rộng lớn này vẫn được giữ nguyên. Đây chính là một tiết học tốt nhất trong khoảng thời gian kể từ khi cô lên cấp ba cho tới nay. Cô nhanh chóng viết bài, theo kịp lời giảng của giáo viên. Hơn nữa còn hiểu được bài giảng của giáo viên.

Mãi cho đến lúc giáo viên đi ra khỏi lớp, sự căng thẳng trong đầu cô mới được thả lỏng. Đây là tiết thứ hai, tiết cuối cùng là tiết thể dục. Lúc cô ghi xong, Cố Duy Bình đã sớm cùng một nhóm bạn nam tươi cười khoác vai nhau đi ra ngoài, cũng không đợi cô nói tiếng cám ơn.

Tâm tình của Lâm Đồng Chi rất tốt. Cô chầm chập đứng dậy, theo lớp mình cùng đi đến khoảng sân để tập trung. Có một đám bạn học đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô liếc mắt một cái liền thấy Cố Duy Bình—— cậu ấy căn bản không đứng ở trong hàng mà là đứng cuối hàng, kề tai nói nhỏ với một cô bé lớp dưới xinh xắn. Em ấy hiển nhiên là người quen của cậu ấy. Hai người cười đến sáng lạng. Nam thanh nữ tú, thật sự rất đẹp đôi.

Sau đó cô bé kia bỗng nhiên kinh ngạc chỉ vào áo Cố Duy Bình nói gì đó. Lâm Đồng Chi nhìn theo hướng tay cô bé kia chỉ, liếc mắt một cái liền phát hiện cậu ấy mặc một cái áo tay ngắn màu trắng xanh đan xen nổi bật. Đặc biệt có một vết bẩn lớn, Cố Duy Bình không để ý nhìn, đưa tùy tiện vỗ hai cái, chào một tiếng. Lúc này mới đứng vào hàng.

Suốt tiết thể dục, Lâm Đồng Chi đều suy nghĩ về vết bẩn trên áo cậu ấy. Con người chính là như vậy, người khác càng không quan tâm, bản thân mình càng cảm thấy băn khoăn. Cho nên việc đầu tiên khi cô trở lại lớp chính là nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, làm dơ quần áo của cậu" với Cố Duy Bình.

Cố Duy Bình vội vàng xua tay: "Đâu có, là mình nên nói xin lỗi mới đúng. Trước kia mình quen ngồi phía sau. Nếu cậu không nói mình căn bản không chú ý tới sau lưng còn có một cô gái nhỏ nữa đang ngồi." Cậu ấy nghiêm túc nói, nhưng khi nhắc đến "cô gái nhỏ" lại nở nụ cười. Sau đó ánh mắt từ đỉnh đầu của cô nhìn xuống dây kéo ở cổ áo của chính mình—— đây chính là sự chênh lệch về chiều cao của hai người.

Ngày thường Lâm Đồng Chi kiêng kỵ nhất chính là chiều cao của bản thân. Lúc này bị một câu nói của cậu ấy đả kích đến nỗi hai mắt xám ngắt. Cô trừng lại cậu ấy. Cố Duy Bình thấy tình thế không ổn cười đánh lừa, rất nhanh xoay đầu lại ngồi thẳng lên. Nhưng Lâm Đồng Chi dám cá là đôi vai đang run run kia nhất định đang cười cô.

Cô tức giận nghĩ, 5 phút trước còn tưởng rằng cậu ấy là một người chính trực nhưng thì ra là một kẻ xấu đáng đánh đòn. Lâm Đồng Chi cầm lấy vở, cứ như vậy đập"bộp" một cái lên lưng Cố Duy Bình. Người kia bị đau quay đầu. Cô mở bài chưa hiểu ra, chớp chớp đôi mắt nhìn cậu ấy.

Đáng thương cho Lâm Đồng Chi còn chưa kịp hỏi Cố Duy Bình mấy đề bài thì đã gần tới lúc kiềm tra rồi.

Trường học của cô kiểm tra trong vòng hai ngày là kết thúc. Chính là thứ bảy và chủ nhật. Ngày thứ nhất ba môn, ngày thứ hai hai môn. Số câu hỏi về hình học và độ khó so với đề thi vào trường cao đẳng ngang nhau. Thời gian so với thi vào trường cao đẳng còn ít hơn. Nghe nói làm như vậy có thể rèn luyện phản ứng nhanh nhạy cho học sinh. Sau khi thi xong, rất nhiều học sinh gần như mệt lả. Nên trường cho học sinh tự do một đêm. Tối ngày chủ nhật học sinh đang ở nội trú không cần phải đến lớp tự học. Lý Ngọc Hỉ nói muốn về nhà một chuyến. Mẹ Lâm Đồng Chi còn đặc biệt đưa đồ ăn và quần áo tới. Cô cảm thấy kết quả thi cũng không được tốt, không dám về nhà đối mặt với sự quan tâm của ba mẹ.

Cô muốn nghỉ ngơi một chút nhưng cả cơ thể và suy nghĩ đều không được thả lỏng khiến cô càng cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy cô không đi mua cơm, cũng không về phòng ngủ nghỉ ngơi mà nằm gục xuống bàn học. Trong lớp, các bạn học ở lại cũng không ít. Có người giống như cô mệt mỏi uể oải nằm ra bàn. Còn có mấy người thần kinh trâu bò vẫn chưa thỏa mãn ngồi cùng nhau so đáp án.

Cố Duy Bình, Lưu Tinh và một bạn nam bên lớp toán ( tất nhiên là bạn nam này đặt mông ngồi xuống chỗ của Ngọc Hỉ) cùng Văn Tử bàn trên đều thuộc loại trâu bò. Ba người này đều trả lời đúng đáp án của mấy đề lớn. Văn Tử hình như sai chỗ không nên sai, cứ gõ đầu mình, lại luôn miệng mắng: "Đần, đần, đần! Loại đề này sao có thể sai được?" Cậu ấy nghiến răng không ngừng mắng chính mình một trận, thấy Cố Duy Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, không khỏi cáu kỉnh lên: "Lưu Tinh, không cần phải nói lần này lại là tên Cố Duy Bình này đứng hạng nhất. Chúng ta nên giúp cậu ấy đổ máu một chút?"

Lưu Tinh là bạn xấu của Cố Duy Bình, tự nhiên cũng là một tay bỏ đá xuống giếng. Cậu ta nghiêm trang nhăn mày lại: "Cố Duy Bình, nghe thấy không? Lớp trưởng chúng ta muốn cậu mời khách, nếu như cậu không mời, về sau cũng đừng nghĩ lăn lộn ở lớp chúng ta." Vừa nghe có người mời khách, lớp học có 5, 6 người đang mệt mỏi lập tức ngồi thẳng dậy.

Cố Duy Bình hơi lúng túng: "Không thể nào? Ngữ Văn, Anh Văn của bọn mình đều giống nhau. Dựa vào cái gì các cậu nói mình đứng thứ nhất?" Mặc dù nói thế nhưng đôi mắt của cậy ấy tràn ngập sự tự tin. Hoàn toàn khác biệt với lời nói khiêm tốn kia, cho dù là người mù cũng nhìn ra được cậu ấy đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Đám bạn học này chơi với nhau lâu ngày không thể nào bỏ qua cho cậu ấy. Ngay cả Lâm Đồng Chi vốn đang không muốn ăn cũng nghĩ muốn hung hăng chơi cậu ấy một chút.

Trong lớp học rải rác tiếng nói: "Mời khách! Mời khách! Mời khách!......"

Cố Duy Bình chính là người thức thời: "Mời khách thì dĩ nhiên có thể nhưng nói trước, trên tớ chỉ còn 100 đồng. Vượt qua số này, người nào gọi người đó tự bổ sung thêm."

Văn Tử cười ha ha: "Yên tâm! Chúng ta liền ra cửa trường học gọi mấy món xào. Tiền còn lại cho các bạn gái mua chút đồ ăn vặt. Một chút tiền chúng ta cũng không được lãng phí."

Cố Duy Bình không dây dưa nữa, đứng dậy vỗ tay, khóe mắt xếch lên: "Vậy còn chờ gì nữa? GO, GO, đi thôi mọi người."
Chương trước Chương tiếp
Loading...