Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 13: Bánh tét táo đỏ
Khoảng năm phút sau, Lâm Dao ở bên trong mới chủ động ra mở cửa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bỗng đỏ bừng nhưng đóa hoa đào nở, ngọt ngào mà tươi mát, động lòng người. Mặc dù đã hai mươi tuổi, nhưng ngoài dáng người có lồi có lõm ra thì dung mạo lại giống học sinh trung học thuần khiết. Lâm Phi nghe bác cả Lâm Đại Nguyên nói, hình như trong trường có rất nhiều người theo đuổi Lâm Dao. Dù gì người yêu mến vẻ đẹp của cô gái này cũng không ít. - Dao Dao, không phải là anh cố ý, em đừng giận anh nhé... Đối diện với em họ mình, Lâm Phi chỉ biết gượng cười. Lâm Dao cắn đôi môi như cánh hoa của mình, lắc đầu nói: - Em biết, là em không đúng, em lỗ mãng quá...Anh, anh vào đi, em vừa quét dọn vệ sinh xong, người đổ nhiều mồ hôi quá nên muốn đi tắm, thay quần áo rồi đến trường học... Lâm Dao giải thích rất kỹ càng, như sợ Lâm Phi hiểu lầm, cho rằng cô là người con gái phóng khoáng. Vào phòng, quả nhiên không khí thơm ngát. Mẹ Lâm Dao mất sớm, từ nhỏ cô đã rất hiểu chuyện. Quét dọn, làm những công việc nhà đâu ra đấy. Thấy trên bàn đặt hai xâu bánh tét, Lâm Phi vội chuyển đề tài: - Em mang bánh đến cho anh đấy à, nhân gì thế? - Là nhân đậu táo đỏ, còn có bánh đậu nữa. Anh, chẳng phải từ nhỏ anh đã thích ăn bánh tét táo đỏ sao, em bóc cho anh nếm thử nhé. Lâm Dao dịu dàng ân cần giúp Lâm Phi bóc bánh. Nhưng Lâm Phi vừa chột dạ vì nhìn thân hình của em gái, sao có thể ăn bánh do cô bóc được, đặt biệt khi nhắc đến hai chữ “táo đỏ”, dưới bụng hắn lại nóng như lửa thiêu. Quả nhiên liên tiếp đụng phải mỹ nữ, sức chịu đựng của hắn đã đến cực hạn. - Đừng, Dao Dao, em về trường sớm đi. Muộn rồi, để anh đưa em đi, đỡ bị người xấu quấy rầy. Lâm Phi nói. Lâm Dao nhìn đồng hồ, quả thực không còn sớm nữa bèn gật đầu: - Anh, em tự đi một mình được, anh nghỉ ngơi đi. - Dù gì tối anh cũng không có việc gì làm, đưa em đi rồi nhân thể tản bộ luôn. Lâm Phi nói. Lâm Dao vui vẻ nói: - Được ạ, môi trường trong trường em trong lành lắm, em dẫn anh đi dạo. Hai anh em đi trên đường, sau khi đến trạm xe bus, liền ngồi lên xe đến Đại học Lâm An. Trên xe không đông lắm, hai người ngồi sóng vai nhau. Một người phụ nữ bên cạnh chủ động cười nói: - Chàng trai, đây là bạn gái cậu à? Da trắng như tuyết vậy, xinh quá. Lời này khiến Lâm Dao đỏ bừng mặt. - Chị, đây là em họ em. Lâm Phi đắc ý nói: - Nhưng quả thực rất xinh đẹp. - Ô, nhìn không giống anh em mà. Người phụ nữ đó có vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu. Cho đến khi người phụ nữ ấy xuống xe, Lâm Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận liếc nhìn Lâm Phi bên cạnh. - Này cô bé, nhìn gì thế hả? Lâm Phi hỏi. Lâm Dao hỏi dò: - Anh, cuối tuần sau anh rảnh không? - Anh vẫn chưa tìm được việc nên lúc nào cũng rảnh. Lâm Phi nói. - Vậy anh...có thể đến trường em xem văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường không? Lâm Dao nói xong, xấu hổ cúi đầu, hai tay túm chặt góc áo. Lâm Phi ngẩn người: - Không vấn đề gì, em có biểu diễn tiết mục nào không? Nhưng như vậy thích hợp không, dù gì anh cũng không phải là sinh viên trường em. - Có thể mà. Lâm Dao vừa nghe vậy, vội rút một tấm vé vào cửa từ trong túi ra, đưa cho Lâm Phi: - Đây là vé cho người nhà, vốn em còn một vé cho cha, nhưng cha nói lãng phí thời gian kiếm tiền, không chịu đến... Lâm Phi cất vé đi, rồi cười hỏi: - Dao Dao, em biểu diễn hát hay múa thế? Lâm Dao cười ngoạt ngào: - Đợi đến lúc đó anh đến sẽ biết. - Em gái, còn vòng vo với cả anh nữa cơ đấy. Lâm Phi đưa tay vuốt tóc Lâm Dao. Lâm Dao chu miệng, có vẻ không hài lòng với động tác xoa đầu của anh trai: - Em không còn nhỏ nữa, anh cũng chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi. Lâm Phi cứ cảm thấy câu nói của Lâm Dao có ý vị khác, nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng vừa rồi, ừm... quả thực không nhỏ. Lâm Dao không nghĩ nhiều như vậy, tò mò hỏi: - Anh, anh ở nước ngoài hơn mười năm, có phải tiếng Anh tốt lắm không ạ? Sao em chưa từng nghe anh nói vậy? - Trong nước không nói tiếng mẹ đẻ, sao lại vô duyên vô cớ nói thứ tiếng ngoại quốc kia làm gì. Lâm Phi đáp. Lâm Dao lại nghĩ khác, cô có chút buồn và tự trách: - Em biết, năm anh tám tuổi bị người kia bắt đi, chắc chắn phải chịu nhiều khổ cực ở nước ngoài, nên không muốn nói tiếng nước ngoài. Em nói đúng không anh? Lâm Phi dở khóc dở cười, cô bé này thật nhiều chuyện. Nhưng nghe bác cả nói, năm hắn tám tuổi bỗng mất tích, Lâm Dao lúc đó chỉ có năm tuổi gần như đã khóc cạn nước mắt, bởi anh Tiểu Phi thường đưa cô đi chơi không thấy đâu nữa. Nghe kể chuyện cũ như vậy, Lâm Phi tự nhiên vô cùng yêu thương cô em gái này. Hai anh em cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã tới trạm xe bus Đại học Lâm An. Hai người đứng gần cửa xe, đợi xe đỗ. Nhưng không ngờ thấy chiếc xe điện trước mặt bỗng đi ngang qua, tài xế liền phanh gấp lại. - Ah! Lâm Dao một tay vịn lan can, chân đứng không vững, lảo đảo đến suýt chút nữa thì cộc đầu vào lan can kim loại ở bên cạnh. May mà Lâm Phi ở bên nhanh mắt, hai chân đứng vững, đưa cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em gái, để cô khỏi cộc đầu vào. Lâm Dao chỉ cảm thấy một bàn tay lớn, nóng ran chạm vào eo mình, cơ thể dựa vào Lâm Phi, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn. - Không sao chứ Dao Dao. Lâm Phi ân cần hỏi. Lâm Dao lắc đầu, khuôn mặt không biết là do nóng hay nguyên nhân gì khác bỗng trở nên kiều diễm: - Em...em không sao. Chúng ta xuống xe thôi. Thấy cô em gái xuống xe nhanh như thỏ, nghĩ một hồi, Lâm Phi không nhịn được cười. Xem ra bản thân phải chú ý chừng mực. Cô bé mới năm nào còn cùng hắn tắm rửa giờ đã trở thành một cô gái kiều diễm, không thể tùy tiện ôm hay chạm vào nữa rồi. Theo sau Lâm Dao xuống xe, Lâm Phi cũng không vội vàng bắt xe trở lại, mà có ý định đưa Lâm Dao vào trường học. Đại học Lâm An là đại học đứng trong top năm toàn nước. So sánh với một số trường có tiếng ở nước ngoài, thậm chí còn đứng thứ hạng đầu tiên, trường học rộng lớn, đông thầy đông trò. Lâm Dao cũng là dựa vào thành tích học tập xuất sắc, nhận được học bổng mới có thể học trong trường. Có thể nói đây là niềm tự hào cả đời Lâm Đại Nguyên. Cảnh quan trong học viện rất đẹp, bóng cây xanh mát vờn quanh, trên lối đi bộ, từng nữ sinh ăn vận đơn giản, cười đùa thản nhiên, cũng có không ít cặp đôi yêu nhau đang bày tỏ tình cảm với đối phương. Lâm Phi không khỏi có chút hâm mộ. Đây mới được gọi là tuổi trẻ... Ngẫm lại mình, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười chua chát. Có vẻ Lâm Dao có chút tiếng tăm trong trường, chốc chốc lại có sinh viên, giáo viên chào hỏi cô. Mỗi lần như vậy, Lâm Dao đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, vô cùng lễ phép. Lúc này, đằng sau truyền đến giọng nói lanh lảnh của một cô gái: - Dao Dao! Dao Dao! Sắc mặt Lâm Dao bỗng trở nên vui vẻ, Lâm Phi cũng tò mò quay người lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương