Vết Nhơ (Dư Ô)

Chương 61: Người Xưa Khó Về



Lần này ngã xuống, Cố Mang hôn mê hẳn năm sáu ngày mới tỉnh lại. Suốt năm sáu ngày đó, y lờ mờ cảm giác được mình đang nằm trong xe ngựa, nắng trời rọi vào qua rèm che nhạt màu, Mặc Tức uể oải ngồi bên cạnh trông chừng y.

Y láng máng nhớ lại những mảnh vụn linh tinh rời rạc, một ít liên quan đến Mặc Tức, một ít là những gương mặt mơ hồ trong quân đội, cười đùa ầm ĩ, cùng nhau cụng chén, rượu văng khắp nơi.

Trong đầu y thường xuyên văng vẳng một tiếng “Cố soái”, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Mặc Tức, gọi y là “sư huynh”.

Mà lúc Cố Mang đang chìm trong giấc mộng, khúc gọi hồn cúng tế của đại lễ trừ tà hệt như xơ bông bập bềnh không tiêu tán —— Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm…

Đúng vậy, đống xương trôi nổi vô định bên bờ sông, dường như hôm qua còn đang tụ tập quanh người y, nhìn y chỉ điểm giang sơn, nghe y cất lời hào hùng, nghe y nói nô lệ cũng có thể có hoài bão, cũng có thể có tương lai.

(1) Chỉ điểm giang sơn: Bình luận chuyện quốc gia đại sự.

Những gương mặt sùng kính, phấn chấn và tin cậy đó… sao y lại không nhớ rõ chứ. Những cái tên y giữ chặt danh sách cố khắc sâu vào lòng, những cái tên thả vào biển người sẽ ai không chú ý, sao y lại không nhớ ra chứ.

Y đã quên hết rồi.

Song cảm giác hổ thẹn lại chẳng thể gạt đi, gần như sắp nghiền nát tim y.

Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật…

Cố Mang không dám nghe tiếp nữa.

Anh hồn trọng phản cố lý nhật (Ngày hồn thiêng trở về quê cũ)… Nhưng người của y chưa về mà, các anh em của y cũng chưa về, bọn họ là cô hồn dã quỷ không có tên tuổi, đứt đầu chảy máu cũng không tìm được đường về nhà.

Lồng ngực Cố Mang đau âm ỉ, đau đến tưởng như không thở nổi, những anh em chiến hữu mà y từng cố gắng khắc ghi chen chúc trong buồng tim của y, tim y như sắp bị xé rách, sắp bị bọn họ ép điên rồi.

Y giống như một người sắp chết chìm giữa đám vong hồn, y cuộn mình, y nấc nghẹn.

Các ngươi đừng hận ta… ta đã cố hết sức rồi… ta thật sự… ta thật sự đã cố hết sức rồi…

Xin các ngươi đấy.

Xin các ngươi tha thứ cho ta… xin các ngươi kiếp sau đừng tòng quân, chỉ mong được sinh vào nhà quyền quý, sống một đời chọi gà đua ngựa… xin các ngươi kiếp sau đừng làm việc dưới trướng loại tướng quân như ta… ta hèn nhát, quá ngây thơ, quá ngu xuẩn, ta thật sự quá ngu xuẩn, là ta hại các ngươi chết oan, là ta không đủ mạnh mẽ, hại các ngươi bỏ mạng… xin các ngươi…

Xin các ngươi đấy.

(2) Chọi gà đua ngựa: Trò chơi của giới quý tộc, ý nói mong kiếp sau sinh làm con nhà quyền quý, sống cả đời ăn chơi hưởng lạc khỏi tòng quân khổ sở.

Y gào khóc trước những bóng hình lúc nhúc trong mộng, trong số những cái bóng đó, Cố Mang bỗng nhiên nhìn thấy bóng hình của một người.

Cao lớn, hiên ngang, quật cường khó thuần phục, vĩnh viễn luôn xán lạn.

Ngoảnh đầu cười nhìn mình.

Đáy lòng Cố Mang như bị đốt phỏng, một cái tên bị lãng quên bỗng dưng trào lên cổ họng, y quỳ xuống giữa đất trời ảo mộng, nghẹn ngào gọi tên người anh em đã chết đó ——

“Triển Tinh!”

Lục Triển Tinh mỉm cười không đáp, chỉ chớp mắt với y, sau đó xoay người biến mất trong đám đông nghìn nghịt. Cố Mang muốn đuổi theo hắn, muốn kéo hắn lại, muốn nói rất nhiều lời với hắn.

Tiếc rằng như những vong hồn khác, cuối cùng Lục Triển Tinh cũng tan biến. Bóng tối ảm đạm phủ xuống, giữa đêm dài đang ùn ùn kéo đến, khúc ca gọi hồn của Trọng Hoa khẽ khàng vang lên, tiếc thương những linh hồn không trở về được nữa.

Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm…

Trong mộng cảnh của mình, Cố Mang quỳ rạp dưới đất, co thành một đống, cổ họng phát ra những tiếng gọi khản giọng mơ hồ. Y đang gọi bạn bè của mình, gọi đội quân của mình, gọi chấp nhất và nhiệt huyết liều lĩnh của mình thời còn trẻ.

Trong lúc thần trí hỗn loạn, có người nắm tay y, vuốt tóc y, nhẹ giọng an ủi y, kề sát tai y thấp giọng nói: “Đừng khóc, Cố Mang, đừng khóc.”

Cố Mang không biết người đó là ai, chỉ cảm thấy bàn tay ấy ấm áp và mạnh mẽ biết bao.

Nắm chặt lấy mình, như muốn dắt mình bơi qua biển chết của linh hồn.

Cố Mang nghẹn ngào nắm lấy bàn tay đó, lờ mờ cảm thấy mùi hương nhàn nhạt thấm qua da thịt quen thuộc vô cùng, đủ để mình tin cậy.

Thế nên y nắm chặt bàn tay đó, đan vào năm ngón đó, khóc nức nở: “Không về được, bọn họ không về được nữa rồi.”

Bởi vì xuất thân của y.

Người của y, lính của y, cuối cùng không ai chờ được một câu ——

Anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn.

(Ngày hồn thiêng trở về quê cũ, nhân gian nơi nào cũng ngát xanh)

Không về được nữa rồi.

“Tại sao lại bỏ ta một mình…” Cố Mang khóc khàn cả tiếng, nắm bàn tay kia cứ như nắm cọng rơm cứu mạng: “Tại sao phải ép ta đến bước này… tại sao… tại sao chứ…”

Trong lúc mơ màng, người nọ cũng siết chặt tay y.

Chặt đến thế, cố sức đến thế.

Dường như đang dùng độ lực đó để nói ra những lời mình chẳng thể giãi bày.

Còn ta.

Huynh còn có ta…

Ta ở bên huynh.

Cứ mê man như thế mấy ngày liền, mãi đến ngày thứ năm, Cố Mang mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài.

Hàng mi run nhè nhẹ, Cố Mang mở choàng mắt —— Bọn họ đã trở về từ vực Gọi Hồn, lễ tế cuối năm đã kết thúc.

Cố Mang nằm trên một chiếc giường lớn trải chăn nỉ dày cộm làm bằng da cáo, cách một lớp màn lụa thêu mây mỏng manh, y có thể thấy được sắc trời tươi sáng bên ngoài, nghe được tiếng lửa than nổ lách tách trong phòng.

Là phủ Hi Hòa.

Y đã trở về phủ Hi Hòa.

Cố Mang nhổm dậy, nâng tay vén màn, ngồi đờ ra trên giường lớn một lát. Y đổ đầy mồ hôi, cảm giác run sợ và buồn khổ trong mộng còn chưa tan hết, y ngẩn người nhìn lửa than đang cháy, thì thào cái tên mình nhớ lại.

Triển Tinh.

Lục Triển Tinh.

Cố Mang nhớ được người này là anh em của mình, nhưng ngoại trừ điều đó thì không nhớ thêm gì nữa, chẳng hạn như hai người quen nhau thế nào, cuối cùng Lục Triển Tinh rời đi ra sao. Đầu óc của y hệt như sợi bông bị chắt nước, không vắt ra được bất cứ cái gì nữa.

Còn có những bóng hình trong mộng.

Đội quân của y.

Trước đây y từng có một đội quân, đúng không?

Cố Mang ngồi bên mép giường ôm cái đầu hỏng hóc của mình, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang và muộn phiền đến vậy.

Đang thẫn thờ, cửa phòng đột nhiên “két” một tiếng mở ra.

Lý Vi bưng thuốc và điểm tâm vào, vừa thấy Cố Mang ngồi đó ôm đầu thì kinh ngạc nói: “Ôi chao, ngươi tỉnh rồi hả.”

Cố Mang thấp giọng “ừ” một tiếng.

“Tỉnh rồi thì uống thuốc đi.” Lý Vi bưng mâm gỗ đến cạnh y: “Nè, hai chén, một chén hạ sốt, một chén bình tâm.”

Cố Mang uể oải liếc nhìn hai chén thuốc đặc kia, lại bị một chiếc đĩa sứ men xanh nhỏ đặt cạnh chúng thu hút sự chú ý.

Trên chiếc đĩa sứ đặt hai miếng bánh hoa màu hồng nhạt, vỏ bánh mềm mại trong suốt làm từ bột nếp và hoa hồng, bọc lấy nhân đậu ngọt như ẩn như hiện bên trong.

Thấy y nhìn chằm chằm hai miếng bánh hoa đó, Lý Vi cười nói: “Cái này là chủ thượng dặn chuẩn bị cho ngươi. Mấy ngày nay cơ thể của ngươi quá yếu, vừa uống thuốc là nôn thốc nôn tháo. Dùng bánh hoa giảm đắng thì ngươi mới chịu uống.”

“Chủ thượng?” Cố Mang sửng sốt: “… Mặc Tức?”

Lý Vi thu lại nụ cười, lườm y: “Không biết lớn nhỏ, tên của chủ thượng đến lượt ngươi gọi à?” Lại nói: “Nào, uống thuốc đi.”

Cố Mang không có sức cò kè mặc cả với ông ta, huống chi y còn chưa dứt khỏi giấc mộng, tâm trí đang chênh vênh, thế là ngoan ngoãn nhận lấy chén thuốc, một chén đắng, một chén cay, bịt mũi nốc ừng ực cạn sạch, nốc xong chép miệng một cái, sau đó bốc một miếng bánh hoa nhét vào miệng.

Có lẽ nhằm để y dễ nuốt lúc hôn mê, bánh hoa được làm rất mềm, hệt như bông tuyết vậy, sau khi cho vào khoang miệng, không cần nhai mấy cái đã dễ dàng tan ra.

Ăn xong miếng bánh, Cố Mang liếm liếm môi, ngẩng đầu hỏi: “Hắn đâu?”

Lý Vi ngẩn ra: “Ai?”

“Hắn không ở nhà hả?”

Bấy giờ Lý Vi mới phản ứng kịp, thì ra Cố Mang đang hỏi hành tung của Mặc Tức, không khỏi vừa giận vừa buồn cười, răn dạy: “Cái gì mà hắn với không hắn, gọi chủ thượng hoặc gọi Hi Hòa quân. Dạy ngươi quy củ bao nhiêu lần rồi.” Ngừng một lát lại tò mò hỏi: “Ngươi hỏi chủ thượng có ở nhà không để làm gì? Ngươi có việc tìm ngài ấy?”

Cố Mang gật đầu, nói: “Bánh hoa, ta chia cho hắn một nửa.”

Lý Vi bật cười: “Chủ thượng không thèm ăn thứ này đâu. Sao ngươi lại muốn chia cho ngài ấy một nửa vậy?”

“Ta…” Cố Mang ngẫm nghĩ, từ khi nhớ lại chuyện lễ nhược quán, mỗi lần nghĩ đến Mặc Tức, một ít cảm xúc khó tả cứ chập chờn trong lòng y. Cố Mang nói: “Ta ở chỗ của hắn, nên cho hắn.”

Lý Vi sờ cằm, thích thú nói: “Ly kỳ thật, lẽ nào đây là ý thức giai cấp của bầy sói? Sói bậc dưới đang lấy lòng sói đầu đàn?”

Còn chưa lải nhải xong, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói âm trầm: “Sói đầu đàn cái gì?”

Lý Vi vừa quay đầu, Mặc Tức một thân quân phục đen tuyền đẩy cửa bước vào.

Lý Vi lập tức chột dạ nói: “A ha, a ha ha ha, không có gì. Chủ thượng chầu triều về rồi hả? Hôm nay về sớm thế.”

“Sắp giao thừa rồi, coi như cũng rảnh.” Mặc Tức nhìn Cố Mang ngồi bên mép giường, đầu cũng không quay nói với Lý Vi: “Ông ra ngoài đi, ta nói chuyện riêng với y một lát.”

Cửa gỗ khắc hoa mở ra rồi đóng lại, Lý Vi đi rồi.

Mặc Tức bước tới bên giường của Cố Mang, kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống.

Cố Mang ngập ngừng mở miệng: “Ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Mặc Tức đã nâng tay sờ trán y. Lạ thật, trước đó tiếp xúc da thịt với người đàn ông này đâu có ít, nắm cằm đè lên tường đè dưới đất gì cũng có, sờ trán thấm vào đâu. Sao tự dưng lại cảm giác được khí quan trong ngực mình nảy mạnh một cái.

Thế mà lại có chút hốt hoảng.

“Không sốt.” Mặc Tức không chú ý đến biến đổi nhỏ nhặt của Cố Mang, hắn thả tay xuống, sắc mặt vẫn lạnh lùng hững hờ như trước: “Nói nghe xem. Mấy ngày nay huynh nhớ được gì rồi.”

Cố Mang ấp úng nói: “Ta không có…”

“Tốt nhất huynh đừng nói dối trước mặt ta.” Mặc Tức nói, lúc này Cố Mang mới chú ý dưới mắt hắn có một ít quầng thâm, rõ ràng do thức đêm nhiều quá mà ra: “Mấy ngày nay ta gần như luôn ở bên cạnh huynh. Mấy lời nói mớ của huynh, ta ít nhiều cũng nghe được đôi chút.”

“…”

Nói đoạn, Mặc Tức xoay gương mặt lạnh lùng trắng ngần qua, chờ câu trả lời của Cố Mang.

Cố Mang ngẫm nghĩ, nói: “Ta không biết nữa. Là một ít thứ rất lộn xộn.”

Mặc Tức không đáp. Dường như hắn đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, đè nén cái gì đó, nhưng loại kiềm chế và đè nén này đã căng đến một giới hạn, đột nhiên không áp chế được nữa.

Mặc Tức bỗng ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào tim phổi Cố Mang, như thể muốn tróc hết xương thịt của người này bày ra trước mắt mình. Hắn cứ dùng tư thái của kẻ đi săn nhìn Cố Mang chòng chọc một hồi, sau đó cắn răng nói:

“Ta nghe thấy huynh gọi tên hắn.”

Cố Mang: “…”

Câu tiếp theo của Mặc Tức gần như nghiến ra từ hàm răng, mang theo một loại không cam và căm hận khó tả bằng lời.

Thậm chí chẳng biết có phải là ảo giác của Cố Mang không, câu nói đó còn có mùi ghen ghét.

Mặc Tức trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc huynh vẫn không quên được hắn, huynh không quên được Lục Triển Tinh. Đúng không?”

______________

Tiểu kịch trường

Tức muội: Rốt cuộc huynh vẫn không quên được hắn, huynh không quên được Lục Triển Tinh.

Cố Mang Mang: Làm gì có, chuyện đầu tiên ta nhớ lại liên quan đến đệ mà?

Tức muội: Rốt cuộc huynh vẫn không quên được hắn, huynh không quên được Lục Triển Tinh.

Cố Mang Mang: … Chuyện đầu tiên ta nhớ lại chỉ liên quan đến đệ thôi được không!!

Tức muội: Rốt cuộc huynh vẫn không quên được hắn, huynh không quên được Lục Triển Tinh.

Cố Mang Mang: Đậu má!!! Đó là bạn của ta được không?! Đệ còn không cho ta nhớ lại người khác à???

Tức muội: Rốt cuộc huynh vẫn không quên được hắn, huynh không quên được Lục Triển Tinh.

Cố Mang Mang: … Được rồi, thôi bỏ đi, bản chất của loài người là máy ghi âm mà.

Hết chương 60

Stormi: Mình chỉ muốn nói Lục Triển Tinh là một nhân vật mình rất thích luôn ấy, đáng để Cố Mang nhớ chứ làm sao quên được. Yên tâm anh này hổng phải tình địch hay trái tim bên lề gì đâu, công chúa ghen sảng thôi =))))

vet-nho-61-0

Cá voi là cái con trong quyền trượng của công chúa điện hạ ấy ꈍ.̮ ꈍ

Artist: 嗖酱_上一个id是–墨燃

vet-nho-61-1

Mang Mang ngày trước và bây giờ…

vet-nho-61-2

Mang Mang cutoe và cây kèn xôna (〃ω〃)

Artist: 贾洛洛@weibo
Chương trước Chương tiếp
Loading...