Vết Xe Đổ
Chương 44
Ông Quý lấy 1 sấp tiền đưa cho Nam._Ông Quý: Cái này thưởng cho cậu. Tiếp tục theo sát nó cho tôi._Nam: Vâng. Chào ông.Cầm lấy tiền Nam rời khỏi nhà ông Quý. Ngồi trong phòng, tâm trạng ông Quý có phần vui vẻ hơn rất nhiều, cầm lấy 2 viên đá ông lăn qua lăn lại trên tay mình, đầu tập trung suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.***Sau khi đưa tôi lên đến phòng, Vũ nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường như 1 món quà quý hiếm. Chúng tôi lại tiếp tục lao vào hôn lấy nhau, bàn tay của Vũ ko an phận, a nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của 2 đứa.Đè tôi nằm xuống giường, Vũ từ tốn dùng chiếc lưỡi đầy kinh nghiệm của mình chạy dọc khắp cơ thể tôi.Kể từ ngày Vũ mất ba năm trước tôi đã ko đụng chạm da thịt với bất cứ người đàn ông nào. Bây giờ được a làm như vậy khiến các sợi dây thần kinh cảm xúc của tôi hoạt động dữ dội. Cơ thể cong lên, uốn éo theo Vũ. A từ từ di chuyển xuống dưới ngậm lấy nụ thanh xuân của tôi đưa tôi lên lên các cung bậc cảm xúc, ko kìm chế được tôi khẽ rên lên 1 tiếng " á...ư..."Vũ ngước mặt nhìn tôi cười nhẹ khiến tôi cảm thấy xấu hổ đưa tay che mặt mình nhìn hành động của tôi lại khiến Vũ buồn cười a tiếp tục dùng bàn tay rộng lớn ấm áp của mình ôm trọn quả đào căng tròn của tôi mà xoa bóp.Sau khi đã nhào nặn quả đào 1 lúc Vũ di chuyển bàn tay của mình xuống bên dưới chạm vào nơi mật đạo vốn đã ẩm ướt. Bàn tay ra sức mà trêu đùa, ngón tay thoang dài của a từ từ đi sâu vào thăm dò bên trong hang động khiến cho cơ thể của tôi cứ cong lên hạ xuống theo từng cử chỉ ra vào của ngón tay a.Mật đạo vốn đã khóa chặt từ lâu nay lại được mở cửa mạch nước nguồn từ vì thế mà tuôn ra ko ngừng, trong lòng vô cùng bức rứt, khó chịu cứ như mắc phải 1 thứ gì đó, ko thể chịu được nữa giọng nói cùng hơi thở gấp gáp._Tôi: A đừng chọc e nữa. Mau chóng đi vào đi...Vũ nhìn tôi nói._Vũ: E có còn ghét a ko...Tôi lắc đầu nói._Tôi: Ko... E chưa hề ghét a...Vũ nở nụ cười mãn nguyện, nụ cười của a khiến lòng tôi điên đảo. A từ từ dời người xuống dưới môi ko ngừng hôn dọc khắp cơ thể, lấy tay mình tách đôi 2 chân tôi ra, Vũ đưa miệng mình xuống dần nơi mật đạo cấm, tôi đang nhắm mắt tận hưởng sự hưng phấn mà a mang lại bỗng cảm thấy chiếc lưỡi của a chạm vào liền mở mắt, bật người ngồi dậy lắc đầu._Tôi: Đừng... A đừng làm vậy... Bẩn lắm...Vũ chòm người về trước ôm lấy tôi nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống giường, hôn nhẹ lên tai khẽ nói._Vũ: Tất cả mọi thứ của e đối với a đều đẹp và sạch sẽ.Nói rồi Vũ cúi người xuống, dùng chiếc lưỡi của mình hôn lên cô bé. Từ từ đưa lưỡi mình luồn lách từ ngoài vào trong mật đạo, uống trọn từng dòng nước nguồn.Tôi được a đưa lên tận mây xanh, miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ mang theo dục vọng. Lấy tay mình kéo Vũ lên,giọng nói đã ko còn được rõ ràng, tôi muốn a ngay lúc này._Tôi: Em sắp ko chịu được nữa rồi. A mau cho vào đi.Vũ từ từ nâng người của mình lên trên, dùng chân mình tách rộng chân tôi ra rồi nhẹ nhàng đưa vật cứng của mình vào trong. Cơ thể tôi cong lên 1 cái rồi dần dần hạ xuống. Khoảng trống vắng mau chóng được lấp đầy, Vũ dừng lại 1 lúc cho tôi thích nghi rồi mới từ từ di chuyển. A cứ đi ra đi vào trong tôi lúc nhanh lúc chậm, đôi môi vẫn miệt mài hôn lấy tôi.Cơ thể cả 2 như hòa vào 1, môi mắt khép hờ miệng ko kìm chế mà bật ra tiếng rên "á...ứ...á...ứ""Nghe thấy những âm thanh đó như thêm phần kích thích Vũ ra vào mỗi lúc một nhanh dần như 1 cơn lốc xoáy,đi sâu vào bên trong lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm. Mồ hôi trên lưng a bắt đầu đổ ra chảy dọc theo sống lưng.Càng về sau Vũ càng nhanh dần,mạnh dần đến khi 1 dòng nước ấm nóng chảy vào trong cơ thể của tôi a mới dừng lại. Hôn nhẹ lên tráng tôi 1 cái rồi từ từ đưa cậu nhỏ của mình ra ngoài, nằm sang bên cạnh Vũ đưa tay ôm trọn tôi vào lòng. Vòng tay ôm lấy a, cả hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ.***Ông Quý từ trên phòng đi xuống, bà giúp việc đang nấu ăn trong bếp liền dừng lại._Chào ông chủ._Ông Quý: Pha cho tôi ấm trà._Giúp việc: Vâng.Ông Quý đi thẳng ra chiếc bàn ngoài vườn xem báo,một lúc sau bà giúp việc mang ra 1 ấm trà hoa cúc nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ông Quý bỏ tờ báo sang 1 bên._Ông Quý: Đêm qua cô chủ có xuống ăn gì ko._Giúp việc: Dạ ko thưa ông._Ông Quý: Được rồi c vào làm việc đi.Sau khi giúp việc đi vào,ông Quý đưa ấm trà lên rót vào ly của mình. Một lúc sau, khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, giúp việc lại đi ra vườn._Giúp việc: Mời ông vào dùng bữa sáng._Ông Quý: Lên gọi cô chủ xuống ăn sáng._Giúp việc: vâng._My: Ko cần gọi, con xuống rồi.Cả ông Quý và bà giúp việc đều ngạc nhiên khi thấy My như vậy, ông Quý vui vẻ cười nói._Ông Quý: Con gái ta phải mạnh mẽ vậy chứ. Vào ăn sáng thôi nào.Tự nhốt mình trong phòng mấy ngày cuối cùng My cũng đã suy nghĩ thông suốt. Cô quyết định đứng dậy vượt qua nỗi đau này, ngay cả thần chết còn ko chịu nhận cô cơ mà nằm ủ rũ mãi như vậy để làm gì.Ăn uống xong xuôi, My đứng dậy nhìn ông Quý._My: Hôm nay, bố có đi đâu ko ạ._Ông Quý: Ko. Có việc gì vậy con._My: Con muốn đi mua sắm,bố cho con mượn tài xế nhé._Ông Quý: Ừ.My đi lên phòng lấy chiếc túi rồi ra xe cho tài xế đưa đến trung tâm thương mại. Sau khi thấy con gái trở nên tốt hơn ông Quý bớt lo lắng nhưng sự hận thù đối với Vũ vẫn còn đó. Ngồi trong phòng làm việc, ông ta lấy điện gọi ra gọi._Ông: Cậu chuẩn bị cho tôi vài người có thể tin cậy....***Đang say giấc ngủ thì cảm giác khuôn mặt mình nhột nhột tôi liền mở mắt thì bắt gặp Vũ đang lấy tay chạm vào mặt tôi._Tôi: A dậy sớm vậy... Sao ko ngủ thêm đi..._Vũ: A đói bụng nên ko ngủ được.Tôi bật người ngồi dậy, đưa tay cột vội tóc của mình._Tôi: Đợi 1 tí... E sẽ nấu cho a ăn...Chưa kịp đứng dậy Vũ đã ôm chầm lấy tôi đè xuống giường._Vũ: A thèm thịt em hơn...Chỉ cần nghe cách nói của Vũ là tôi biết a muốn gì, hóa ra là mình bị lừa, dùng tay mình tôi đấm nhẹ vào ngực Vũ._Tôi: Đáng ghét... Đêm qua đã ăn rồi mà._Vũ: A nhịn đói lâu vậy mà em chỉ cho a ăn có 1 lần làm sao a no được._Tôi: Đừng có nói dối... Ko phải a vừa cưới vợ sao. Cũng đã ăn thịt người ta rồi còn gì.Vũ lấy tay dí vào tráng tôi._Vũ: Chỉ giỏi nghĩ lung tung. Ko phải ai muốn a thịt cũng được đâu nhé. E may mắn lắm mới được đấy.Tôi nhìn Vũ bĩu môi._Tôi: Vâng... E may mắn quá cho nên mỗi lần a thịt xong toàn đi 2 hàng đấy.Cả 2 cùng nhớ về việc trước kia rồi nhìn nhau cười. Vũ nhanh chóng chớp cơ hội a đè tôi xuống giường và bắt đầu quan hệ. Cả buổi sáng ko biết a đã hành hạ tôi bao lâu chỉ biết đến khi kết thúc thì tôi ko thể nào đi nổi._Tôi: Tại a đấy... A mau xuống nhà dọn quán giúp e đi._Vũ: Được rồi. A xuống dọn ngay đây.Vũ xuống sắp xếp lại bàn ghế, đang đứng lau dọn thì điện thoại Vũ đổ chuông._Vũ: Có việc gì. Được rồi tôi sẽ đến ngay.Tôi mở cửa phòng để đi xuống lầu thì thấy Vũ vội vàng chạy lên._Tôi: Có việc gì vậy a.Vũ ko trả lời mà lướt qua tôi đi vào phòng mặc chiếc áo vào rồi quay người đi, ra đến cửa thấy tôi Vũ dừng lại hôn nhẹ lên môi tôi 1 cái._Vũ: A có việc gấp... Tối sẽ quay lại ăn cơm với e...Chưa kịp hỏi thêm gì thì Vũ đã rời đi. Tôi nhanh chóng xuống nhà dọn dẹp cho xong mọi thứ rồi bắt đầu mở cửa tiệm như mọi ngày.****Ngồi vào xe Vũ nhấn mạnh chân ga lái thẳng đến công ty ngồi vào bàn làm việc Vũ nhìn thư kí rồi nói._Vũ: Cậu nói rõ tôi nghe xem nào._Thư kí: E đến kí hợp đồng thì khách hàng ko đồng ý. Họ bảo muốn a trực tiếp làm việc._Vũ: Họ muốn gặp khi nào._Thư kí: 19h tối nay..._Vũ: Được rồi. Cậu báo với họ tối nay tôi sẽ đến.***Buổi tối,tôi quyết định đóng cửa sớm hơn mọi ngày 1 chút, tranh thủ đi ra siêu thị mua ít đồ về làm bữa tối.Nấu xong mọi thứ tôi bắt đầu bày tiện ra bàn rồi đi lên lầu tắm táp qua cho sạch sẽ. Sau khi tắm xong tôi bước xuống lầu ngồi vào bàn đợi Vũ. Nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang đưa thời gian trôi dần. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa,tôi vui mừng khi nghĩ Vũ đã đến liền đứng dậy đi ra mở cửa._Tôi: A đến....Câu nói bị bỏ giữa chừng khi nhìn thấy người đứng trước mặt ko phải Vũ mà là 1 người đàn ông lạ. Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi a ta liền lên tiếng._Đàn ông: Xin lỗi cậu Vũ bảo tôi đến đây._Tôi: Vâng. Có việc gì sao ạ._Đàn ông: Cậu Vũ vừa bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện bảo tôi đến đón cô.Trải qua 1 lần sinh ly tử biệt đối với tôi đã quá đủ cho nên khi nghe thấy tin Vũ bị tai nạn khiến tôi ko thể bình tĩnh được tay chân lóng ngóng chạy ra chạy vào ko nhớ là mình cần lấy gì hay làm gì._Đàn ông: Mình mau đi thôi. Cậu Vũ chỉ có 1 mình trong đấy._Tôi: Vâng. Phiền a.Tôi đi theo người đàn ông đó đi ra chiếc xe ô tô màu đen đậu sẵn ở phía trước. Từ khi ngồi vào xe tôi ko biết làm gì ngoài nhắm mắt cầu nguyện cho a ấy. Chỉ xin ông trời đừng đưa a ấy rời xa tôi thêm lần nào nữa. Đến khi mở mắt ra tôi ngạc nhiên khi phía trước mình là con đường tối, vắng vẻ rất ít xe cộ có vẻ như con đường này ko phải vào thành phố mà rẽ ra ngoại ô nên quay sang người đàn ông ấy hỏi._Tôi: A ấy nằm bệnh viện nào vậy._Ông Quý: Haha.... Cô đúng là ngây thơ...Nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía sau tôi liền quay lại, 1 người đàn ông lớn tuổi ngồi khoanh tay trước ngực._Tôi: Ông là ai._Ông Quý: Tôi là kẻ muốn lấy mạng thằng Vũ và cô đang giúp tôi làm điều đó.Tôi lờ mờ hiểu ra được vấn đề,cố gắng làm hắn mất tập trung để đưa tay vào túi tìm điện thoại._Tôi: Ông nói vậy là sao tôi ko hiểu._Ông Quý: Tôi ko rảnh mà giải thích. Im lặng đi từ từ rồi cô sẽ biết.Mò mãi hết túi này đến túi khác cũng ko thấy điện thoại đâu, ngồi nghĩ lại tôi mới nhớ lúc nãy vội quá nên ko đem điện thoại, thở dài đầy bất lực.***Tan giờ làm Vũ mau chóng trở về nhà tắm táp thay bộ quần áo rồi tranh thủ đi gặp khách hàng. Chiếc xe dừng lại tại 1 nhà hàng sang trọng do thư kí của mình đặt sẵn, Vũ đi vào trong vừa đi vừa đưa chiếc đồng hồ đeo tay lên nhìn thấy trời cũng đã chạp tối lo Hà đợi ở nhà nên Vũ trước khi vào gặp khách hàng a đã kịp nhắn tin cho Hà.Một lúc sau mọi việc đều đã giải quyết xong, Vũ đứng dậy bắt tay đối tác tiễn họ ra về rồi a cũng nhanh chóng lên xe lái đi. Ngồi trên xe Vũ lấy chiếc điện thoại ra xem thì ko thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào của Hà liền thấy làm lạ. A đạp xe nhanh hơn đến nhà Hà.***Tôi ko biết mình phải làm gì lúc này chỉ cố gắng giữ bình tĩnh mà nói._Tôi: Hai người thả tôi xuống đi. Ko tôi la lên đấy._Ông Quý: Khôn hồn thì im mồm nếu ko đừng trách tao.Lấy tay mình đập mạnh vào cửa gương ô tô tôi gào lên._Tôi: Thả tôi xuống... Thả xuống.Tên lái xe nhìn vào gương chiếu hậu đợi sự ra lệnh của ông Quý. Ông ta gật đầu 1 cái, hắn liền dừng xe rút trong túi ra 1 chiếc khăn bịch vào mũi tôi. Cố gắng vùng vẫy, gỡ tay hắn ra khỏi mặt mình nhưng ko được đầu óc dần dần mơ hồ,tay ko còn sức lực và mọi thứ chìm vào bóng tối.Ko biết bọn họ đã đưa tôi đi đâu,chỉ đến khi mở mắt ra tôi đã thấy tay chân mình bị trói ngồi trên chiếc ghế. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng có 2 gã thanh niên đang ngồi canh giữ tôi._Ông Quý: Tỉnh rồi à.Tiếng nói vang lên từng phía sau lưng, tôi ko thể quay lại, chỉ có tiếng bước chân mỗi lúc một gần cho đến khi ông ấy đứng trước mặt, ông ta đưa cho tôi chiếc điện thoại._Ông Quý: Gọi cho thằng Vũ._Tôi: Tôi ko nhớ số.Ông ta đưa tay bóp mạnh lấy cằm tôi._Đừng có dở trò với tao. Để tao bấm số cho mày.Sau khi ông ta bấm số của Vũ liền đặt vào tai tôi._Bảo nó đến cứu mày đi.Chuông đổ vài tiếng Vũ đã bắt máy._Vũ: alo...Nghe giọng nói của a ko hiểu sao tôi lại trở nên yếu đuối,cứ như 1 đứa trẻ bị bắt nạt nghe tiếng mẹ thì òa khóc. Nước mắt tôi rơi, cổ họng nghen ứ ko nói nên lời. Thấy vậy ông Quý nắm tóc tôi giật ngược ra sau, đưa con dao bấm vào cổ nghiến răng nghiến lợi._Nói._Tôi: Vũ cứu em...Sau khi nghe tiếng Hà trong điện thoại Vũ lo lắng hỏi_Vũ: Em đang ở đâu. Bị làm sao vậy.Chưa kịp trả lời thì ông Quý đã giật điện thoại cười ha hả_Ông Quý.: Nó đang ở chỗ tao. A hùng đến cứu mỹ nhân đi chứ._Vũ: Ông là ai._Ông Quý: Mày quên bố vợ mày mau vậy._Vũ: Ông muốn gì._Ông Quý:Tao cho mày 2 tiếng để đến đây t Nhớ chỉ đến 1 mình nếu tao biết mày báo cảnh sát thì đừng trách....Điện thoại vừa tắt thì máy Vũ báo tin nhắn a mau chóng mở ra xem địa chỉ, đôi mắt đỏ ngầu bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại._Lão già khốn kiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương