Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh
Chương 16: Một Chiêu Giành Thắng Lợi
Những đứa bé trên đài là khoảng chừng mười tuổi, thi thoảng có thiếu nhiên mười ba mười bốn tuổi, những thiếu niên này đều là vì tranh đoạt quán quân mà tới.Ban thưởng cho quán quân là một gốc Hỏa Vân tham năm trăm năm, linh dược tam phẩm có giá trị không nhỏ, ẩn chứa lượng lớn linh tính vật chất, có thể giúp cho việc tu hành, trong đó ẩn chứa lượng lớn sinh cơ, còn có thể làm diệu dược dưỡng sinh.Á quân thì được hai gốc linh dược nhị phẩm, hạng ba bốn thì được ba viên Thối Thể đan, ban thưởng đằng sau theo thứ tự mà giảm dần, tám vị trí đầu thì có hai viên Thối Thể đan, top 16 thì có một viên Thối Thể đan.Mục tiêu của Trần Hạo chính là tiến vào top 16, thu hoạch được một viên Thối Thể đan.Trước đó hắn đã dùng Thối Thể đan, sử dụng lần nữa thì hiệu quả cũng không lớn, mà là muốn tranh thủ cho tỷ tỷ, đại tỷ Trần Hi còn chưa từng được dùng Thối Thể đan.Vòng thứ nhất, sự chênh lệch giữa nhau là rất lớn, chẳng mấy chốc mà đã kết thúc toàn bộ."Nhàm chán."Thủy Linh Linh nhếch miệng nói.Lão bà kiên nhẫn nói: "Linh Nhi, đừng có vội, tiểu thiên kiêu của Hắc Thạch thành còn chưa có lên đài."Thành chủ Mộ Đông Lưu cười nói: "Lần báo danh này xong có tuyển thủ không có đối thủ, Trần Mục nhỏ tuổi cho nên ta để cho hắn trực tiếp đi vào vòng thứ hai.""Trần Mục sẽ lên đài ở lôi đài số một gần với chúng ta nhất, xem như gặp phải nguy hiểm ta cũng có thể ngăn cản, Trần tiêu đầu còn xin yên tâm.""Đa tạ Mộ thành chủ."Trần Thiên Nam chắp tay nói lời cảm kích.Mộ Đông Lưu nhìn còn muốn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với Trần Thiên Nam, nhưng hắn đã hơn trăm tuổi, tuổi thọ của cường giả Kiếm Hậu có thể đạt tới ba trăm tuổi, thực lực càng mạnh thì tuổi thọ cũng càng dài.Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm cũng không có lo lắng cho Trần Mục, lấy tu vi của hắn, chỉ cần phát huy bình thường thì nhất định có thể thắng được tranh tài một cách dễ dàng.Vừa rồi Trần Hạo thắng rất nhẹ nhàng.Hắn ở vào trong khoảng thời gian này có sự tiến bộ rất lớn, Trần Thiên nam cười vuốt râu, trong mắt Trần uy thì tràn đầy tự hào, Trần Nghiêm càng là gật đầu tán thưởng.Lúc này người trung niên mặc cẩm bào xuất hiện ở trên đài cao, Mộ Đông Lưu vội vàng đứng lên cung nghênh, "Hành Dương Hậu đại giá quang lâm, thuộc hạ không có nghênh đón từ xa."Mấy người Trần Thiên Nam đều nghe tiếng mà lên, chỉ có Bạch Tố và Thủy Linh Linh là ngồi yên ở trên đài cao, các nàng cũng không thèm để ý tới quyền quý thế tục.Hành Dương Hậu là thống lĩnh Hành châu, Kiếm Hậu thất phẩm, trưởng lão Huyền Kiếm tông cũng phải kính hắn ba phần, hắn ở Hành châu tương đương với một nửa hoàng đế ở Hành châu (là một châu thuộc Đại Yên vương triều.).Hánh Dương Hậu mũ miện lộng lấy khẽ mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, bản Hầu thay Vương thượng tới xem thiên kiêu của Đại Yên vương triều chúng ta, không tới chậm chứ?"Mộ Đông Lưu cười xòa nói: "Không muộn không muộn, tiểu gia hỏa lập tức sắp lên đài.""Hành Dương Hậu, bọn họ là người nhà của Trần Mục." Mộ Đông Lưu giới thiệu mọi người ở Trần gia.Trần Thiên Nam chắp tay nói: "Trần Thiên Nam Thuận Phong tiêu cục, bái kiếm Hành Dương Hậu (Hầu)."Hành Dương Hậu mỉm cười khoát tay, "Không cần đa lễ, chúng ta trước tiên vẫn là xem so tài đi."Trần Thiên Nam lại ngồi xuống, vẻ kiêu ngạo lỗ rõ trên mặt, Trần Nghiêm và Trần Uy cũng bởi vì có Trần Mục mà cảm thấy vinh quang, ai có thể nghĩ tới, bọn họ hôm nay có thể được ngồi ngang hàng cùng với mấy cường giả Kiếm Hậu.Trên khán đài đều là những ánh mắt hâm mộ.Trần Mục đi ra khỏi hậu trường, trong nháy mắt thắp sáng Diễn Võ trường, bách tính trên khán đài đều đang hoan hô, ánh mắt toàn trường đều tập trung vào trên người hắn."Hắn chính là Trần Mục.""Căn cốt cửu phẩm ngàn năm khó gặp.""Thật đúng là con nít chưa mọc lông tơ, lợi hại a.""Các ngươi xem, bên hông hắn đeo kiếm gỗ."Những tiểu bối khác mà dùng kiếm gỗ thì mọi người cảm thấy là trang bức, nhưng Trần Mục dùng kiếm gỗ thì mọi người lại cảm thấy rất hợp lý, đứa bé từng tuổi này nên chơi kiếm gỗ là đúng.Bộ pháp Trần Mục bình ổn, cũng không có bởi vì sự huyên náo tới từ xung quanh khán đài mà cảm thấy sợ sệt, hắn trực tiếp đi tới trên lôi đàn số một."Không kiêu không vội.""Mức độ trầm ổn vượt trội so với độ tuổi."Đây chính là ấn tượng ban đầu của Bạch Tố, xem như không có căn cốt cực phẩm thì đứa nhỏ này chỉ sợ cũng không đơn giản.Thủy Linh Tinh bĩu môi, "Bà bà, ta thấy hắn cũng chẳng có gì lợi hại cả a!"Bạch Tố lắc đầu, nói ra lời nói sâu xa: "Hắn bây giờ không lợi hại không có nghĩa là sau này hắn không lợi hại, Hắc Thạch thành chỉ là điểm xuất phát của hắn."Long ẩn dưới vực sâu, bay vọt lên tất tới cửu thiên.Hành Dương Hậu nhìn chằm chằm vào Trần Mục, hắn khẽ nhíu mày, lại không thể nhìn thấu được tu vi của Trần Mục, chỉ có thể cho rằng hắn là Kiếm Đồ thất phẩm trở xuống.Kiếm Đồ thất phẩm trở xuống linh khí nội liễm, xem như cường giả cũng rất khó phân biệt được."Đối với hắn mà nói, tham gia loại luận võ này có lẽ là có hơi miễn cưỡng." Hành Dương Hậu khẽ cười nói.Hắn nhìn thấy còn có tuyển thủ là Kiếm Sư.Trần Thiên Nam thản nhiên cười nói: "Nặng ở tham dự, mượn cơ hội này để tôi luyện cũng tốt.""Đây là cơ hội tốt." Hành Dương Hậu cũng không có xem trọng Trần Mục.Đối diện với Trần Mục là một thiếu niên mười hai tuổi, Kiếm Đồ thất phẩm, tuy nhiên hắn có chút khẩn trương, bởi vì người xem toàn trường đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.Thiếu niên căng thẳng cầm Thiết kiếm.Thủy Linh Linh cười duyên nói: "Hắn bị sợ a, thế mà lại sợ đứa bé ba tuổi."Bạch Tố cười nói lời giải thích: "Hắn không phải là sợ Trần Mục, mà là cảnh vật xung quanh mang tới áp lực cho hắn, có thể thấy được Trần Mục trầm tĩnh vượt trội hơn so với cùng thế hệ."Thủy Linh Linh không phục mím môi một cái, sau khi Trần Mục xuất hiện, bà bà lập tức liên tục khen hắn, điều này làm cho tiểu cô nương rất là ghen tị.Hành Dương Hậu cũng gật đầu tán thưởng: "Tâm tính kẻ này, sau này tất làm việc lớn."Đối với sự tán thưởng của hai vị cường giả, Trần Thiên Nam cười nở hoa trong bụng.Trần Nghiêm cũng là mong đợi nhìn vào Trần Mục, đây là trận luận võ đầu tiên của Mục nhi, đây là điểm xuất phát cho chiến tích huy hoàng của hắn.Trên lôi đài.Trần Mục rút kiếm gỗ bên hông ra.Người xem xung quanh lên tiếng kinh hô to hơn, trên đài cao, Thủy Linh Linh dịu dàng nói: "Lại là thanh kiếm gỗ, hắn là tới chọc cười sao?"Trần Mục lạnh nhạt nói: "Trần Mục, Trần gia."Thiếu niên đối diện yếu ớt nói: "Tiết Dũng, Tiết gia."Theo tiếng chuông gõ vang lên, tranh tài bắt đầu, Trận Mục không nói nhảm, phát động công kích đầu tiên, tay hắn cầm kiếm gỗ lao tới Tiết Dũng, một kiếm bổ nghiêng, đây là kiếm chiêu cơ sở.Tiết Dũng vội vàng giơ kiếm lên đón đỡ, một cỗ lực mạnh khiến cánh tay hắn chấn động, Thiết kiếm trong tay lập tức tuột khỏi tay, cả người lập tức bị chấn văng ra lôi đài."Trần Mục, thắng!"Quan viên phụ trách tuyên bố kinh ngạc nói.Một chiêu giành thắng lợi.Tiết Dũng cả người đều choáng váng.Người xem xung quanh đều là trợn mắt há hốc mồm, Trần Mục dùng chính là kiếm gỗ, một kiếm đánh bại Kiếm Đồ thất phẩm, đây là đứa trẻ ba tuổi sao?Trần Mục mỉm cười về phía đài cao, sau đó quay người trở về hậu trường nghỉ ngơi.Trần Thiên Nam mừng rỡ vỗ tay bảo hay.Mặt mũi Trần Nghiêm tràn đầy sự tự hào, Trần Uy còn đang chú ý quan sát trận so tài của Trần Hạo ở ngay lôi đài bên cạnh.Hành Dương Hậu trầm giọng nói: "Lực bộc phát kia ít nhất phải có trình độ Kiếm Đồ bát phẩm, thậm chí là Kiếm Sư, Tiết Dũng thua ở trên lực lượng.""Là ta xem thường hắn." Hành Dương Hậu khẽ lắc đầu, hắn vậy mà cũng có lúc nhìn nhầm.Bạch Tố nói ra phân tích của mình: "Kiếm gỗ muốn cứng đối cứng được với Thiết kiếm như vậy thì tu vi của hắn chắc chắn không yếu, tuổi còn nhỏ thế mà lại mang cho người ta không ít kinh hỉ."Thủy Linh Linh bĩu môi, dịu dàng nói: "Loại trình độ này ta cũng có thể làm được.""Linh Nhi, tuy rằng ngươi lớn hơn so với hắn mấy tuổi, nhưng hắn trầm ổn hơn so với ngươi nhiều, ngươi cần phải học tập hắn nhiều." Bạch Tố nghiêm túc mà nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương