Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta
Chương 3: Tiểu Đường Đậu
Edit + Beta: Rubybaozi- ---------------------- Nghe nói hoàng thượng muốn triệu kiến thần tiên sống, hoàng thân quốc thích đến không ít, Thái tử liền ngồi ở trong đó. Rõ ràng đều là đang ngồi, mà Thái tử lại đặc biệt dễ thấy. Thái tử què này trên người tập hợp hết thảy nên có đặc thù của vai nam chính tiểu thuyết ngôn tình, mày kiếm mắt sao, khí khái anh hùng hừng hực, khóe miệng hơi câu lên hiển lộ ra hắn khinh bỉ, cả người lưu manh, lại có một loại mị lực đặc biệt. Rõ ràng hai người bằng tuổi, đều là tuổi tác mười tám tuổi, mà Thái tử vừa nhìn cũng biết là vai nam chính, không giống Giang Tiểu Mãn trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn chính là bánh bao mới ra lồng hấp. Vừa nghĩ tới Thái tử có thể là người tương lai xử tử hắn, Giang Tiểu Mãn theo bản năng lui một bước. Thái tử thấy Giang Tiểu Mãn lui, khóe miệng càng ngày càng giương lên. Giang Tiểu Mãn ý thức trở lại, vội vàng khống chế biểu tình, một mặt bình tĩnh mà bộ dáng tiến lên một bước. Mà Thái tử vẫn là một tiếng cười nhạo, nói rõ đã không để hắn vào trong mắt. May mà lúc này hoàng thượng tới. "Hoàng thượng giá lâm -- " Giọng thái giám sắc bén vang lên, mọi người vội quỳ hành lễ. Giang Tiểu Mãn nhưng là lưng thẳng tắp, chuẩn bị biểu hiện ra tiên nhân kiêu ngạo, nói không hành lễ chính là không hành lễ. Nhưng mà người kia tướng mạo rất hiền hòa, đại thúc dáng vẻ tuổi trung niên Hoàng Đế lại không cho Giang Tiểu Mãn cơ hội để phát huy. Hoàng Đế vừa nhìn thấy Giang Tiểu Mãn, lập tức thân thiết dắt tay Giang Tiểu Mãn, vui cười hớn hở mà sai người cho ngồi, căn bản không có ý định cho Giang Tiểu Mãn hành lễ. Đó cũng không phải tình cảnh chính thức gì, ở đây tất cả đều là hoàng thân quốc thích, bởi vậy người một nhà gặp nhau, chỗ ngồi tương đối tùy ý. Giang Tiểu Mãn ngồi ở bên cạnh hoàng thượng, một bên cạnh còn có hoàng hậu cùng các phi tử, phía dưới còn lại là hoàng tộc. Còn Thái tử nguyên bản ngồi ở phía dưới, hoàng thượng vừa đến liền để Thái tử ngồi vào bên cạnh Giang Tiểu Mãn. Thái tử dựa vào một chút gần, Giang Tiểu Mãn không khỏi căng thẳng thân thể, ngồi nghiêm chỉnh mà ôm con mèo nhỏ ngồi ở đó mềm nhũn trên ghế. Hiện tại cảnh tượng này là bản gốc trong đó không có. Trong tiểu thuyết, vai nữ chính không hề báo động trước mà giết thẳng vào hoàng cung, mọi người không ứng phó kịp, lập tức tiên nhân giả liền vào cung, mọi người bị làm cho đầu óc mơ hồ. Bởi vậy vai nữ chính lần thứ nhất ở trước mặt mọi người ra trận, chính là lần đầu tiên nàng và tiên nhân giả tỷ thí. Khi đó hoàng thượng biết được trong đó có một người là hàng nhái, long nhan giận dữ; phi tần khác nhưng là đến xem kịch vui, nhưng các nàng vừa thấy nữ chủ lớn lên xinh đẹp, mỹ nhân cùng bản năng lập tức làm cho các nàng thấy nữ chủ thế nào cũng không vừa mắt. Mà nữ chủ bị thiết định thành tính cách cô gái được chiều chuộng thô bạo, tác giả liền viết chính là lưu sảng văn làm mất mặt, bởi vậy đến một nữ chủ làm mất mặt từng người, đem tiên nhân giả cùng phi tần các loại đè xuống đất ma sát. Bầu không khí phi thường nóng nảy. Nhưng bây giờ bầu không khí phi thường hài hòa. Không có tiên nhân thật giả, không có nữ chủ đẹp đến phụ nữ lục cung vô nhan sắc, chỉ có một người Giang Tiểu Mãn. Hoàng Đế nhìn thấy thật vất vả trông mong thần tiên sống, độ "hảo cảm" up. ⇑ Giang Tiểu Mãn vốn là lớn lên yêu thích nhu nhược, nhóm phi tần nhìn thấy nhuyễn manh thần tiên sống, độ "hảo cảm" up. ⇑ Duy nhất không vui vẻ chỉ có Thái tử, Thái tử vốn nên vào lúc này nhìn thấy vợ tương lai của hắn, hiện tại lão bà không biết đi nơi nào. Giang Tiểu Mãn len lén liếc mắt nhìn Thái tử, Thái tử đang tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hai người nhìn nhau, Thái tử còn hướng hắn nhíu nhíu mày. Giang Tiểu Mãn:... Đứa nhỏ này, không có vợ, đầu óc đều nhịn gần chết. Ngươi chờ một chút, ta mau chóng an bài ngươi và nữ chủ gặp mặt, thời điểm đó ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ. Lần đầu tiên thấy hoàng thượng, người hoàng thượng này tính cách ôn hòa, không có tự cao tự đại, mở đầu chính là theo lệ tính mà đối Giang Tiểu Mãn lão nhân gia người hỏi han ân cần một phen. Giang Tiểu Mãn tuân thủ nghiêm ngặt tính cách thần tiên sống cao lãnh quái lạ, trả lời ngoại trừ "Ừ" vẫn là "Ừ", một chữ cũng không chịu cho nhiều hoàng thượng. "Tiên nhân thật đúng là thanh xuân bất lão, không nhìn ra đã có mạo điệt chi linh." (tuổi già trên 70)"Ừm." "Dọc theo đường đi tàu xe mệt nhọc, khổ cực tiên nhân." "Ừm." "Trên đường hầu hạ đều tốt chứ?" "Ừm." "Đồ ăn đã quen chưa?" "Ừm." " Ngươi lão nhân ngây người sao?" "Ừm... Hả?" Giang Tiểu Mãn quay đầu chỉ thấy Thái tử không có hảo ý theo dõi hắn cười. Thái tử nói: "Toàn bộ như kẻ ngốc, ngoại trừ ừm ngươi còn có thể nói cái gì?" "Không được vô lễ!" Hoàng thượng thấp giọng la rầy, Thái tử một mặt không sao cả quay đầu đi chỗ khác. Hoàng thượng thập phần coi trọng Giang Tiểu Mãn, ở trong mắt ông Giang Tiểu Mãn liền là tiên đan cứu mạng con của ông, đương nhiên phải nhiều hơn lễ ngộ, vội hướng Giang Tiểu Mãn nói: "Tiên nhân đừng cùng tiểu hài tử tính toán." Giang Tiểu Mãn mặt hơi nóng lên, hắn thanh thanh cuống họng, nhỏ giọng nói: "Tiểu hài nhi." Giang Tiểu Mãn vốn là tiếng nói thiếu niên, cùng Thái tử nam chủ kia tiếng nói trầm thấp phù hợp căn bản không thể so sánh, ba chữ kia nói ra càng giống như đang nói mình. Quả nhiên vừa mới nói xong, thân bên cạnh lại truyền tới tiếng cười nhạo của Thái tử. Giang Tiểu Mãn mặt càng đỏ hơn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xoa bóp móng vuốt thịt mèo nhỏ, làm bộ không nghe thấy. Hoàng thượng lại cùng Giang Tiểu Mãn nói chuyện tào lao vài câu, bị Thái tử nói chuyện như vậy, Giang Tiểu Mãn rốt cục chịu nói nhiều mấy câu, nói chuyện coi như hài hòa. Rốt cục, chuyện phiếm nói hết, hoàng thượng chuyển đề tài, cắt đề tài chính. "Hai năm trước Thái tử bị bệnh một hồi, phát sốt mấy ngày, thật vất vả sốt cao đột ngột mới thối lui, nào có biết một đôi chân lại đi không được rồi? Thái y không biết nhìn vài lần, cách gì đều thử qua, có thể một chút biện pháp cũng không có. Tiên nhân, ngài xem một chút Thái tử chân này nên làm sao chữa?" Hoàng thượng nhíu chặt lông mày, Giang Tiểu Mãn lại nhìn về phía những người khác, nhóm phi tần cúi đầu gạt lệ, nhóm hoàng thân quốc thích trầm mặc không nói, xem ra vừa nhắc tới chân Thái tử đại gia liền nam im lặng nữ rơi nước mắt. Chỉ có người trong cuộc một mặt tẻ nhạt, thấy Giang Tiểu Mãn quay đầu nhìn hắn liền liền nhíu mày. Hai người đối diện, mọi người sốt sắng mà chờ tiên nhân mở miệng. Một lúc lâu, Giang Tiểu Mãn nghiêng đầu đi, thở dài lắc đầu không nói. "Chuyện gì xảy ra? Tiên nhân! Ngài mau cứu Thái tử!" "Chân này, bần đạo trị không được." Giang Tiểu Mãn vẫn là lắc đầu. "Trị không được? Ngài không phải thần tiên sống sao? Làm sao..." Giang Tiểu Mãn giơ tay đánh gãy lời nói hoàng thượng, tiếp xoay tay một cái, bày ra tư thế tối hôm qua khổ luyện. Hắn hai mắt khẽ nhắm, ngón cái tay phải ở tại trên đốt ngón tay hắn nhiều lần điểm điểm, một lúc lâu mở mắt ra, một mặt lạnh nhạt nói: "Thái tử duyên phận không ở bần đạo." "Cái gì?" Giang Tiểu Mãn lắc đầu, lần thứ hai nhắm mắt lại mò mẫm điểm một trận. Lần này hắn điểm đến càng lâu, một hồi lâu mới mở mắt ra chậm rãi nói: "Duyên phận không ở bần đạo, tại một cô gái." "Nữ tử kia là người phương nào? Tuổi tác gì? Hiện tại người ở phương nào?" "Duyên phận đến, tự nhiên sẽ đến." "Tiên nhân, ngài nói rõ điểm!" Giang Tiểu Mãn tầm mắt chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng nói: "Trong ba tháng, nữ tử cùng Thái tử hữu duyên tự sẽ hiện thân, không cần lo lắng." Hoàng thượng còn muốn hỏi, mà Giang Tiểu Mãn nhắm mắt lại không nói. Giang Tiểu Mãn biểu tình cao thâm khó dò, mà khóe miệng đã sắp cong lên. Bởi vì hắn biết được những câu nói này nói xong, sau sẽ không có chuyện của hắn, đón lấy tất cả đều là phần diễn nam nữ chủ. Nhưng hắn còn không có vui mừng, liền nghe bên cạnh một thanh âm lành lạnh nói: "Cái gì nữ tử không nữ tử? Ta là ngươi muốn trị cho ta." Giang Tiểu Mãn vội mở mắt, chỉ thấy Thái tử mặt không chút thay đổi nói: "Ta xem ngươi chính là cái hàng giả, mình không bản lĩnh, tùy ý nói chút thứ hoang đường muốn lừa người." "Không được vô lễ với tiên nhân!" Hoàng thượng lần thứ hai la rầy Thái tử. Mà không có thể phủ nhận, Thái tử này nói chuyện, vừa vặn nói đến trong tâm khảm Hoàng Thượng. Bọn họ từ vừa nãy đến bây giờ, đàm luận đều là một ít việc vặt trong tâm khảm, Thanh Khê đạo nhân này chỉ có trú nhan có thuật nhìn ra được, rốt cuộc có bản lĩnh gì, nhưng là ai cũng không hiểu. Hoàng thượng nói: "Tiên nhân, ngài nói trong ba tháng người hữu duyên hiện thân, nhưng này trong ba tháng sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói chắc được. Không bằng ngài trước tiên nghĩ một chút biện pháp?" Hoàng thượng nói xong nhìn bên cạnh liếc mắt một cái, hoàng hậu vội vã phụ hoạ: "Bổn cung nghe nói tiên nhân có pháp thuật, mà trăm nghe không bằng một thấy, kính xin thần tiên sống hiện ra tiên thuật." Lần này tất cả mọi người nhìn về phía Giang Tiểu Mãn. Vừa nãy Giang Tiểu Mãn còn có chút gấp, mà lúc này đã tĩnh táo lại. Hắn không phải không dự liệu được sẽ có một bước như vậy. Dù sao tất cả mọi người cũng không phải người ngu, làm tiên nhân, hắn thế nào cũng phải biểu hiện chút gì đó ra xem. Trong tiểu thuyết cũng có một đoạn tình tiết như vậy. Thật giả tiên nhân đồng thời xuất hiện, mọi người đương nhiên phải mỗi người bọn họ bày ra tiên thuật, phân cao thấp. Trên người tiên nhân giả kia có chứa bùa chú từng động đậy tay chân, bùa chú chỉ cần nhẹ nhàng vung lên có thể không lửa tự cháy, là trò xiếc sở trường của tiên nhân giả. Mà vai nữ chính lại là thần trộm, đã sớm thần không biết quỷ không hay trộm đi bùa chú, đồng thời lấy bùa chú giả lấy được rải cả sảnh đường. Giang Tiểu Mãn trong bao quần áo tiên nhân giả tìm được bùa chú giả, nhưng hắn không định dùng. Vật kia không sạch sẽ, sau đó Thái tử uống nước bùa đau bụng muốn giết hắn lại thảm. Vậy làm sao bây giờ đây? Giang Tiểu Mãn đã sớm chuẩn bị. Giang Tiểu Mãn đem con mèo nhỏ đặt ở giữa hai chân, tiếp ở trước mặt mọi người giơ tay lên. Đạo bào kia ở trên người hắn hơi chút rộng lớn, hắn khoát tay ống tay áo liền trượt xuống dưới, lộ ra hắn cánh tay trơn bóng. Hai tay hắn không hề có thứ gì, mọi người thấy rất rõ ràng. Nhưng chỉ thấy hai tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp hai lần, hai chưởng cùng nhau, lại lật lại, nguyên bản trên lòng bàn tay phải trống trơn bỗng dưng xuất hiện một viên thuốc lớn bằng hạt đậu tương. Giang Tiểu Mãn cười thần bí. Giang Tiểu Mãn từ nhỏ đến lớn không có tài nghệ đứng đắn gì, người khác học dương cầm học tiếng anh học tennis, nhưng hắn một người hài tử ở trong núi lớn lên không có mấy tài nguyên đó, gia gia nãi nãi càng không có tiền để cho hắn học mấy cái đó. Hắn có chỉ là một ít sách người khác không cần, hắn ở những cuốn sách đó tìm được một quyển sách nhập môn dạy ảo thuật, đầu tiên là từ trong sách học, sau đó trong thôn nối mạng, liền dùng điện thoại xem video học. Trước khi hắn bất ngờ qua đời, trong thôn cùng trường học có hoạt động gì, lên đài biểu diễn ảo thuật đều là hắn. Loại hình tiền xu ảo thuật, ảo thuật bịa đặt đối với hắn mà nói đều là cấp nhập môn, trên căn bản người khác không nhìn ra kẽ hở, chớ nói mấy thứ này cổ nhân xem cũng không xem qua. Quả nhiên Giang Tiểu Mãn cho mọi người thấy, mọi người đều là trợn to mắt, không nhìn ra Giang Tiểu Mãn là thế nào bỗng dưng biến ra một viên thuốc đến. Liền ngay cả biểu tình Thái tử cũng hơi có biến hóa, hơi bốc lên nhếch mày từ khiêu khích thành kinh ngạc. Giang Tiểu Mãn kẹp lên viên thuốc liền đưa tới trong miệng Thái tử, cũng nói: "Bần đạo tự mình luyện đan dược, Thái tử dùng, tự nhiên có thể bình an đợi đến ngày người hữu duyên xuất hiện." Giang Tiểu Mãn nỗ lực muốn biểu hiện không đắc ý như vây, mà khóe miệng đã không tự biết mà câu lên, chân dưới đạo bào cũng nhẹ nhàng lắc. Viên thuốc kia vào miệng cực kỳ ngọt ngào, Thái tử nhìn Giang Tiểu Mãn kia tiểu biểu tình giấu cũng không giấu được, lại dư vị mềm mại ngón tay vừa nãy Giang Tiểu Mãn chạm vào hắn. Thái tử không nhịn được vừa cười. Đan dược gì, đây rõ ràng là một viên đường đậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương