Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 32: Xác Chết Trương Phình (12)



Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!

- ----------------------------------------

Chu Hải chậm rãi ngẩng đầu nhìn chi đội trưởng Hoàng.

"Anh nói không sai, có điều nếu như Từ Trạch Khải không phải là con của Từ Tương Uyên thì sao? Anh có nhớ Từ Trạch Khải và Vạn Trí Dũng cùng một ngày sinh không; bên ngoài bao bó thi thể Dư Lệ Quyên còn tìm thấy DNA vô cùng tương thích với Vạn Trí Dũng; thêm chi tiết di truyền tay chân to lớn..."

Miệng của chi đội trưởng Hoàng mở lớn, nếu suy nghĩ theo mạch suy luận của Chu Hải, trong nháy mắt ông không thể ngồi yên được.

"Cậu nghi ngờ hai đứa trẻ này đã bị trao nhầm thật sao, Từ Trạch Khải là con Vạn Tử Quân, còn Vạn Trí Dũng là con Từ Tương Uyên!

Điều này đúng là không thể tưởng tượng ra được, nếu thật sự là như vậy, bọn họ không nghi ngờ chút nào sao..."

Chu Hải nói tiếp.

"Không! Từ Tương Uyên đã biết, Vạn Trí Dũng là con mình, nên mới xuất hiện tại hiện trường, giúp đỡ Vạn Trí Dũng thủ tiêu thi thể.

Nhưng với suy luận này cần phải có ghi chép xuất nhập cảnh của Từ Tương Uyên để xác định.

Nếu chúng ta có thể tìm được DNA của Từ Tương Uyên trong ông ta thì sẽ tốt hơn, chỉ cần so sánh DNA, chúng ta sẽ có đầy đủ chứng cứ.

Vấn đề là nước ta và Anh không có hiệp ước dẫn độ (1), nên dù có thông qua con đường ngoại giao để xử lý cũng cực kỳ khó khăn.

Phần còn lại là các ông có thể đưa được Từ Tương Uyên về nước hay không?"

Con mắt chi đội trưởng Hoàng nhìn chằm chằm Chu Hải cả nửa ngày, cuối cùng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

"Lấy được xe chưa?"

"Anh Hoàng! Anh gọi đến thật đúng lúc, chúng tôi vừa kéo được xe lên, đưa qua bên anh thế nào đây?"

"Được rồi! Tìm một chiếc xe tải, đưa đến chi đội cảnh sát hình sự Đông Thành giúp tôi, pháp y Chu của chúng tôi muốn khám nghiệm chiếc Cayenne đó."

"Vâng, một giờ tới xe sẽ được gửi đến!"

Ông cúp điện thoại, đứng dậy thở dài một hơi, bên cạnh vang lên tiếng fax được gửi tới.

Ghi chép xuất nhập cảnh của Từ Tương Uyên vừa được fax tới.

"Được rồi, cậu nghiên cứu trước đi, bây giờ tôi bí mật đi xin lệnh khám xét, một lúc nữa chiếc Cayenne cũng sẽ được đưa tới, việc còn lại nhờ cậu."

Chu Hải cầm bản fax, mở máy tính lên bắt đầu so sánh với 3 bản ghi chép thông tin xuất nhập khẩu trước đó.

Không ngoài dự kiến của Chu Hải, ghi chép xuất nhập khẩu của Từ Tương Uyên trong nửa năm vừa qua, cơ bản khá trùng hợp với Vạn Trí Dũng, chỉ có một lần là không giống, chính là từ ngày 3 - ngày 10 tháng 8 năm 2014, Từ Tương Uyên về nước trong vài ngày ngắn ngủi.

Chưa tới một tiếng đồng hồ sao, chiếc Cayenne đã được đưa đến, Mập Mạp và Tên Điên theo Chu Hải đi xuống lầu.

Đi xung quanh chiếc xe một vòng, Mập Mạp không ngừng cảm thán.

"Chậc chậc chậc, xe sang quá… Cậu chủ nhỏ này đúng là lụn bại! Xe đắt như vậy cũng cam lòng đẩy xuống vách núi được, chiếc xe cũng phải hơn 800.000 tệ, hơn 800.000 tệ đó trời!"

La Vân Phong bĩu môi, đẩy vai Mập Mạp.

"Cái giá cậu nói chỉ là hạng phổ thông thôi, đây là xe đặt làm riêng, không ít hơn gấp đôi cái giá cậu nói."

Cằm Mập Mạp như muốn rụng xuống đất, "Trời, đắt vậy sao?"

"Đó là chỉ tính giá trần của xem, chưa tính thuế đó."

"Có thể đắt vậy sao Điên, anh hiểu rõ qua!"

"Vì mua không nổi nên càng muốn tìm hiểu, nhìn thì không tốn tiền, nói chuyện phím cũng có thể lôi ra đẻ chém."

La Vân Phong thẳng thắn như vậy khiến Mập Mạp thay đổi ấn tượng với anh ta.

"Bớt cảm thán lại đi."

Điện thoại Chu Hải vang lên, chi đội trưởng Hoàng gọi đến.

"Đã lấy được lệnh khám xét, có điều muốn Từ Tương Vân cùng đi như một nhân chứng có quen biết với gia đình nạn nhân, thì bề ngoài chúng ta chỉ nói là cần lấy mẫu tóc hoặc bàn chải đánh răng của Từ Tương Uyên để so sánh với Từ Trạch Khải mà thôi. Bà ta đã đồng ý, tuyệt đối đừng nói lộ gì ra."

"Tôi sẽ bảo Tên Điên đi cùng anh qua đó."

Mập Mạp và La Vân Phong quay đầu nhìn anh, Chu Hải ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy bọn họ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.

"Sao?"

La Vân Phong lắc đầu.

"Không sao, nhưng đột nhiên nghe cậu gọi tôi là Tên Điên, nghe có vẻ đáng sợ, cảm giác khá thân thiết."

Mặt Chu Hải xạm lại, Mập Mạp cười muốn tắt thở, ôm bụng chỉ vào La Vân Phong.

"Yên tâm đi, tôi theo anh ta từ đầu nên hiểu, Hải nói vậy tuyệt đối không phải là vì thân thiết."

"Vì sao?"

"Ngốc quá, vì tiết kiệm được một chữ đó mà!"

"..."

Chu Hải khoát tay ngăn anh ta lại.

"Đi tới đó đừng có nói nhảm, Tên Điên và chi đội trưởng Hoàng tới nhà Từ Tương Uyên, tìm kiếm DNA của Từ Tương Uyên, thứ đó có thể được tìm thấy ở đâu thì chắc anh đã quá rõ rồi.

Từ Tương Vân sẽ đi cùng, lý do thì để chi đội trưởng Hoàng nói, anh chỉ cần đi theo thôi.

Mập Mạp xem xét chiếc xe này cùng tôi."

Vừa dứt lời, chi đội trưởng Hoàng đã cùng Từ Tương Vân đi ra, Tên Điên biết bây giờ anh ta nên hạn chế nói lại, anh ta mang vali rời đi cùng bọn họ.

Chu Hải và Mập Mạp bắt đầu kiểm tra chiếc xe.

Tuy chiếc Cayenne này bị đẩy xuống vách núi, có điều được cây cối chắn lại, không rơi xuống biển, cũng không chạm tới phần đá ngầm để đến mức nổ tung.

Chỉ có điều mui xe và cửa xe đã hoàn toàn biến dạng, lấy công cụ cắt cửa sau và nóc của chiếc xe ra, hai người bắt đầu trải thảm điều tra.

Đất cát trên bốn lốp xe đã được lấy mẫu, dấu vân tay và mấu DNA được trích xuất từ vô lăng.

Trên tấm thảm ở ghế sau, Mập Mạp phát hiện một chiếc bông tai kim cương bị hỏng, anh ta nhanh chóng lấy nó, trong thứ này rất dễ lấy được DNA.

Cửa trước vẫn đang được tháo dỡ, hai người chỉ có thể ngưng tìm tiếm trong khoang xe, sau khi lấy dấu vân tay trên cốp xe, Mập Mạp lấy xà beng nạy cốp ra vì nó đã bị biến dạng nên không thể mở theo cách thông thường.

Đập vào mắt là một mảng lớn vết nước đã khô cạn xuất hiện bên trong cốp.

Chu Hải và Mập Mạp liếc mắt nhìn nhau, Mập Mạp quệt miệng tặc lưỡi nói.

"Đúng là chiếc xe dùng để vứt xác, tôi không thể hiểu được thế giới của người có tiền.

Thật sự khó lí giải!

Tùy tiện tìm một chiếc xe nát vận chuyển là xong, vì sao nhất định phải dùng chiếc xe có giá cao như vậy chứ?

Hoặc đưa chiếc xe và thi thể tới một chỗ bí ẩn, cho một mồi lửa thiêu hủy cũng được mà!

Đó là cách khó lưu lại bằng chứng phạm tội nhất.

Đọc sách nhiều quá, ngáo hay gì!"

Chu Hải ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, Mập Mạp sợ hãi rụt cổ lại.

"Đã từng tiếp xúc, tất cả đều lưu lại vết tích! Bất kể là dùng phương pháp nào để tiêu hủy, nhất định vẫn sẽ lưu lại chứng cứ.

Hung thủ làm như thế, nhất định có suy nghĩ của riêng hắn, không phải hung thủ nào cũng giống như Vương Du trong vụ nữ thi không mặt.

Nếu thật sự như thế, chúng ta sẽ vô cùng bận rôn!"

Toàn thân Mập Mạp lắc lư một cái, "Cái miệng đen như quạ này, vụ án của Vương Du, xém chút nữa khiến chúng ta mệt đến hộc máu. Phi phi phi! Thu hồi lời vừa rồi!"

Chu Hải không để ý đến anh ta, có điều, những lời Mập Mạp vừa nói cũng khá đúng, phi tang chiếc xe như vậy thật sự quá qua loa, là vì hung thủ quá hoảng loạn?

Hay là tính toán sai lầm?

Dù gì phía dưới vách núi, hơi lệch qua phía đông một chút là một cái vịnh với một bãi đá ngầm, chỉ cần dùng thêm chút sức, xe sẽ đâm vào đã nổ tung, hoặc sẽ trực tiếp đắm chìm trong vịnh biển, như vậy bọn họ sẽ không thu được bất kỳ bằng chứng nào.

Chu Hải lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu cầm kính lúp lên, nghiêm túc tìm kiếm.

Đột nhiên, anh phát hiện phía trên vết nước khô cạn có mấy cọng tóc dính lại.

Vị trí này chắc là phần đầu của thi thể, cốp xe Cayenne không rộng, thân hình Từ Trạch Khải lại cao lớn.

Xem ra nó rơi xuống từ trên quần áo nạn nhân trong lúc thi thể được nhét vào cốp.

Đang lúc Mập Mạp chuẩn bị kiểm tra những bộ phận khác, toàn bộ hình dáng của vách ngăn phía sau cốp xe khiến cả người anh ta khựng lại, dường như toàn bộ nền xe bên trái hình như cao hơn một chút.

Mập Mạp đưa tay lấy tấm ngăn màu đen ra, đôi mắt anh ta lập tức trừng to, hoảng sợ nói.

"Hải à, anh xem đây là cái gì?"

- --------------------------------------------

(1)Dẫn độ: hiệp ước cho phép đưa phạm nhân hoặc nghi phạm từ nước ngoài về xét xử trong nước.

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại
Chương trước Chương tiếp
Loading...