Vị Yêu - Hoa Mong Manh

Chương 33: Người Lạ



Ngày 26 Tết, phố phường đông vui nhộn nhịp hơn hẳn trong cái se lạnh của cơn bão đem về, đúng chất một mùa xuân. Mùa xuân đáp mình xuống mặt đất, quét đôi cánh rộng của nó qua vạn vật, để lại màu xanh tươi mới trong sắc lá. Những cây hoa đã nở đúng dịp đón Tết, nổi bật trên nền cỏ mơn man.

Sau một đêm dầm mưa, Ly ốm nằm liệt giường. Cô nuối tiếc nhìn qua cửa sổ khung cảnh vạn vật đang thay áo mới ngoài kia. Toàn thân đau ê ẩm và người nóng ran, cô thấy cựa mình cũng khó khăn. Biết thế hôm qua lấy dù về sớm, không chơi trò tắm mưa thì giờ này chắc cô lại đang vi vu trên chiếc xe của Huy tới mọi ngóc ngách của đường phố Hà Nội quanh co.

- Dậy mà ăn cháo đi, cô nương của tôi!

- Chán lắm! Mai này, mọi hôm mày cho tao ăn nhiều món ngon lắm cơ mà, sao hôm nay không vì tao ốm mà cho... ăn nhiều hơn được à? Tao ngán cháo đến tận cổ rồi đây này.

- Lắm chuyện quá đi! Có ăn không hay nhịn đói?

- Thì ăn! - Ly phụng phịu xúc từng thìa cháo lên miệng. - Trời ơi! Sao cháo này ngon thế?

- Sao hồi nãy bảo ngán lắm cơ mà? - Mai bĩu môi.

- Ờ thì...

- Hồi sáng là cháo ăn liền pha với nước sôi, mày thông cảm, không phải cháo hạt sen đâu. Đây mới là cháo sen chính hiệu này!

- Yêu mày nhất! - Ly buông bát ôm chầm lấy Mai.

- Mà trông mày dạo này cứ buồn buồn đấy, Mai ạ.

- Sao?

- Thật ra có chuyện này tao định hỏi từ lâu lắm rồi. Mày đừng giận nhé!

- Lằng nhằng quá. Hỏi nhanh coi!

- Có phải mày thích Việt không?

- Làm gì có chuyện đó. - Mai gay gắt, đỏ mặt giận dữ. - Không bao giờ có chuyện đó, mày hiểu chưa?

- Nhưng tao thấy mày với anh ấy...

- Đừng nói nữa! Đã bảo không rồi cơ mà.

- Đừng nói nữa! Đã bảo không rồi cơ mà.

Mai gần như hét lên trong phòng của Ly rồi giận dữ chạy ra ngoài, đóng cửa đánh rầm một cái. Lần đầu tiên Ly thấy Mai như vậy. Trông cô cứ khang khác thế nào đó. Mà khác cái gì thì Ly không thể nào định hình nổi.

Tiếng chuông cửa vang dài.

Chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết đấy là ai.

Ly vứt cả bát cháo ở đấy mà đổ ầm người xuống giường, trùm chăn kín mít.

- Em làm cái gì mà vừa nãy mới thèm gọi điện báo cho anh hả?... - Huy chưa vào tới phòng cô mà đã ầm ĩ lên, nhưng vừa nhìn thấy một đống kín mít trên giường đành thôi ngay.

Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường và đưa tay vuốt tóc mai của cô. Huy lo lắng khi thấy Ly nằm dài như vậy. Trông cô mệt mỏi quá. Anh thầm trách mình, biết thế hôm qua nhất định không chiều cô kiểu đó, không đi dầm mưa thì hôm nay cô đâu có bị ốm khi Tết đang đến như thế này.

Huy lại bị một phen đau tim khi đột nhiên cô choàng dậy ôm lấy anh.

- Hôm qua anh đã bảo rồi mà không nghe. Bây giờ ốm rồi, làm sao đi chơi được nữa? Thôi. Em ngủ đi. Nhớ uống thuốc và ăn nhiều vào đấy.

- Vâng. - Cô ngoan ngoãn trả lời và tạm biệt anh.

Huy xuống nhà, và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt ác cảm của Dương Mai. Dù không thích ánh mắt đó nhưng anh vẫn lịch sự chào và nói:

- Phiền cô chăm sóc Ly giùm...

- Khỏi cần anh nhắc.

*

Tết năm nay tiết trời không lạnh lắm. Mọi vật như nhờ thế mà tươi mới rực rỡ hẳn. Hôm nay trời cao hơn, trong hơn. Bố cô bận rộn cho thị trường ở Pháp nên chẳng thể về được, Ly chỉ qua nhà chúc Tết dì thôi.

Cô ngồi thơ thẩn quay bút, thi thoảng lại mỉm cười khi nhớ lại hôm mùng 4 Tết đi trượt patin cùng Huy. Trong khi anh cứ trượt vi vút thì cô lại sợ muốn ngất lên ngất xuống, lại còn ngã mấy lần vào người Huy làm cô ngượng chín mặt. Nhưng thật tình mà nói thì... ngã... cũng không hoàn toàn là tệ, vì dù sao cô cũng được nũng nịu với anh khi anh cõng cô trên lưng cả một đoạn dài vì trầy chân.

Hôm nay Thủy đã báo trước là không tới lớp. Cô muốn ở bên gia đình mình thêm vài ngày nữa mới lên học.

- Nghỉ Tết vui không Ly?

Đột nhiên có hai cô bạn cười nói đi tới và tự nhiên ngồi xuống bắt chuyện với Ly. Có vẻ như sau một năm mà chuyện gì cũng có thể thay đổi được thì phải. Bình thường họ đâu có bao giờ để ý hay quan hệ gì với cô đâu nhỉ?

Đột nhiên có hai cô bạn cười nói đi tới và tự nhiên ngồi xuống bắt chuyện với Ly. Có vẻ như sau một năm mà chuyện gì cũng có thể thay đổi được thì phải. Bình thường họ đâu có bao giờ để ý hay quan hệ gì với cô đâu nhỉ?

- Ừ. Vui lắm. Hai bạn thế nào?

- Cũng bình thường thôi. À mà này, biết tin gì chưa?

Ly thoáng ngạc nhiên rồi nghi ngờ. Đang dưng lại có người tới tìm mình để tám chuyện. Cô vốn không thích ngồi nói chuyện với các bà tám tầm phào thế này, nên đã vội đứng dậy nói là có việc đi đằng này, trong khi hai cô nàng cứ tiếp tục rôm rả câu chuyện.

- Cậu biết sao không? Anh Minh Huy với chị Diễm Trúc đang có xích mích gì hay sao ý...

- Thì cả trường đang ầm lên việc hình như anh Huy có bồ mới hay sao mà. Anh Huy với chị Trúc là cặp nổi nhất trường này, ai mà không biết. Không hiểu con nhỏ xấu xa nào chen chân vào họ không biết! Đúng là cái đồ thứ ba đáng ghét! Trời ơi, đôi trai tài gái sắc của lòng em! Anh chị mà chia tay thì em sẽ giết bằng được con bé đó!

- Đúng đấy. Tớ yêu anh bao nhiêu lâu mà còn phải ngậm ngùi chịu thua khi biết tin họ đã yêu nhau lâu rồi... huhu. - Cô bạn bên cạnh tiếp lời.

Tiếng nói vọng tới tai Ly, to hơn bình thường. Cái tên Minh Huy hút tất cả trí tò mò của cô.

“Diễm Trúc?” “Minh Huy?” Tai cô như bị ù đi. Hai người này có quan hệ gì với nhau?

Choáng váng. Ly thật sự chao đảo.

Diễm Trúc là ai? Và có phải đó là người yêu của anh không?

Còn con bé đó là ai? Người thứ ba ư? Có phải là cô không?

Không! Ly muốn hét lên như vậy đấy. Lần thứ hai trong đời, ba chữ “người thứ ba” cứ nhảy múa lòng vòng quanh đầu cô. Chúng dường như đang khiêu khích và cười nhạo cô.

Một kẻ ngu ngốc. Một kẻ thất bại. Mặt trời rạng rỡ ngoài kia, mà sao lòng cô nặng trĩu bóng tối thế này?

Trưa nắng gắt. Sao đang đầu tiết xuân mà nắng to thế nhỉ? Thời tiết năm nay thất thường thật. Ly lái xe máy đi được mấy vòng quanh phố rồi. Cô thật sự chẳng biết đi đâu bây giờ nữa. Cô chỉ muốn đi mãi như thế này, chẳng bao giờ phải dừng lại thôi.

Rầm!

Tới tận lúc ngã dài trên mặt đường rồi, cô mới biết là mình vừa bị một chiếc xe máy quệt vào. Một chiếc xe 82 cũ kĩ chở đầy hàng hóa đổ tung tóe trên mặt đường nhựa và một người phụ nữ nằm ngất xỉu cạnh đó.
Chương trước
Loading...