Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 18:



“Chúng ta căn cứ vào tuyến thời gian tìm vài manh mối đi,” Phạm Lam nói rồi dán một tờ giấy ghi chú lên bàn Dung Mộc: “Thứ nhất, chưa rõ nguyên nhân cả nhà Điền Ngao Nhu dị hóa.”

“Thứ hai, nguyên nhân dị hoá là vé vào cửa buổi biểu diễn của Sùng Mại.”

“Thứ ba, tờ quảng cáo tuyên truyền và vé vào cửa của Sùng Mại có thể hấp thu khí tức Nhân tộc và yêu lực.”

“Thứ tư, không loại trừ khả năng trên người Sùng Mại có năng lượng rất lớn, đủ để cho thần phú Thiên Nhãn không nhạy.”

“Thứ năm, giá trị công đức của Sùng Mại dao động dị thường.” Kế Ngỗi bổ sung.

“Còn nữa,” Phạm Lam dán lên một tấm giấy ghi chú cuối cùng: “Yêu tộc dị hoá đều phát sinh khắp mọi nơi, căn cứ vào phản ứng của miếu Thành Hoàng thì ngọn nguồn rất có thể chính là Sùng Mại.”

Dung Mộc và Kế Ngỗi nhíu chặt mày.

“Sùng Mại thật sự chỉ là nhân loại bình thường thôi à?” Phạm Lam hỏi.

“Sổ Công Đức tuyệt đối sẽ không xuất hiện ghi chép chủng tộc sai lầm,” Kế Ngỗi nói.

“Ồ……” Phạm Lam móc ra tấm vé vào cửa buổi biểu diễn đã bị thiêu tàn, lật qua lật lại quan sát: “Tấm vé vào cửa này có thể phá hư kết giới núi Bạch Cách, chẳng lẽ bên trên có cơ quan gì?”

“Có hai khả năng. Thứ nhất, trên tấm vé có chứa tà khí rất lớn. Thứ hai, trên vé có giấu phù chú.” Dung Mộc cẩn thận sờ vé vào cửa: “Đáng tiếc chúng đều bị kết giới núi Bạch Cách tinh lọc.”

Kế Ngỗi: “Không bằng trực tiếp đi gặp Sùng Mại thăm dò hư thật đi.”

Phạm Lam lắc đầu: “Thấy cũng vô dụng, thứ miếu Thành Hoàng có thể tra thì khẳng định sớm đã tra hết rồi, đến nay còn chưa phá án thì chứng minh không hề tiến triển.”

Dung Mộc: “Manh mối duy nhất hiện giờ chỉ có khí tím Phạm Lam nhìn thấy được.”

“Tôi có một câu hỏi,” Phạm Lam nói: “Nhân khí có màu tím không?”.

Dung Mộc: “Khí tức Nhân tộc thuần tịnh có màu vàng, nhưng bởi vì tình trạng thân thể, tinh thần lực hao tổn, tâm lý biến hóa, oán khí và nhân tố ảnh hưởng nên phần lớn đều sẽ biến thành màu xám. Trong khí tức có càng nhiều tạp chất thì màu sắc càng đậm, cho thấy chịu oán khí ảnh hưởng càng sâu.”

Phạm Lam: “Chờ chút, tôi đã thấy hồng nhạt.” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

“Khụ, đó là hiệu ứng khúc xạ tơ hồng của Nguyệt Lão.”

“…… Yêu quang thì sao?”

Dung Mộc: “Yêu quang bình thường đều có màu của ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ đối ứng vàng lục lam đỏ nâu, mà màu tím……”

Kế Ngỗi: “Gần như chưa từng thấy.”

Dung Mộc: “Hoặc là bị tạp chất ô nhiễm không biết tên gây ra.”

Phạm Lam chà xát cằm: “Có khi nào Sùng Mại lợi dụng vé vào cửa và giấy tuyên truyền làm chất môi giới hấp thu khí tức của người khác và yêu lực để bản thân sử dụng không?”

Kế Ngỗi lắc đầu: “Nhân loại làm không được.”

“Vậy thứ trên người Chu Bái Bì trước đó là cái gì?”

Kế Ngỗi: “Túy?”

“Chu Bái Bì cũng là nhân loại, ông ta có thể hội tụ hấp thu oán khí hình thành túy, vậy có khi nào Sùng Mại cũng dùng nguyên lý tương đồng không?”

“Về mặt lý luận thì khá hợp lý,” Kế Ngỗi nói: “Nhưng giá trị công đức của anh ta không đúng.”

Phạm Lam: “Anh ta cũng xuất hiện số liệu giá trị công đức quá lớn —— có biện pháp sửa chữa giá trị công đức không?”

Kế Ngỗi liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái.

Dung Mộc nhíu mày: “Có hai cách. Hoặc là tinh lọc oán khí, hoặc là lấy giá trị công đức của người khác đẩy sang cho anh ta.”

Phạm Lam: “Thao tác thế nào?”

“Cách một là dùng cấm thuật của Yêu tộc, cách hai là dùng bí pháp của Thần tộc,” Dung Mộc lắc đầu: “Rất khó tra được ngọn nguồn.”

Phạm Lam vỗ trán, đi bộ trong văn phòng một vòng: “Không bằng chúng ta đổi cách suy nghĩ khác xem, như là điều tra những mối quan hệ khác của Sùng Mại.”

Kế Ngỗi: “Miếu Thành Hoàng chắc chắn đã sớm điều tra rồi.”

“Không phải những mối quan hệ hiện giờ của anh ta, mà là trước kia ——” Phạm Lam vừa đi vừa sắp xếp lại ý nghĩ: “Chẳng hạn như —— có phải Sổ Công Đức chỉ có thể thống kê giá trị công đức của nhân yêu trong khu vực chúng ta không?”

Kế Ngỗi: “Đúng rồi. Sao thế?”

“Chúng ta có thể tra được Sổ Công Đức của Sùng Mại, có phải nói nguyên quán của Sùng Mại ở khu Thanh Long không?”

Kế Ngỗi hơi sửng sốt: “…… Đúng.”

“Miếu Thành Hoàng có thể tra Sổ Công Đức của Sùng Mại không?”

Dung Mộc: “Chưa từng nhận được thông báo miếu Thành Hoàng điều lấy số liệu.”

“Vậy thì đúng rồi. Từ ba năm trước giá trị công đức của Sùng Mại đã bắt đầu xuất hiện dao động dị thường, mà Sùng Mại xuất đạo chỉ mới có một năm, nói cách khác, ba năm trước đây Sùng Mại đã gặp người nào đó hoặc chuyện gì đó ——” Phạm Lam búng tay một cái: “Chỉ cần chúng ta xác định được thời gian giá trị công đức của Sùng Mại bắt đầu có dị thường, điều tra các mối quan hệ của anh ta ngay lúc đó thì sẽ có thể tìm được manh mối.”

Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau.

Phạm Lam nhướng mày: “Nhị vị đại thần, 10 vạn hộc, mục tiêu nhỏ dễ như trở bàn tay!”

*

Mới là lạ đó!

Suốt một tuần sau đó, vụ án không hề có tiến triển.

Quả thật Ất Nhĩ đã tra được thời điểm giá trị công đức của Sùng Mại bắt đầu có dị thường, ước chừng ở ngày 12 tháng 6 năm 201*. Trong lúc này, Sùng Mại bốc hơi khỏi nhân gian, mất liên lạc với người nhà, thậm chí người nhà của anh còn báo mất tích, cảnh sát nhân loại tra xét nửa năm không thu hoạch được gì. Điều thần kỳ chính là 6 tháng sau Sùng Mại bình an trở về, tham gia cuộc thi “Tinh mộng biển sao” tuyển chọn ca sĩ, thi một lần đoạt ngay giải nhất, xuất đạo.

Sùng Mại từng nói trên phỏng vấn nửa năm không ra mặt thật ra là đi bái sư học ca hát. Ất Nhĩ tìm đọc tư liệu trước đó, phát hiện từ nhỏ Sùng Mại đã có thiên phú ca hát nhưng do xuất thân nông thôn, chưa từng tiếp thu hệ thống huấn luyện nên vẫn luôn không thể bộc lộ. Thời điểm tham gia tuyển chọn, giọng hát của anh thoát thai hoán cốt, cách nói bái sư học nghệ tựa hồ thực sự có thể tin được.

“Hai người có cảm thấy có khi nào nửa năm đó Sùng Mại đi phẫu thuật thẩm mỹ không?” Phạm Lam nói rồi chỉ vào bức ảnh Sùng Mại ba năm trước và hiện tại.

Ba năm trước Sùng Mại xấu ma chê quỷ hờn, hiện tại Sùng Mại đẹp như thần tiên.

“Sùng Mại không có bất kì ghi chép phẫu thuật thẩm mỹ nào,” Kế Ngỗi đưa cho Phạm Lam một bảng điều tra: “Chính quy và phi chính quy đều không có.”

“Ngoại trừ trang điểm ra thì mặt người này cũng không biến hóa, vì sao Phạm Lam cho rằng hắn chỉnh dung?” Dung Mộc nhìn chằm chằm hai bức ảnh trên màn hình hỏi.

Phạm Lam: “Trực giác của nhân loại!” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

Kế Ngỗi: “……”

Dung Mộc: “……”

Dung Mộc thở dài: “Thay vì dùng trực giác, không bằng dựa vào Thiên Nhãn đi. Cô có nghiêm túc dùng đan dược không?”

“Vẫn uống đấy thôi, sáng trưa chiều đều uống đủ, cái mẹ gì cũng không có, còn quý nữa……” Phạm Lam nói thầm: “Thiên Đình cũng có lang băm nữa trời!”

Dung Mộc: “Khụ!”

Kế Ngỗi lôi một cái thùng giao thức ăn thật lớn trong bàn ra, đặt bộp một cái trên bàn Phạm Lam.

Phạm Lam: “Làm gì đó? Miếu của chúng ta đã nghèo đến mức ngay cả tôi cũng phải đi giao cơm hộp hả?”

Dung Mộc: “Cô mở ra nhìn thử xem.”

Phạm Lam có một bụng hồ nghi, mở thùng giao cơm ra.

Trong hộp xếp kín bình giữ nhiệt, 100ml, 200ml, 500ml, đỏ, hồng, lam, tím, trắng, còn có hai cái túi giữ nhiệt giữ ấm hộp cơm.

Phạm Lam: “Đây là…… Cái gì?”

Kế Ngỗi: “Trọng Thiên 20, 60 năm một quả đào chín, Huyết Long Quả của Thanh Khâu Cảnh, Vân Sơn Thảo của Hoa Sơn Cảnh, Oa Oa Quả Thiên chả Sơn Mạch Tam Tinh Cảnh, ép thành nước, dùng Phù Vân Vong Ưu Chú ủ bảy ngày, đã trưởng thành.”

Dung Mộc: “Một ngày một ly có thể cường hóa thần thể, khôi phục Thiên Nhãn.”

Phạm Lam ngây người, cô ngơ ngác nhìn hai thần trước mắt.

Kế Ngỗi nhấp môi, Dung Mộc chớp mi, bốn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, y như những đứa trẻ chờ khen ngợi.

Phạm Lam chỉ cảm thấy một sự xúc động xông thẳng xoang mũi: “Các anh ——”

Kế Ngỗi: “Miếu Thành Hoàng không phê đơn chi trả.”

Dung Mộc: “Miếu thổ địa chỉ có thể chi trả theo từng đợt.”

Phạm Lam: “……”

—— Hai người đàn ông phá của này a a a a a!

“Xã Công đại nhân, Táo thần đại nhân, bà thổ địa ——” Ất Nhĩ ló đầu vào: “Có rảnh không?”

“Nói!” Phạm Lam ôm thùng giao cơm, khóc không ra nước mắt.

Ất Nhĩ cầm máy tính bảng đi vào: “Có manh mối rồi.”

Trên màn hình là tin tức bát quái của nhân loại, trên ảnh chụp mơ hồ không rõ có một tầng thủy ấn thật dày, thấy không rõ cả mặt người và bối cảnh.

'Sùng Mại và Lý Sa bị chụp lén đi đến bệnh viện, ** một lần, châu thai ám kết?'

'Hôm qua, Big V* nào đó tung ra hình Sùng Mại và Lý toa nắm tay đi đến bệnh viện, khoa phụ sản. Từng có tin nóng hai người yêu nhau nhiều năm, lần này đi bệnh viện chính là bởi vì Lý toa mang thai, kiểm tra theo lệ thường.'

(*Big V: ý chỉ người dùng weibo nhưng có lượt follow cao và đã được xác thực danh tính)

Phạm Lam: “Tin bát quái này có ý nghĩa là?”

“Tôi tra rồi. Đây không phải khoa phụ sản của bệnh viện, mà là một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tên là ‘Nhân Gia Tư Nguyệt Thiên’. Thời gian lập hồ sơ thành lập là hai năm trước, cách lúc Sùng Mại xuất đạo chỉ có bốn tháng.” Ất Nhĩ nói: “Trong số các khách hàng có không ít người đều là minh tinh.”

Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhau.

“Bệnh viện này ở đâu?” Phạm Lam hỏi.

Ất Nhĩ: “Xuân Thành Thanh Long 15.38 độ.”

Phạm Lam: “Đây là đâu?”

“50 năm trước là thuộc địa của khu Thanh Long, hiện giờ ——” Kế Ngỗi nhìn thoáng qua Dung Mộc.

Dung Mộc thở dài: “Thuộc về khu miếu thổ địa Bạch Hổ quản lý.”

Địa bàn của đối thủ cạnh tranh, emmmmm……

Phạm Lam: “Nói cách khác là không thể nắm rõ, chỉ có thể ngầm hỏi.”

Kế Ngỗi: “Cô muốn làm gì?”

Phạm Lam xoay một vòng: “Vì chúc mừng tôi thành thần, tôi quyết định đi tiêm filler.”

*

“Bệnh viển thẩm mĩ chỉnh hình Nhân Gia Tư Nguyệt Thiên” ở vào chỗ giao giữa khu Thanh Long và khu Bạch Hổ. Thực tế vị trí của nó là ở vùng ngoại thành Xuân Thành, kế bên là khu phong cảnh Thanh Tố Sơn nổi danh, tọa trong rừng rậm thiên nhiên 200 héc-ta, thay vì nói là một bệnh viện thẩm mỹ thì nó càng trông như một bệnh viện điều dưỡng.

Bệnh viện tư này có danh tiếng rất cao trong giới, giá cả càng kinh người. Phí đăng ký của Phạm Lam đã tốn 2700 tệ, nói thật thì trong lòng quả thực muốn chảy máu. Vốn dĩ cô tính chỉ để một người tới thăm dò trước xem sao, nhưng bất đắc dĩ Dung Mộc và Kế Ngỗi một hai phải đi theo, đi theo cũng thôi, nhưng ——

Phạm Lam quay đầu lại nhìn phía sau. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

Kế Ngỗi mang khẩu trang đen, mũ kéo xuống che khuất cả mắt, Dung Mộc không biết lấy tấm khăn lụa trắng từ chỗ nào ra, quấn bản thân lại như một tù trưởng Ả Rập.

“Các anh……” Phạm Lam bất đắc dĩ: “Có phải quá khoa trương rồi không?”

Kế Ngỗi: “An toàn là trên hết.”

Dung Mộc: “Dung mỗ chỉ sợ gặp được đồng liêu khu Bạch Hổ……”

Phạm Lam: “……”

Thần kỳ chính là cho dù hai người này ăn mặc quái quỷ như thế nhưng bảo an giữ cửa lại như có mắt không tròng, quét mã QR đăng ký của Phạm Lam rồi thuận lợi cho đi. Phạm Lam vốn đang cảm thấy kỳ quái, sau đó quan sát lại thì cũng thản nhiên hơn.

Rốt cuộc người tới bệnh viện này đều là “quý nhân” trong giới giải trí, không chỉ có m trùm kín mít mà còn có bảo tiêu hộ tống. Cấp bậc ngụy trang của Dung Mộc và Kế Ngỗi hoàn toàn không đủ nhìn.

Tuy rằng phí đăng ký dị thường sang quý nhưng phục vụ cũng là nhất đẳng. Toàn bộ hành trình đều có hộ sĩ chuyên nghiệp cùng đi —— còn là một tiểu soái ca ngọt miệng.

“Bác sĩ n Đông là người có kỹ thuật tốt nhất bệnh viện chúng tôi, tốt nghiệp ở đại học Harvard ngành y ở Mĩ, kỹ thuật chỉnh hình tổng hợp mũi, cắt bỏ túi mắt, nâng ngực, hút mỡ chỉnh dáng, tạo hình bụng phẳng, tất cả đều có kinh nghiệm lâm sàng vô cùng phong phú.”

Phạm Lam: Ha hả, phí đăng ký cũng là đắt nhất.

“Tôi thấy điều kiện của chị không tồi, chỉnh lại chút chỗ cho thỏa đáng thì sẽ sở hữu khuôn mặt minh tinh ngay.”

Phạm Lam: “…… Cảm ơn.”

Nam hộ sĩ lại liếc mắt Dung Mộc và Kế Ngỗi một cái: “Hai vị này là?”

“Người nhà cùng đi.”

Nam hộ sĩ liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái, ý vị thâm trường. Anh dắt ba người đi lên thang máy, đi thẳng tới lầu sáu.

Bệnh viện thẩm mĩ được trang hoàng rất hiện đại, có cảm giác rất khoa học kỹ thuật, nơi nơi đều là tuyến đường thuần trắng, bốn phía đại sảnh đợi khám bệnh là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là rừng cây xanh biếc, gạch lát sàn trắng tinh phản chiếu ảnh ngược của những người đang đi.

Nam hộ sĩ ấn vang chuông cửa phòng khám bệnh của bác sĩ n Đông, màn hình cửa LED nhảy ra tên “Phạm Lam”.

Phạm Lam hít khí, đẩy cửa bước vào.

Phòng khám bệnh rất lớn, rất khác với bệnh viện công lập bình thường vừa hẹp lại chật chội. Cửa sổ thật lớn sát đất, bức màn màu trắng che nắng, bên cạnh còn đặt sô pha mềm mại thoải mái.

Một bác sĩ tuổi trẻ ngồi sau bàn, anh ước chừng hơn ba mươi tuổi, đầu đinh, cặp mắt tròn xoe, tươi cười thân thiên, trước ngực treo bảng hiện “Bác sĩ chủ nhiệm n Đông”.

“Chào cô, Phạm nữ sĩ, mời ngồi.” n bác sĩ đứng dậy nắm tay Phạm Lam: “Hai vị này là người nhà đi cùng cô nhỉ, cũng ngồi đi.”

Dung Mộc và Kế Ngỗi chen nhau trên sô pha, Kế Ngỗi nhìn mọi nơi đánh giá, Dung Mộc nhìn chằm chằm n Đông.

“Phạm nữ sĩ muốn tư vấn hạng mục gì?” n bác sĩ hỏi.

“Tôi hơi không hài lòng với mặt mình, muốn chỉnh sửa lại một hai chỗ.” Phạm Lam nói.

n bác sĩ tinh tế nhìn một vòng mặt Phạm Lam, cười cười, nói: “Phạm nữ sĩ, ngũ quan của cô vô cùng đặc sắc. Tuy rằng mắt một mí nhưng khuôn mắt rất đẹp, mũi mượt mà, rất đáng yêu. Cằm hơi bẹp nhưng rất xứng với khuôn mặt cô, xương gò má hơi thấp, có điều hình dáng chỉnh thể rất hoàn chỉnh. Tuy màu da hơi vàng nhưng chỉnh thể khỏe mạnh. Tôi cảm thấy không gian chỉnh sửa không lớn.”

Phạm Lam: “……”

Mẹ nó, này còn gọi không gian không lớn?

Anh nói tôi mắt nhỏ, mũi tẹt, cằm bẹt, mặt tôi khác gì chiếc giày.

Kế Ngỗi: “Phụt.”

Dung Mộc: “Khụ.” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

“Phẫu thuật thẩm mỹ có nguy hiểm tương đương, tôi kiến nghị nếu không có nguy hiểm cho sức khỏe, không đến bất đắc dĩ thì vẫn không cần phẫu thuật thẩm mỹ.” n bác sĩ nói.

Phạm Lam khá kinh ngạc, cô nhìn kỹ xem vị bác sĩ n Đông này.

Ánh mắt anh cực kỳ thành khẩn, toàn thân trên dưới đều tản mát ra hào quang “tôi vì muốn tốt cho cô” của thiên sứ áo trắng.

“Bác sĩ, tôi thật sự cần chỉnh sửa đó.” Phạm Lam nói.

n bác sĩ: “Thật sự không cần thiết.”

“Tôi kiên trì.”

“Tôi cũng kiên trì.”

Phạm Lam: “……”

Bác sĩ này sao thẳng thắn quá vậy, thế này thì sao mình đẩy mạnh kế hoạch ẩn núp tác chiến được nữa?

“Tôi kiến nghị là chú ý quy luật làm việc và nghỉ ngơi, kiên trì vận động, bảo đảm dinh dưỡng, khỏe mạnh mới là đẹp nhất.” n bác sĩ đưa tay ra hiệu tiễn khách.

Đừng! Phí đăng ký 2700 tệ của tôi!

Không thể chưa tìm hiểu được gì đã đi được!

Phạm Lam: “ n bác sĩ, không nói gạt anh, gương mặt này của tôi ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tâm lý của tôi đó!”

n bác sĩ: “A?”

“Bạn trai tôi cực kì đẹp trai, tôi và anh ấy ở bên nhau, áp lực cực lớn!”

“Bạn trai?” n bác sĩ nhìn về phía Dung Mộc và Kế Ngỗi trên sô pha.

Kế Ngỗi kéo thấp mũ giả chết, Dung Mộc đần ra.

Phạm Lam trừng mắt: Lại đây!

Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài qua lớp khăn choàng của Dung Mộc ửng đỏ bừng, nhanh chóng đi lại.

“Bác sĩ, anh ấy chính là bạn trai tôi đó.” Phạm Lam ý bảo Dung Mộc kéo khăn choàng xuống.

n bác sĩ nhìn thấy mặt Dung Mộc, rõ ràng sửng sốt vài giây, hơi đẩy khung kính, mí mắt rũ xuống.

Phạm Lam: “Bạn trai tôi là người trong giới, chúng tôi yêu ngầm…… Tôi chỉ sợ một ngày nào đó tôi bị fans của anh ấy phát hiện, các cô đó nhất định sẽ nói tôi quá xấu không xứng với anh ấy, hu hu hu ——”

Kế Ngỗi: “Phụt!”

Dung Mộc cứng như tượng đá.

“Bác sĩ, anh phải cứu tôi, không có anh ấy tôi sống không nổi, hu hu hu……” Phạm Lam dùng khăn giấy lau mí mắt.

n bác sĩ xoa mắt kính, đẩy ra một tấm bảng giá đến trước mặt Phạm Lam: “Tôi kiến nghị cô làm chỉnh sửa tinh vi, bị thương nhỏ, hiệu quả tốt, thời kỳ dưỡng bệnh cũng tương đối ngắn. Đây là khẩu phần bệnh viện chúng tôi đưa ra, rất thích hợp với cô, chỉ là giá cả ——”

Hàng giá tổng kết cuối cùng: 457 vạn tệ. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

Dung Mộc yên lặng lui về phía sau nửa bước, khóe mắt Phạm Lam hơi giật một cái.

n bác sĩ đeo mắt kính liếc lên nhìn Phạm Lam phía trên, tươi cười cực kỳ hòa ái: “Hiệu quả không tồi, chỉ là cô xem có thể chấp nhận giá cả này không?”

Lúc này Phạm Lam mới chú ý tới dưới mắt trái của n bác sĩ có một nốt ruồi đỏ, tựa như một nốt chu sa làm cho đuôi mắt anh có vẻ khá mị hoặc.

Phạm Lam: Thì ra anh ta có nốt ruồi đỏ này ư? Vừa rồi hình như không thấy được.

“Nếu Phạm nữ sĩ cảm thấy không thành vấn đề thì bây giờ có thể sắp xếp cô nằm viện, tiến hành kiểm tra thường quy.”

“Đương nhiên ——”

“Tiền thế chấp nằm viện là 30% phí dụng tổng số, 137 vạn.”

“—— tôi muốn suy xét lại một lát.” Phạm Lam cười nói.

“Không thành vấn đề, rốt cuộc đây là một chuyện lớn, vẫn xin Phạm nữ sĩ và ——” n bác sĩ liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái: “Bạn trai thương lượng lại kỹ hơn.”

Dung Mộc túm tay áo Phạm Lam.

“Tôi còn muốn tham quan dở sớ trang thiết bị của bệnh viện các anh một lát.” Phạm Lam nói.

n bác sĩ cười: “Đương nhiên có thể.”

*

“Thất sách rồi, vốn dĩ nghĩ nằm viện trước rồi lại từ từ điều tra, ai biết tiền thế chấp đắt dữ vậy.” Phạm Lam cắm đôi tay trong túi, thở phì phì đi tới.

Kế Ngỗi trốn đến thật xa, giống như trên người Phạm Lam có virus gì đó vậy. Đôi tay Dung Mộc cắm vào áo, đi một bước lại liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái, lại đi một bước, lại liếc mắt một cái.

Phạm Lam: “Có chuyện thì nói đi.”

“Cô…… Cái kia……” Giọng Dung Mộc có thể so với tiếng muỗi vo ve: “Vì sao nói Dung mỗ là bạn trai cô……”

Phạm Lam: “Anh đừng hiểu lầm, lúc ấy tôi chỉ linh quang vừa hiện, thuận miệng nên nói thôi.”

Dung Mộc rũ mắt: “…… À.”

Phạm Lam: “……”

Biểu cảm uất ức như bị đùa giỡn của anh là ý gì vậy?

“Phạm nữ sĩ, đã đợi lâu rồi.” Hộ sĩ trẻ bước nhanh đi tới, đưa cho Phạm Lam một túi giấy: “Đây là sách hướng dẫn của bệnh viện chúng tôi, nếu cô có bất cứ vấn đề gì thì đều có thể gọi điện tư vấn.”

“Cảm ơn.” Phạm Lam nhìn về bốn phía: “Tầng ở phòng này là gì?”

“Bộ phận Y Mỹ,” Nam hộ sĩ dẫn đường phía trước, nói: “Bệnh viện chúng tôi có dụng cụ hộ lý mỹ dung đứng đầu toàn thế giới, đặc biệt là tiêm filler vừa được nghiên cứu chế tạo mới nhất, đựng vi khuẩn Clostridium botulinum mới nhất, hiệu quả càng tốt hơn, tiêm vào càng tinh chuẩn, tác dụng phụ càng ít.”

Bước chân Phạm Lam hơi dừng lại.

Bây giờ bọn họ vừa lúc đứng ở ngoài một cánh cửa bảo mật, trên cửa treo tấm biển “Chỉ dành cho nhân viên công tác” màu đỏ, kẹt cửa loáng thoáng bay ra một tia khí.

Phạm Lam chớp mắt, cơn giận biến mất.

“Đây là nơi nào?” Phạm Lam hỏi.

“Phòng nghiên cứu dược tề,” nam hộ sĩ nói: “Phạm nữ sĩ, phía trước chính là khu giải phẫu y mỹ, tôi dẫn cô qua đó xem.”

“Omg ——” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon và yonovel.com

Cửa bảo mật mở ra, hai hộ sĩ đẩy một chiếc xe đẩy đi ra, mặt trên đặt đầy bình thuốc: “Đi nhờ một tí, cảm ơn.”

Phạm Lam cứng lại.

Cô nhìn thấy hắc khí nồng đậm bay ra trên xe thuốc, phảng phất như một quả bom cay thật lớn.

Thiên Nhãn của cô đã khôi phục.
Chương trước Chương tiếp
Loading...