Viên Kẹo Trái Tim

Chương 17. Tạm Biệt, Thanh Thảo



Đây chính xác là lần thứ ‘N’ trong một tháng mà Thảo ‘đột nhập’ vào căn hộ của Giang cùng bà chị gái họ của nó thành công rực rỡ. Cô nằm cuộn tròn trong chăn, lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh chiếu đến bàn học nơi nó đang ngồi. Cảm nhận được người kia đang nhìn mình đầy ý đồ ‘xấu xa’, Giang còn chẳng buồn quay lưng lại, nó tiếp tục nhấp chuột làm bài tập trên máy tính.

“Chị ngủ đi, đừng có nghĩ lung tung, không là em ngủ dưới đất đấy.”

Thảo chột dạ, liền trùm chăn qua cả đầu, thế nhưng vẫn lén lút he hé chăn liếc trộm Giang. Cô thì thào:

“Anh xã, anh còn thi mấy môn nữa vậy? Em thi xong hết rồi mà…”

“Chị khóa trên em nên thi sớm hơn.”

Giang vừa một tay kích chuột, một tay lật giở quyển giáo trình

“Em còn nốt môn ngày mai nữa là xong.”

Tháng mười hai lúc là tháng cuối năm, nhưng cũng là tháng bận rộn thi cử nhiều nhất. Hầu hết học sinh các cấp, từ bậc tiểu học cho đến đại học đều lao đầu vào ôn tập. Mặc dù tình hình học tập trên lớp của Giang không tệ, thế nhưng nó vẫn không muốn chủ quan mà trượt mất học bổng.

“Năm nay Tết anh có tính đi đâu chơi không? Hay mình lại về quê của anh nhé.”

Nghe giọng cô thì thầm vang lên sau lưng, bàn tay của Giang khựng lại trên bàn phím, trái tim không tự chủ mà run lên. Trong đầu thoáng lên câu nói của Khánh:

“Anh cho em thời gian, từ giờ đến Tết. Nếu không đừng trách anh không nể tình.”

Bỗng dưng cái Tết năm nay, nó lại mong thời gian đừng trôi nhanh đến vậy.

Giang quay lại nhìn Thảo, lại thấy sự mong chờ trong đôi mắt của cô. Lòng đau nhói, nhưng khóe miệng lại phải gượng cười:

“Chị phải thật vui và mạnh khỏe đó, biết chưa?”

“Dạ, chắc chắn rồi.”

Thảo gật gật đầu, đôi mắt bắt đầu lim dim, hình như đã buồn ngủ lắm rồi

“Có anh bên em rồi, em sẽ không buồn nữa đâu.”

Thẳng tới khi căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô gái xinh xắn, Giang mới tắt đèn bàn học, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô. Nhẹ gạt đi những lọn tóc lòa xòa trên trán Thảo, nó không tự chủ được mà cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng kia.

“Xin lỗi, em không thể kéo dài thời gian thêm được nữa rồi.”

Nó nằm xuống cạnh Thảo, khẽ khàng ôm cô vào lòng. Thật ít khi nó dám chủ động, nhất là từ sau lần gặp Khánh, anh luôn quanh quẩn bên Thảo, dè chừng đề phòng nó nhiều hơn. Cơ hội được gần gũi với cô mặc dù không còn được nhiều, nhưng mỗi khi được ôm cô thế này, trong lòng nó mới an tâm được một chút.

Ít ra thì hiện tại, cô vẫn ở đây, ngay bên cạnh nó.

Thảo dường như phản xạ theo một thói quen, cô dù đã ngủ say nhưng vẫn cựa mình rúc thật sâu vào trong vòng tay nó. Nằm bên cạnh lắng nghe tiếng thở đều đều cùng hơi ấm quen thuộc từ Thảo, dòng ký của mấy ngày trước trong căn nhà cổ kính trên đường Thanh Nhàn lại ùa về, khuấy động những cơn đau lại trào dâng như sóng thủy triều vỗ trong tim.

“Thuốc giải này chắc chắn chỉ có một viên duy nhất thôi, ta đã cố hết sức rồi.”

Ông cụ vuốt vuốt chòm râu, khẽ thở dài

“Suy nghĩ kỹ trước khi dùng.”

Vẫn là một viên kẹo hình trái tim, nhưng nó không còn cái màu đỏ tuyệt đẹp như viên thuốc kia nữa, mà thay vào đó là một màu đen nhờ nhờ trông cực kỳ khó coi. Giang lặng lẽ giữ viên kẹo trong lòng bàn tay, giống như đang giữ chiếc chìa khóa duy nhất của trái tim cô gái kia vậy.

“Chỉ cần ngậm thôi ạ?”

Ông cụ gật đầu, nhưng lại không cam lòng mà nói:

“Không nhất thiết phải dùng đến, cứ như thế này cũng tốt rồi mà.”

Giang im lặng không đáp lời. Nó không nói cho ông cụ hay cô giáo nghe về chuyện Khánh đã biết hết tất cả, rằng anh sẽ không để cho những người trực tiếp gây ra sự ‘mụ mị’ của Thảo được yên. Nói cách khác, chưa ai biết về chuyện Khánh đã lấy gia đình bà Hoa ra để uy hiếp Giang, không cho nó cơ hội bên Thảo nữa.

“Con đừng gượng ép bản thân nhé.”

Bà Hoa đau lòng vuốt mái tóc ngắn của Giang, thật sự không nỡ nhìn cảnh hai đứa nhỏ coi nhau như chưa từng quen biết. Dù tình cảm này không phải là ‘thực’, nhưng ít ra cũng đã có một người đã thực sự yêu.

“Con yêu cô bé mà, hai đứa không nhất thiết…”

“Cô à, chị ấy không yêu con.”

Giang mỉm cười, khẽ lắc đầu

“Đã đến lúc chấm dứt tất cả rồi. Hãy để mọi chuyện đi đúng quỹ đạo như ban đầu.”

Cứ để cô như vậy, chẳng phải nó đã quá ích kỷ hay sao? Cô còn có cuộc sống riêng, có con đường rộng mở phía trước, không thể vì tình cảm đồng tính chỉ xuất phát từ phía nó làm cản trở tương lai của cô được.

Vẫn nên là kết thúc đi thôi…

Chuỗi ký ức ngày hôm đó ùa về như một quả tạ giáng thẳng vào đỉnh đầu khiến Giang đang nhức. Nó nhắm mắt thở dài, vòng tay lại càng thêm ôm cô chặt hơn.

Đêm đông lạnh giá, từng cơn gió khẽ lùa qua cửa sổ, chạm vào lòng nó từng chút ký ức một trong quãng thời gian hai người bên nhau. Muốn đưa tay ra để níu giữ, nhưng không thể tiếp tục ích kỷ. Tất cả đều sẽ tan vào hư không.

Nó áp mặt vào mái tóc cô, tham lam hưởng thụ hơi ấm cùng hương thơm quen thuộc. Nếu cuộc đời này chỉ còn là chuỗi ký ức tươi đẹp, thì nó nguyện sẽ không bao giờ chôn sâu.

“Ngủ ngon, chị nhé…”

Giang thì thầm, nặng nề dỗ mình tiến vào giấc ngủ.

***

Đêm giao thừa, dòng người qua lại tấp nập trên phố.

Có lẽ giờ này mọi năm thì hai mẹ con Giang đang ở quê, ngồi giữa sân làm mâm cơm ấm cúng rồi lặng lẽ đón giao thừa. Thế nhưng năm nay người chị họ Tâm Lạc chẳng nói chẳng rằng, vác ô tô xuống quê rồi ‘bắt cóc’ mẹ nó lên thành phố, rồi chỉ nhắn cho nó một cái tin vẻn vẹn:

“Cô ăn Tết ở đây.”

Mặc dù biết tính cách người chị này vô cùng kỳ quái, thế nhưng việc giữ mẹ nó khư khư lại thì cũng… hơi quá rồi đi! Lý do được bà chị ấy đưa ra vô cùng đơn giản:

“Cô tự nguyện ở lại với chị.”

Mẹ thì cũng thương chị Tâm Lạc, thế nên đồng ý ở lại chơi với hai anh em chị ấy. Còn Giang thì mẹ cho phép ‘lay lóc’ ngoài đường, muốn đi chơi đâu thì đi, nhưng qua giao thừa thì vác cái mặt về nhà cho mẹ. Hà Anh thì ung dung đón tàu về nhà bố mẹ, còn không quên đốp chát cho nó một trận:

“Nhớ dọn nhà dọn cửa cho chị bây nữa đấy.”

Thật ra nếu nói trong nhà toàn người kỳ quặc cũng chẳng sai là bao…

Những con phố chính trong đêm giao thừa thường được mọi người lựa chọn khi ra ngoài trước tiên, sau đó sẽ cùng nhau đến những địa điểm bắn pháo hoa, chọn những góc đẹp nhất để tận hưởng những giây phút sang năm mới.

Giang lại thích những con phố tĩnh lặng hơn. Nó nắm tay Thảo, nhẹ bước cùng cô dưới cái lạnh của sương đêm. Bầu không gian nhẹ nhàng tĩnh lặng lại thật khó có thể xoa dịu trái tim đang từng chút một nhói đau của Giang. Nó nhìn cô, ngắm nụ cười đáng yêu cùng chiếc răng khểnh duyên dáng. Cô tựa đầu lên vai nó, tùy hứng dựa vào người nó mà để nó kéo đi.

“Ông xã này, mình cứ mãi đón giao thừa cả đời với nhau nhé.”

Thảo kéo kéo tay Giang nũng nịu khi cả hai bước vào điểm bắn pháo hoa tại công viên TN.

Giang siết chặt bàn tay cô, ngẩng mặt ngước nhìn màn đêm rộng lớn. Nó mỉm cười, bẹo má cô một cái:

“Sắp sang năm mới rồi, chị có muốn ước điều gì không?”

“Ủa, chẳng phải người ta chỉ ước lúc thắp hương thôi hay sao?”

“… Lúc cắt bánh sinh nhật chị cũng không ước gì à?”

“Đã từ rất lâu rồi em sinh nhật em không ăn bánh.”

Trong lòng xót xa chẳng vơi đi được phần nào, nó ôm lấy cô vào lòng, thầm thở dài. Giá như có thêm một năm nữa thôi, nó nhất định sẽ cùng cô thổi nến rồi cắt bánh, sẽ khiến cô cảm thấy ngày mình được chào đời quan trọng như thế nào đối với cô cũng như với chính bản thân nó vậy.

“Sau này chị phải sống thật hạnh phúc, đối đãi thật tốt với bản thân đó biết chưa?”

Giang nhéo nhéo má Thảo, để cô thôi không si mê nhìn mình.

“Ông xã ơi, mình hôn nhau đi.”

Thảo ôm lấy eo Giang, chu mỏ lên mà kiễng chân tiến tới.

Giang mỉm cười, nó nghe tim mình nhíu buốt

‘Chị phải thật hạnh phúc nhé…’

Nó mở điện thoại, nhìn chiếc đồng hồ chậm rãi nhảy từng phút giây, giống như từng mạch máu đang dần lạnh buốt.

“Ủa, mình ơi, anh làm gì đó?”

Thảo nhìn Giang đầy khó hiểu.

Cầm viên kẹo nhỏ trên tay vân vê, đầu óc Giang đã sớm trống rỗng. Nó gượng cười, chậm rãi bóc lớp vỏ kẹo cẩu thả mà ông cụ dùng giấy bạc vo viên tạm bợ. Viên kẹo trái tim màu đen như tỏa ra thứ ánh sáng nhờ nhờ dưới ánh đèn điện lấp lánh đêm đông.

“Chị ăn kẹo không?”

Chẳng mảy may nghi ngờ, Thảo gật đầu hí hửng:

“Hình tim này giống viên kẹo ngày trước em từng ăn qua một lần…”

“Ừm, là nó đó.”

Vẫn là viên kẹo trái tim, nhưng lần này sẽ mang chị rời xa em, vĩnh viễn…

Nó cho viên thuốc vào miệng, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của Thảo. Cô tuy rằng có chút sửng sốt bất ngờ trước hành động của Giang, nhưng rồi cũng hé miệng đón nhận nụ hôn của nó.

Tiếng pháo bông giòn giã vang lên bên tai, lan tỏa chiếu sáng cả một vùng trời đầy sắc màu xanh đỏ. Vị ngọt ngào của viên kẹo được Thảo từ từ cảm nhận trong nụ hôn sâu, đầy ngọt ngào mà dịu dàng đắm đuối. Lòng Thảo mềm nhũn, trái tim bất giác khẽ run lên, như hạnh phúc đang dần khỏa lấp những mảng trống vắng suốt nhiều năm qua trong cơ thể.

Pháo hoa vẫn lần lượt nổ trên nề trời đêm đen. Giang dứt khỏi môi cô, mỉm cười trìu mến rồi ôm gọn cô vào lòng. Bầu trời rực rỡ khi hình trái tim đỏ chói dần xuất hiện sau tiếng nổ, thế nhưng lại nhanh chóng lụi tàn trong màn đêm nghi ngút khói trắng mờ mịt.

Mờ mịt và vụn vỡ như chính trái tim nó lúc này.

Thảo tựa đầu vào lồng ngực Giang, lắng nghe nhịp đập trái tim ấm áp của nó. Dường như lúc này đây, hai con tim đã hòa chung một nhịp đập, không gấp gáp mà cũng chậm chậm rãi từ từ, sâu lắng nhưng lại bình yên…

“Thảo, em yêu chị.”

Lần đầu tiên, Giang siết cô thật chặt, thì thầm tiếng yêu bên tai cô. Mắt nó nhòa dần, một giọt lệ vương trên khóe mi…

Thảo mỉm cười, trước mắt dần trở nên mông lung. Cô nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa cả cơ thể vào nó khi cơn buồn ngủ chợt ập đến. Nhưng cô không có đủ thời gian để cho phép mình nghi hoặc, vòng tay siết chặt lấy Giang, cô thì thầm:

“Ông xã, chị cũng yêu em.”

Giang cúi đầu lặng lẽ nhìn người con gái đang thiu thiu ngủ trong lòng mình. Dẫu biết rằng khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo ban đầu vốn có, thế nhưng nó lại không kiềm được lòng mà muốn níu giữ cô thêm một chút nữa. Nó nhẹ hôn lên môi cô lần nữa, lưu luyến hưởng thụ hương vị ngọt ngào kia… Đã đến lúc phải nói lời ấy… Đã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp…

Tạm biệt chị, Thanh Thảo.

-----------------

Hômquađitiếpsứcmùathichocácbạnnhỏthivàocấp 3. ThấynhiềuemnhănnhóđềToán  thương :)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...