Viên Kẹo Trái Tim
Chương 3 - Viên Kẹo
Thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua. Bên cạnh việc học, ghi chép điên cuồng thì tình cảm bạn bè giữa Giang và My càng ngày càng tốt đẹp. Làm bạn với nhau chưa lâu, nhưng dường như My đã phát hiện ra hầu hết các tật xấu của Giang. Ngoài cái sự ngốc nghếch khờ khạo ra thì còn có rất nhiều cái thói hư nữa, như từ việc ít khi chải tóc mỗi sáng thức dậy, hay là bỏ bữa sáng, thi thoảng không để ý còn đi dép lệch đôi (hoặc dép trái)… đến việc xếp quần áo cẩu thả. Cứ mỗi lần như vậy, My lại bắt đầu càu nhàu Giang và bắt nó làm xong xuôi ổn thỏa mọi việc mới được ra ngoài.Giang thực sự thấy vui lắm vì có được một cô bạn quan tâm chăm sóc cho mình như vậy. Thậm chí nó răm rắp nghe lời My đến nỗi bà chị họ Hà Anh cứ luôn miệng:“Bây sợ ‘vợ’ đến thế cơ à?”Có khi My cũng sẽ giỡn lại với chị nói: “Em phải chăm sóc cho chồng em nữa chứ chị.” Những lúc như vậy, Giang chỉ ngại ngùng đứng bên gãi đầu. Giang không giỏi trong việc nói giỡn với người khác, nên hầu hết chỉ có Hà Anh chọc quê nó và My thi thoảng đứng ra ‘chống đỡ’ hộ nó mà thôi.Cũng có hôm hai đứa đi xem phim ở rạp Quốc Gia, nhưng rốt cuộc đến nơi thì lại hết vé. Đang tiu nghỉu định đi chỗ khác chơi, nhưng tự dưng có một chị xòe hai vé dư ra trước mặt hai đứa rồi bảo: “Bán rẻ cho hai đứa đây, hạnh phúc nhé!”Giang thì cảm ơn rối rít, chăm chăm móc tiền trong ví ra trả. Nhưng My thì mặt mũi đỏ ửng vì xấu hổ. Nó ngu ngơ tưởng cô bạn bị bệnh, nên cuống quýt sờ trán, áp má mình vào má của My xem có sốt hay không. Phải đến lúc My không chịu được những cái đụng chạm ấy nữa, đẩy Giang ra một bên rồi chạy biến vào trong rạp, nó mới ngừng cái hành động ‘quan tâm’ một cách thái quá ấy lại.Chắc là do duyên trời nên hai đứa mới gặp được và thân nhau như thế!Đang ngồi ngẩn ngơ, vu vơ cười cười thì một giọng nói vang lên bên tai, kéo nó về hiện thực trước giá sách cao ngất trời.“Đừng có mà vì Diễm My không ở đây giúp mà cu cậu định bỏ bê trốn làm ra ngồi một góc đó nha. Mau mau đi xuống cổng trường bê mấy bịch sách lên đây, người ta tới rồi đó!”“Dạ, em đi liền nè!”Giang dù có bức xúc vì cô giáo thì nằm chềnh ềnh trên cái giường gấp mà không phụ giúp còn sai vặt nó, nhưng nó vẫn nghe lời răm rắp. Phải thôi, vì nó sợ cô như sợ cọp. Một nỗi ám ảnh không tên Giang lủi thủi lê chân ra khỏi thư viện. Còn một mình trong căn phòng rộng lớn, bà Hoa khẽ thở dài não nề. Bà rút trong túi áo ra chiếc kẹo hình trái tim màu đỏ sặc sỡ bắt mắt, đúng hơn là viên thuốc do ông bố rảnh rỗi hết việc làm mà phát minh ra cho con gái. Không biết nó có giúp được thật cho bà không nữa. Để quên hơn một tháng trong túi áo, thậm chí bà còn quẳng vào máy giặt mấy lần, mà viên kẹo vẫn không có dấu hiệu bị chảy nước hay là dập nát gì cả.Điều này càng khiến cho lòng bà thêm nghi ngờ. Nhưng thôi, chắc vẫn phải làm liều vậy! Ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa có một mối tình giắt lưng, tấm chồng thì càng chẳng dám mơ đến, huống chi bạn bè bà đã đều gia thất đề huề. Thật khổ cho phận đàn bà của tôi quá!----- Reng ----- Reng ----- gggggHồi chuông điệu thoại di động vang lên khiến cho bà Hoa giật mình. Bà thở dài, khẽ vuốt cái màn hình cảm ứng rồi trả lời: “Alo… À vâng vâng… Không, tôi không bận… Được, được vậy tôi ra đó, chúng ta nhâm nhi tách cà phê nhé… Tôi vẫn uống nâu như mọi khi… Vâng, vâng, tôi ra liền đây. Chào chị!”Tắt máy và bỏ vào túi quần, bà Hoa không quên viết lại mẩu giấy dặn dò Giang một lát khi quay về phải xếp sách ngăn nắp và đóng cửa cẩn thận. Xong xuôi, bà từ từ khép cánh cửa và đủng đỉnh đi tới chỗ hẹn. Tất cả đều ổn, trừ một điều duy nhất: viên thuốc trái tim thần thánh của ông bố già, bà đã để quên trên chiếc giường gấp!Thanh Thảo bước đi nhẹ nhàng trên hành lang. Điện thoại cô réo chuông liên hồi nhưng cô cũng chẳng hề bận tâm, vẫn ung dung mà bước tiếp. Cánh xửa xanh xanh của thư viện hiện ra trước mặt, cô khẽ rút điện thoại, không ngần ngại mà tắt nguồn luôn.Đã hơn một tháng nay cô chưa tới đây rồi, cũng không biết làm sao lại thích đến chỗ này mỗi khi buồn nữa. Chắc do nơi này yên tĩnh, mang lại cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu, cùng với việc người trông coi thư viện luôn cho cô nằm ngả lưng một lát trên chiếc giường gấp, kể cho cô mấy câu chuyện vui, khác hẳn với cuộc sống giả tạo và xô bồ ngoài kia.Thảo bước vào trong thư viện, cất tiếng gọi nho nhỏ: “Dì Hoa à?”nhưng không có tiếng đáp lại. Cô đoán chắc dì lại có công chuyện phải ra ngoài rồi, nên tự cho phép mình ngồi xuống chiếc giường gấp. Ngó quanh thư viện chả thấy bóng một ai, chỉ toàn sách là sách, cô thở dài chán nản. Bất chợt, tay chạm vào vật gì đó cồm cộm trên giường, Thảo đưa nó lên trước mắt, lật qua lật lại thích thú.“Có viên kẹo gì mà ngộ ghê cơ!”Cô gái ngây thơ cười tít mắt, không ngần ngại mà xé vỏ ra, cho luôn vào miệng ngậm. Chả ai nghĩ được rằng, viên kẹo đó chính là sợi dây định mệnh, cũng như chính bản thân cô cũng không thể biết rằng, viên kẹo trái tim ngọt ngào này sẽ làm cuộc đời cô rẽ sang một lối đi mới. Nó tốt hay xấu, may mắn hay đen đủi, bình yên hay phong ba bão tố… Tất cả rồi cũng sẽ có câu trả lời.“Chẹp chẹp… Vị gì vậy nhỉ? Lạ miệng quá.” Thảo lật vỏ kẹo ra xem, chả thấy hãng sản xuất, cũng chẳng thấy ngày sản xuất với hạn sử dụng.Thôi vậy, lỡ ăn rồi, ngon vậy chắc cũng chẳng sao đâu!Cô ngồi một lúc nhìn xung quanh, lẩm nhẩm bài hát một mình. Vươn vài cái, tự dưng mi mắt cô như muốn xụp hẳn xuống. “Oáp, oáp!”, buồn ngủ quá, chắc tại tối qua không ngủ được đây mà.Thế là, Thanh Thảo chẳng do dự mà cởi đôi guốc ra, tự cho phép mình nằm xuống giường, đắp chăn lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.Giang khệ nệ ôm bốn chồng sách dày cộp đi về phía thư viện. cũng may là thế chất của nó không tồi, nên ôm một phát lên luôn chứ vòng đi vòng lại trong cái trường to đùng như một thành phố thu nhỏ thế này, chắc nó cũng sớm mà nhập viện quá!Nói gì thì nói chứ việc ôm chồng sách dày đi quanh trường thế này cũng làm nó tốn không ít thời gian và sức lực. Cứ đi được một đoạn, nó lại dừng lại nghỉ chút, thi thoảng sách còn rơi lung tung, thế là lại phải để xuống xếp lại rồi mới bê tiếp.Nghĩ lại Giang càng thêm bực bội! Cái thằng cha đưa sách, bảo hắn mang phụ một chút lên thì viện mà hắn lại dở cái thói lười chảy thây ra, vội vàng ‘ù té quyền’. Giang chỉ còn biết thở dài lắc đầu ngao ngán mà nhìn theo cái xé đang rỉn khói đen xì như chạy trốn và mất dạng sau ngã rẽ cuối đường.Thầm than khổ oán trách số phận nghiệt ngã, vừa đi vừa bất lực thở dài thườn thượt, rốt cuộc thì Giang cũng đến được thư viện. Nó khệ nệ ôm chồng sách, hẩy nhẹ chân để cánh cửa bật mở: “Có sách rồi cô…”Im phăng phắc!Giang nhíu mày lấy làm lạ, đặt chồng sách xuống đất, đấm đấm mấy cái vào vai cho đỡ mỏi rồi nhìn quanh quất: “Cô ơi, giờ này còn ngủ gì nữa? Dậy mau…”Đang định làm động tác lật chăn ra khỏi cái người đang nằm trên giường gấp, nhưng rồi Giang khựng lại, nét mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên đến bối rối.Ơ, chị xinh đẹp…“Quái nhỉ, sao chị ấy lại nằm đây ngủ? Cô Hoa đi đâu không biết?Giang nhẹ cúi người, định cất giọng gọi người đang ngủ say sưa kia dậy, nhưng nhìn gương mặt bình yên đẹp tựa thiên thần đang ngon giấc, nó lại không nỡ.Hàng lông mi dài và cong vút che phủ đôi mắt đẹp nhưng lại đang nhắm nghiền, chiếc mũi dọc dừa thanh tú, bờ môi anh đào nhỏ xinh nổi bật trên làn da mịn màng trăng như sữa… Giang nuốt nước bọt đến “Ực!” một cái, trái tim không nằm yên mà bất giác đập loạn xạ. Đến nó là con gái mà con rung động trước chị ấy, huống chi là tụi đàn ông con trai.Nhìn đồng hồ cũng đã không còn sớm, Giang đưa tay chạm vào người con gái, khẽ lay lay. Đúng vào thời khắc này, đôi mắt đang nhắm nghiền tĩnh lặng kia bỗng chợt hé mở. Hàng mi khẽ rung rung, cô gái ngước đôi con ngươi đen láy, tròn xoe mắt đăm đăm nhìn người đối diện mình.Giang giật mình, vội lùi ra sau một chút. Như một kẻ vụng trộm cái đẹp bị chính chủ bắt quả tang tại trận, nó ấp úng giải thích: “Ơ… em xin lỗi. Tại em thấy… thấy chị ngủ ngon quá… nên… em đang định gọi chị dậy, chứ không phải em…”Chưa dứt lời, cả người Giang đã ngã rạp xuống giường bởi một lực kéo mạnh. Lồm cồm ngồi dậy, chưa kịp hoàn hồn xem những gì vừa xảy ra, đã thấy gương mặt của Thảo áp sát tới mặt mình. Giang nhích người ra xa một chút, trong đầu không khỏi thắc mắc người con gái đẹp này đang làm gì. Thế nhưng, chưa nhích ra được một xăng – ti – mét nào, nó đã bị cô gái kéo vào gần hơn, hai cơ thể dường như chạm sát.Giang hoảng hốt, lấy tay đẩy người con gái ra, miệng ú ớ: “Chị ơi, chị làm gì thế?!”Không trả lời câu hỏi của Giang, Thảo càng lúc càng áp sát lấy nó. Trong tâm trí cô giờ đây, chẳng ai quan trọng bằng người đang ở trước mắt.“Chị… buông…”Não bộ trì trệ đến mức Giang chỉ có thể thốt ra những câu từ không hoàn chỉnh. Nhìn vào đôi mắt tròn xoe đối diện chỉ thấy hình ảnh của chính mình, bao ấn tượng về nét đẹp thanh thoát của người con gái này trong lòng Giang đều quấn bay, nó dần dần cảm thấy kinh hãi.Mà Thảo dường như chả nghe thấy Giang nói gì, cô cũng chẳng bận tâm những hành động chống đối của người này. Lại một lần nữa, cô vòng tay qua người Giang, để hai cơ thể chạm hẳn vào nhau, sau đó dụi đầu vào ngực nó.Từng nhịp đập trái tim của người này rộn rã là thế nhưng lại như chậm rãi lan truyền đến từng mạch máu của cô. Nhẹ nhàng mà ấm áp, không tĩnh lặng nhưng lại quá đỗi bình yên ---- Đúng là cái cảm giác bao lâu nay Thảo vẫn tìm kiếm.Giang chết lặng, nó kinh ngạc tới mức không thể thốt lên một câu. Ôm, nó đang bị một người con gái xa lạ ôm ấp thắm thiết! Cái người mà nửa tháng trước còn nhìn nó đầy khó chịu và khinh thường, người mà được bao nhiêu chàng trai vây quanh – giờ đang ôm chặt nó không chịu rời.Kinh ngạc, sợ hãi… Giang giằng tay Thảo ra khỏi cơ thể, gấp gáp định leo xuống chiếc giường gấp. Nó không hề biết rằng, hành động trong lúc bối rối của mình đã khiến cho Thảo giận dữ. Cô nhíu mày, lần nữa giật ngã Giang xuống giường, không kịp để đối phương phản kháng, cô đã ngồi đè lên người của nó.“Chị ơi, em là con gái.” Giang bất lực phản kháng, không hiểu vì lý do gì mà mình bị đem ra làm phương tiện phát tiết của cô gái này.Nói thế vì tưởng cô nghĩ mình là con trai nên mới có hành động như vậy. Trong một thoáng, Thảo có khựng lại thật, nhưng rồi ngay sau đó, chỉ thấy hàng mi cô khép lại, cảm giác ấm ấm bao phủ lên môi. Đầu óc Giang mụ mị, hai mắt mở to trợn trừng, không tài nào phân tích được những gì đang diễn ra.Chỉ đến khi cảm nhận được vật lạ ẩm ướt trong khoang miệng, mạnh mẽ cuồng nhiệt chà xát khắp nơi, Giang mới hoảng hốt nhận ra môi Thảo đang bao trọn lấy môi nó. Cô luồn tay ra sau gáy, kéo nó vào nụ hôn sâu hơn. Chưa bao giờ cô chủ động hôn, nhưng hôm nay cô tự thấy mình đang làm rất tốt.Giang bàng hoàng nhận ra mình đang bị một người cùng giới cưỡng hôn, lại là một nụ hôn đầu đời. Đầu óc choáng váng, nó nhanh chóng dồn sức đẩy mạnh vai cô ra. Bị bất ngờ nên Thảo lập tức dứt khỏi môi nó, một sợi chỉ bạc vương lại trên khóe môi cả hai.Cả cơ thể Giang run lên bần bật, nó cố hớp lấy từng ngụm không khí, sau đó sợ hãi lui về một góc giường. Tự phát giác gương mặt mình đã nóng ran cùng đôi mắt đã mờ nhòa, nhưng nó vẫn không thể né tránh được cái nhìn đầy nồng cháy và dục vọng lóe lên trong đôi mắt Thảo. Trong một vài giây khi cảm nhận Thảo lại áp sát mình lên nữa, Giang bất lực mếu máo: “Sao chị lại như vậy… chị…”Thế nhưng, lời chưa kịp dứt, đôi môi đã lại bị ai đó cướp mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương