Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 7: Gẫy Tay



Bấy giờ mùa xuân, vừa qua tết được hơn tháng, Lý Minh đang ngồi trong phòng tu luyện, thời gian vừa qua hắn bị ngộ độc bánh chưng, thân thể có chút mập, qua một năm ở thôn, hắn bây giờ cũng đã lớn hơn, mặt mũi đã có chút vuông vức, đôi mắt sáng có thần, thêm chút kiên nghị trên khuôn mặt, cũng tính là ưa nhìn, phỏng chừng là đẹp trai nhất đám choai choai trong thôn. Tính cả tuổi mụ hắn năm nay đã mười bẩy, sang năm đã là mười tám bẻ gẫy sừng trâu, hắn bây giờ cũng đã cao gần mét bẩy, ngang lão Tả Ao, chỉ thua lão Đinh một chút.

Lý Minh tu luyện đã đạt tới Khai Mạch bình cảnh nửa tháng nay, linh khí hấp thu vào có chút bội thực, giống như Đà Giang mùa lũ, nước dâng ắp hai bờ sông. Kinh mạch toàn thân hắn lúc này đã vô cùng kiên cố dẻo dai, linh khí đang cuồn cuộn đổ về đan điền như lũ quét, bỗng nhiên cơ thể vang một tiếng, linh khí ầm ầm đổ vào xương cốt toàn thân, theo đó bao nhiêu xương cốt tạp chất bị cuốn ra ngoài, như một trận mưa tẩy trôi bụi bẩn, linh khí cấu trúc lại xương cốt của hắn, tẩy tủy phạt cốt một lần, hắn đột phá Khai Mạch tiến vào Phá Cốt Cảnh.

Một cảm giác khoan khoái chảy xuôi khắp cơ thể, hắn mở mắt kiểm tra thân thế, quanh người thực sự bẩn thỉu, đều có tạp chất từ lỗ chân lông bài tiết dính vào quần áo, cận thẩn dùng tinh thần cảm nhận, hắn thấy xương cốt mình sáng loáng như bạc vừa mới được đánh bóng, tinh thần minh mẫn hơn, lực lượng thân thể tăng vọt, trường côn khi trước có chút nặng bây giờ đã nhẹ bẫng, hắn tính có lẽ phải tìm một cây côn khác vừa tay hơn.

Hắn nhảy ra ngoài sân vận động một chút, thi triển Bát Long Quyền, uy lực tăng vọt, mỗi chiêu mỗi thức vận dụng linh khí đều đã có long hình thực sự gầm gào giương nanh múa vuốt, ở Khai Mạch Cảnh hắn chỉ có thể sử dụng linh khí để gia tăng lực lượng thân thể, bây giờ đã có thể trực tiếp điều động, hắn ước lượng hẳn là có thể đi bắt Trư Yêu, bèn cười gian: "Hắc hắc, heo quay ta xem lần này ngươi chạy đi đâu!".

Đinh lão nãy giờ đứng ở góc vườn bắt sâu quan sát hắn cũng thầm gật đầu, Lý Minh nhanh chân tiến lên hỏi lão về cảnh giới mới: "Đinh gia, ta vừa rồi điều động linh khí có chút chưa thuận, không hiểu tại sao?".

Lão Đinh chỉ tay về góc vườn: "Ngươi nhìn vào hai cây xoan kia.".

Lý Minh dõi mắt theo, hắn thấy một cây cao to, dây leo bám chằng chịt, một cây thì còi cọc, lưa thưa cũng có vài cọng dây bám trên thân.

"Cây kia chính là xương sống, dây leo chính là kinh mạch, linh khí." - Lý Minh chợt hiểu ra, lão Đinh giải thích thêm: "Ngươi bây giờ mới xem như lột xác, còn phải tu luyện để lớn lên.".

"Trong cơ thể quan trọng nhất là xương sống, vì sao? Vì nó chống đỡ cả cơ thể, là nơi các xương khác, kinh mạch bám vào, là cội nguồn của lực lượng!".

"Đinh gia, như vậy ta điều động linh khí chưa thuận là liên quan tới nó ư?".

"Đúng vậy, ngươi thử điều động linh khí tới cột sống.".

Lý Minh y lời làm theo, điều động linh khí tới một đốt sống, lập tức cảm thấy như có màn trướng ngăn lại, không thể tiếp tục thúc dục linh khí tiến lên, như nước lũ bị đập chặn dòng, hắn cau mày.

Lão Đinh nói thêm: "Xương sống chúng ta có ba mươi ba đốt, tương ứng với tam thập tam trọng, ba mươi ba động thiên chứa đựng linh khí, tu luyện càng nhiều, lực lượng càng hùng hậu, tuy nhiên tu luyện đột phá bình chướng càng về sau càng khó khăn, đau tới chết đi sống lại. Bình thường hai mươi đốt dưới sẽ dễ dàng tu luyện nhất, đụng tới các đốt gần đại não thì nguy cơ điên khùng ngớ ngẩn dễ như chơi! Nguy cơ tẩu hỏa nhập ma trở thành phế vật dễ như trở bàn tay!".

Lý Minh cảm giác nặng nề: "Vậy trước nay chưa có ai tu luyện hết sao?"

"Tu luyện hết ta chỉ nghe nói trong truyền thuyết, cũng chưa từng gặp. Thiên tài, danh môn đệ tử xuất sắc ta nghe nói cũng chỉ tu luyện tới hai bẩy hai mươi tám đốt, ứng với thập nhị thất trọng" - Lão Đinh nhìn xa xăm nhớ lại.

"Vậy hơn nhau cũng chỉ một chút, nào có ý nghĩa gì?" - Lý Minh hỏi. "Ngươi còn nhỏ không biết hơn nhau một cái động thiên về sau chính là lạch trời." - Lão đáp.

"Được, vậy ta sẽ tu luyện hai mươi chín động thiên để đập nát mông bọn kia!" - Hắn giơ nắm đấm thị uy.

"Ta nghe nói tu luyện hết còn có thể sinh ra đặc thù năng lực của Long tộc hoặc Tiên tộc gì đó!" - Lão Tả Ao nằm vắt chân trên ghế nói xen vào.

"Ngươi tìm được khi trộm mộ sao?" - Lão Đinh hỏi đểu.

"Lão thất phu, có giỏi ta với ngươi đánh một trận." - Lão Tả ngồi dậy cự cãi.

"Ngươi lão quỷ ta không thèm so đo, ta dạy dỗ tiểu tử này đủ để đập nát mông ngươi!" - Lão Đinh cười đểu.

"Được a, được a!" - Lý Minh miệng rộng cười nói.

"Con mẹ ngươi đồ bất hiếu." - Lão Tả mặt hằm hằm.

Lão Đinh truyền công pháp khai mở động thiên, Lý Minh lập tức vận dụng, từng bước từng bước, ban đầu còn chút khó khăn, sau đó hắn điều linh khí toàn thân cuộn về như lốc xoáy xuyên phá bình chướng.

Ầm ầm liên tục, từng động thiên mở ra, Lý Minh đau tới tái mét mặt mày, tay chân co rúm, tuy nhiên hắn vẫn kiên trì cố gắng, một thời thần sau, hắn mở mắt, mồ hôi hột toát ra như mưa, cả người thoát lực uể oải không chịu nổi, vô lực giơ tay nhấc chân, vừa rồi hắn đau tới chết đi sống lại, một hơi mở mười động thiên, hai lão kia quan sát cũng ngạc nhiên không kém, lão Đinh lập tức sơ cứu, bảo hắn hấp thu thiên địa linh khí đổ vào động thiên, lập tức mỗi đốt sống như một cái động lớn, vàng óng ánh, linh khí tuôn trào vào trong, quanh người Lý Minh linh khí tụ dày đặc, nồng độ kinh người, ào ào đổ vào cơ thể hắn.

Hai lão già trợn tròn cả mắt, đây đúng là chuyện hiếm, nhớ tới lúc bọn hắn đột phá không có chút động tĩnh nào,quả thật là mèo què so hổ dữ. Một lát sau Lý Minh đứng dậy, thần sung khí túc, cảm giác mình đã vô địch thiên hạ: "Ha ha ha ha, Tả gia, đánh với ta một trận, ha ha!".

"Lão hồ đồ, áp chế cảnh giới đánh một trận a, đừng sợ!" - Lão Đinh khích đểu.

Lão Tả Ao mặt mủi đỏ lừ, muốn nhảy ra trấn áp cả hai tên kia, đá vào mông mỗi đứa chục cái, bỗng lão bình tĩnh cười nói: "Tiểu tử, ngươi đánh nát được cái vạc kia, bổn tiên gia sẽ xem xét chỉ giáo!".

"Được!" - Lý Minh lập tức chân đạp Long Du Cửu Vân lấy đà, thi triển chiêu thức mạnh nhất, miệng quát to: "Long Chiến Thiên Địa"

"Cooooooonnnnggggg" - Một tiếng vang giòn tan vang lên, cả thôn đều nghe thấy, ai cũng ngoảnh mặt nhìn về phía miếu, sau đó thôn dân lập tức nghe thấy tràng âm tiếp theo còn hoành tráng hơn hồi nãy.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!" - Ai nấy đều tự hỏi quái sự gì vừa xảy ra ở miếu.

Thì ra Lý Minh bị gẫy hai ngón tay, đang kêu trời kêu đất, lão Đinh đang trong tư thế giơ tay ngăn cản nhưng không kịp, Lão Tả Ao thì hả hê cười lăn lóc, giơ ngón cái nói: "Ngươi vô địch thiên hạ, haha, haha".

Lý Minh thầm kêu khổ, hắn bị ăn quả lừa, cũng không nghĩ là chiếc vạc kia cứng rắn như vậy, bình thường với chiêu vừa rồi của hắn, sắt thép hẳn cũng phải vỡ, không ngờ chiếc vạc nát đựng nước tưới rau lại khiến hắn chịu khổ, hắn mặt mũi ỉu xỉu: "Gia gia ngươi lừa ta".

"Hahahaha." - Lão Tả Ao càng cười to hơn ôm bụng. Lão Đinh thì tới giúp hắn băng bó, quay trở về phòng đắp thuốc, chắc độ vài ngày là khỏi.

Lão Đinh quay sang hỏi lão Tả: "Ngươi thấy tiểu tử kia thế nào?"

"Rất có tiềm năng, phỏng chừng đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của tứ môn còn có chút kém." - Lão Tả mặt nghiêm chỉnh trả lời, không cãi nhau như mọi khi.

"Ta lần đầu khai mở động thiên chỉ có bảy, linh khí tích tụ cũng không kinh người như vậy!"

"Ta cũng vậy, hẳn là Long Cốt!"

"Nói vậy nồng độ huyết mạch của hắn không thấp."

"Việt Tộc cổ huyết đã mấy nghìn năm chưa xuất hiện, hy vọng là vậy" - Hai lão thở dài.

"Có lẽ ngươi phải mang hắn tới kinh thành kiểm tra một phen, tiện thể gửi gắm hắn vào môn phái, ở đó đầy đủ thiên tài địa bảo!" - lão Đinh nói.

"Có lẽ cho hắn thi vào Quốc Tử Giám, cho hắn nếm chút quả đắng!" - Lão Tả Ao cười đểu, đang nghĩ tới cảnh thằng cháu vô địch thiên hạ của mình bị dạy dỗ.

"Được, trước hết chúng ta mang trường côn của hắn nhờ lão Khiên rèn đúc lại một chút, Thiết Mộc Hoàng quả thực vạn vật chi linh!" - Lão Đinh lão Tả giải tán, Lý Minh đang loay hoay xử lý vết xương gãy trong phòng mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...