Vĩnh An

Chương 45: Tâm không hệ thân



Ta cúi đầu ngẫm nghĩ lời của nàng, nhất thời không quyết định được.

Quen biết gần mười năm, cho dù là một chút dịu dàng, hắn cũng dành cho ta. Từ sau khi thành hôn với Lý Long Cơ, ta ở trong vương phủ cả ngày đều kiêng dè đủ loại người, lại ngại Vương Hoàn nên ngay cả gia yến bình thường có thể tránh liền tránh, do đó mà cơ hội ta cùng với hắn gặp mặt càng ngày càng ít, cho dù lần trước ở tiệc rượu tiễn Địch Nhân Kiệt xuất chinh, cũng chỉ là ánh mắt lướt qua nhau, không dám nói nhiều hơn nửa câu.

Sinh nhật Lý Long Cơ, ta có thể gióng trống khua chiêng đặt mua hạ lễ, mà sinh nhật của hắn, ta cái gì cũng không thể làm. Nghĩ đến đây, ta mới ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, lời của nàng, ta nên tin mấy phần?

Lúc này đám người trước Họa Lâu dần tản đi, Đông Dương đã trở lại, cười nói với Hạ Chí: "Ngày thường thấy ngươi ít nói, thế mà vừa rồi cứ thấy châu đầu ghé tai với phu nhân, có gì thú vị mà tránh mặt ta mới nói?" Hạ Chí mím môi cười, ôn nhu nói: "Ngày thường thấy phu nhân hay đọc sách, mới vừa rồi nhắc đến quyển Thích tư luận, liền thỉnh giáo hai câu."

Nàng nói xong, nhìn ta liếc mắt một cái, lòng ta trở nên khẩn trương, quyển Thích tư luận đó lúc trước không nhiều người biết, nàng là một tỳ nữ có thể dễ dàng nhắc tới bí mật này, xem ra thật sự là Lý Thành Khí có giao phó trước.

Đông Dương a một tiếng, rầu rĩ nói: "Phu nhân thích đọc sách, ngươi cũng hàng ngày hỏi sách, chẳng phải là muốn ta buồn chết sao ?" Hạ Chí lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi muốn thú vị, thì cùng ta khuyên nhủ phu nhân. Hôm nay gặp đúng ngày sinh nhật của đại quận vương, tại đây lại là Họa lâu, chi bằng chúng ta đi vào tìm bạn cũ nhờ họ chuẩn bị, để cho phu nhân tiện tay dâng lên một khúc, dệt hoa trên gấm một phen." Đông Dương sửng sốt, nháy mắt hiểu được, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, nói: "Ý kiến hay!"

Xác nhận được thân phận Hạ Chí, ta cũng thả lỏng, ỡm ờ bị các nàng đẩy vào cửa. Ta và Đông Dương đứng bên ngoài chờ, sau một lúc lâu Hạ Chí lặng yên trở về, gật gật đầu, ý bảo chúng ta cùng lên lầu hai Họa Lâu. Có một người đẹp hết thời hầu ở cửa, gặp mấy người chúng ta liền đón đi vào, trong phòng đập vào mắt là đủ loại nhạc khí, cần cái gì đều có.

Người đẹp hết thời kia khẽ cười nói: "Bên trong thật ra là mấy khách nhân hay tới đây nghe khúc, ta đã phân phó xuống, phu nhân cứ việc chọn khúc nhạc, đến lúc đó nói là nhạc nương bỗng nhiên không thoải mái, thay đổi người khác là tốt rồi." Hạ Chí gật đầu, cười: " Phu nhân chúng ta là có quen biết với quận vương, chẳng qua là thừa dịp lúc này dâng lên một khúc góp vui cho quận vương, đa tạ Dư nương tương trợ ."

Dư nương xua tay liên tục, nói: "Đây là phu nhân giúp ta. Hôm nay quận vương đến, ta hao hết tâm tư cũng nghĩ không ra cái gì xuất sắc, ngày thường các khúc ca của nhạc nương tuy rất hay, nhưng đều là nghe nhàm rồi, so với phu nhân càng thấp kém hơn."

Hạ Chí lại cùng nàng ta cười nói hai câu, ước chừng trao đổi lí do thoái thác ổn thoả, Dư nương đang muốn lui ra, ta vội gọi: "Đợi chút." Dư nương đứng lại: "Phu nhân còn có gì phân phó?" Ta cười nói: "Ta với quận vương là có quen biết, hai người kia cũng đã theo ta lâu năm, chỉ sợ lát sau có ai đó hỏi, vừa nghe giọng nói liền đoán được, ngược lại không tốt. Không bằng ngài giúp ta chọn một người lanh lợi, nếu có ai hỏi thì bảo ta không nói chuyện được, tùy cơ ứng phó thay ta, nếu có việc gì gấp, thì lấy bút giấy trả lời."

Lần này là mở tiệc chiêu đãi, khó bảo đảm cả gian phòng không có người nhận ra ta, vẫn nên an bài thỏa đáng chút, nếu có phiền toái gì, tấu xong một khúc liền cáo lui, cũng sẽ không có ai biết được việc này.

Dư nương cười xoà nói: "Phu nhân suy nghĩ chu toàn, ta liền đi tìm."

Nàng đi rồi, ta nói với Hạ Chí Đông Dương: "Sau đó hai người các ngươi ra ngoài chờ, nếu cảm thấy nhiều người không ổn, thì tạm thời giấu mặt, tuỳ cơ ứng biến, được không ?" Hai nàng gật đầu, Đông Dương lập tức cực kì hứng khởi nhìn một phòng nhạc khí, nói: "Ngày thường chưa bao giờ gặp phu nhân đàn khúc gì, hôm nay nô tỳ xem như mở mắt ."

Ta cười cười, quét mắt nhìn khí cụ, lựa một cây đàn tỳ bà, gảy vài phím thử âm. Năm đó di nương chính là nhờ một tay tỳ bà khúc mà vang danh Tây Hà, ta từ năm sáu tuổi bắt đầu theo nàng học, trong bốn năm cũng coi như có mấy khúc sở trường, nhưng ở trong cung nhiều như vậy năm, ngẫu nhiên rảnh rỗi luyện tập, cũng vẫn là vài khúc kia, có thể nói là thành thục, nhưng chưa phải đến mức cực kì điêu luyện.

Ta vừa gảy, vừa cân nhắc nên chọn khúc nhạc nào, Dư nương đã dẫn theo một cô gái tiến vào, dặn dò qua loa hai câu, rồi đưa hai người bọn ta vào một gian phòng trên gác, trong ngoài cách bức rèm che, lại có bình phong, chỉ nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhau bên trong, cũng không thấy được mặt khách gia. Vừa rồi khi tiến vào, Dư nương đã nói hôm nay khách đến không nhiều lắm, chỉ có hai bàn mà thôi, ta nghe tiếng cười nói phần lớn là người xa lạ, quen lắm thì có Lý Thành Nghĩa ở đây, từ từ bình ổn tâm trạng.

Khi ôm tỳ bà ngồi xuống, ta mới cảm thấy tim đập lợi hại, như là muốn đập văng ra khỏi lồng ngực.

"Long Cơ sao còn chưa tới?" Lý Thành Khí bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu, bên cạnh người có người cúi đầu cười đáp: "Nghe nói Lưu thị mới nhập phủ có bầu, sợ là mỹ nhân ở bên nên trì hoãn ." Lý Thành Khí thản nhiên ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Nghe giọng nói thân quen của hắn, ta bỗng nhiên nghĩ ra, ngày đó hắn đem Quảng Lăng tán đổi thành địch khúc, ta đây liền đơn giản sửa thành tỳ bà khúc, lúc này lúc đó, coi như là quà ta đáp lễ hắn một khúc.

Ta ổn định tinh thần, bảo cô gái kia ghé sát vào, nhỏ giọng nói vài câu, nàng gật gật đầu, đứng thẳng dậy, nói: "Bẩm quận vương, khúc nhạc cuối cùng của ngày hôm nay, bởi vì nhạc nương thân mình bỗng nhiên không thoải mái, không dám lên đây quấy nhiễu nhã hứng quận vương cùng các vị khách quý, cho nên để người khác đi lên, còn thỉnh quận vương trách tội."

Lý Thành Khí nở nụ cười, ôn thanh nói: "Không sao, nhạc chỗ này bổn vương sớm nghe thuộc hết, đổi người khác cũng tốt." Tiểu cô nương kia vội trả lời: "Người này muốn hiến một khúc nhạc mới mẻ, cho nên không báo khúc danh trước, thỉnh các vị lắng nghe." Bên trong có người đáp ứng, bàn tay gảy đàn ẩn ẩn đổ mồ hôi.

Đợi cho bọn họ tiếp tục cười nói, ta mới thở sâu, bắt đầu gảy nhạc.

Một khúc biểu diễn trước điện ngày ấy, ta sớm khắc sâu trong lòng, lúc này tấu lại cũng không tính quá khó. Gảy một khúc này, trong đầu ta đầy ắp bóng dáng thẳng tắp của hắn trước điện, miệng cười thổi sáo. Đợi cho dây đàn trong tay phát ra càng lưu loát, ngoài gian phòng tiếng nói chuyện dần lặng đi, riêng hắn lại không phát ra tiếng động gì.

Gió mát thổi cửa sổ, lặng lẽ trêu chọc ta với hắn.

Một khúc sáo trên điện ngày ấy, chỉ có ta biết, hôm nay ở Họa lâu này đàn một khúc tỳ bà, chàng nghe liệu có hiểu được?

Âm cuối vừa dứt, gian phòng mới có người hét lên hay, liên tục có người hỏi, đại ý chỉ là hỏi tục danh của ta, ngày thường ở đâu tấu khúc. Tiểu cô nương kia dựa theo lí do thoái thác lúc trước hồi đáp, mọi người đều cảm thán, nói cái gì khó có được cô nương nhất thủ hảo cầm mà lại bị câm.

Ta đang âm thầm cười, Lý Thành Khí bỗng nhiên nói: "Không biết cô nương có thể viết chữ ?" Ta giật nảy người, bên tai tức thì nóng lên, hắn thật sự đoán ra được. Tiểu cô nương vội nhìn ta, ta gật gật đầu, ghé vào tai nàng dặn dò, nàng cười gật đầu, trả lời: "Sẽ được, chỉ là nhạc nương này có quy tắc, xưa nay chỉ chấp bút trả lời chủ nhân, người bên ngoài không được xem."

Có mấy người cười ha hả, có người nói: "Quy tắc này nghe quái lạ, sợ là nhạc nương biết hôm nay chủ nhân là Thọ Xuân quận vương, mới cố ý xuất hiện ?" Lời còn chưa dứt, lại có thêm phụ họa: "Thọ Xuân quận vương nổi tiếng về sáo, thiện nghệ âm luật, tất nhiên có nữ nhân ngưỡng mộ, hơn nữa lại là thiếu niên phong lưu, sau bình phong này không chừng là giai nhân nảy sinh tình ý với Thọ Xuân quận vương từ lâu rồi." Lời này vừa nói ra, người phụ họa càng nhiều, tiếng cười liên tục, lộ rõ vẻ chế nhạo.

Lý Thành Khí thủy chung không lên tiếng, đợi mọi người nói đủ, hắn mới hòa khí nói: "Đa tạ cô nương một khúc Quảng Lăng tán này, nếu cô nương không chê thì lấy chữ viết lưu lại tính danh, ngày khác nếu có duyên, bổn vương nhất định sẽ lấy nhạc kết bạn."

Tiểu cô nương cúi đầu hỏi ta, ta gật gật đầu, đưa tỳ bà cho nàng, đi đến án thư bên cửa sổ. Nhờ dặn từ trước, Dư nương đã chuẩn bị giấy và bút mực, ta nghĩ nghĩ, mới nâng cổ tay viết: Tâm bất hệ vu thân, duy niệm tình động thì*.

*Đại khái: Trái tim ko phụ thuộc vào thân xác, mà chỉ có ý niệm mới đi theo năm thắng

Buông bút, ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, mặt khó nhịn nóng bừng lên, đợi mực khô hẳn, mới đưa cho tiểu cô nương kia. Nàng cầm giấy vội vàng đi ra bình phong, đợi thật lâu, mới nghe ngoài gian Lý Thành Khí than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: "Đa tạ cô nương."

Lòng ta thoả mãn, dường như có thể tự mình nhìn thấy hắn đang mỉm cười, đợi tiểu cô nương kia trở về, mới hướng nàng ra hiệu. Một khúc này là ta tự tiện làm liều, làm mà không nghĩ, lúc này nhiều người mắt tạp, cũng nên rời đi.

Đúng lúc mở cửa khi, chợt nghe có người từ gian ngoài đi vào, nói lớn: "Đại ca, ta đã tới chậm." Là Lý Long Cơ, ta theo bản năng dừng bước, hắn lại nói tiếp: "Vốn là muốn dẫn Vĩnh An đến, hôm nay thân mình nàng không khoẻ lắm, liền bảo ta mang theo một phần hạ lễ."

Ta âm thầm hít thở, ngơ ngác đứng bên cạnh.

Chẳng lẽ sau giữa trưa hắn đến phòng ta, muốn mang ta tới đây? Nhưng rồi vì sao lại sửa lại chủ ý? Trong đầu ta nghĩ lung tung, nhớ tới lúc hắn từng bước ép sát trong phòng, vẻ mặt lúc lạnh lùng lúc vui đùa, dần đoán được gì đó, vui thích mới nãy nhanh chóng tan biến hết, đáy lòng chỉ còn từng trận hàn ý.

Là tại ta luôn luôn lảng tránh, lời hứa ngày hắn thành hôn với Vương Hoàn, cũng không phải làm bộ, chỉ là ta cố ý xem nhẹ, coi như lời nói đùa. Hai bên tương kính, có danh nghĩa phu thê, lại thủy chung không mặn không nhạt, ta nghĩ đến hắn có cơ thiếp bên người, có thể đã quên tình bạn thuở thiếu niên, nay mới phát hiện sai lầm rồi.

Lý Thành Khí không trả lời lập tức, trái lại bên cạnh ai đó nói vài câu, hắn mới cười nói: "Không sao, ngồi xuống trước đi."

Ta mất hồn mất vía đứng ở cạnh cửa, cảm giác ống tay áo bị kéo, tiểu cô nương kia khó hiểu nhìn ta, bèn cười cười với nàng, bước nhanh ra cửa phòng. Hạ Chí cùng Đông Dương thủ ở ngoài cửa, gặp ta đi ra lập tức liếc nhau, có lẽ cũng nghe được lời Lý Long Cơ, không nói gì nữa, theo ta bước nhanh xuống lầu rời khỏi Hoạ lâu.

Khi trở lại phòng, dì đã ở đó, mỗi ngày giờ này bà đều đã tự mình mang đến canh bồi bổ, cùng ta tán gẫu vài câu, hôm nay thấy thần sắc ta không tốt, cũng không nhiều lời, chờ ta uống xong liền rời đi .

Ta cho lui mọi người, một mình ngồi xuống thắp đèn, mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.

Lý Long Cơ say khướt, bước chân loạng choạng, đang híp mắt đi đến trước mặt ta, trong mắt ảm đạm nặng nề, vui giận không rõ. Ta vội cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, vừa đứng dậy muốn phân phó Đông Dương mang canh giải rượu, lại thấy trên vai trầm xuống, bị hắn ấn trở về chỗ cũ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...