Vĩnh An

Chương 50: Sóng ngầm (3)



Chuyện này để ở trong lòng, cân nhắc qua lại hơn mười ngày.

Hiện giờ Lý gia Võ gia chưa hoà hợp nhau, Lý gia đã nội đấu liên tục, ngay cả Lý Long Cơ dù cho đối đãi với ta tốt thì hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi, năng lực tính kế của hắn làm sao tính được chuyện sau này. Ta thừa nhận bản thân có tư tâm, sợ thân phụ thân muội ngày sau gặp hung hiểm, cũng sợ hắn sẽ không để ý tình nghĩa thủ túc...

Ngoài cửa sổ đúng vào lúc ngày xuân, thậm chí có chút oi bức.

Hạ Chí ở ta bên cạnh pha trà, ta chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Hạ Chí, năm trước Vĩnh Huệ sốt cao không lùi, ta đi chùa Bạch Mã thắp hương cầu khấn cho muội ấy, không bằng thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt, lên chùa trả lễ đi ?" Nàng giúp ta rót chén trà: "Có cần báo trước cho quận vương và vương phi biết không ?" Ta cười: "Không cần, tự mình đi yên lặng thôi."

Ta nói xong, im lặng nhìn nàng một lát, mới nhẹ giọng tiếp tục: "Ta muốn gặp Thọ Xuân quận vương, ngươi có thể truyền lời không ?" Thần sắc nàng không đổi, đặt ấm trà sang bên cạnh: "Không phải lúc thuận tiện lắm, cần sắp xếp mấy ngày." Ta gật đầu, không nói gì nữa.

Chuyện này qua ba ngày mới an bài xong.

Xe một đường ra phủ, mới được không bao lâu đã bị ngăn lại. Hạ Chí đi xuống hỏi thăm, lúc trở về sắc mặt cực kì không vui: "Là huyện lệnh Lạc Dương sai người dọn đường, nói là hôm nay có khách quý dự tiệc, phàm xe qua lại đều phải tránh đường". Ta nghĩ nửa ngày cũng không biết hiện nay huyện lệnh Lạc Dương là người phương nào, ngược lại Đông Dương tiếp lời: "Bào đệ (em ruột) Trương Xương Tông, Trương Xương Nghi."

Ta giật mình: "Hoá ra là hắn ta, vậy chờ một chút đi."

Từ sau khi Địch công tạ thế, huynh đệ họ Trương càng khí thế hơn xưa, ngay cả con cháu Lý Hiển phải đều nhượng bộ lui binh, huống chi là huynh đệ Lý Long Cơ. Công lao Lý Thành Khí đại thắng Đột Quyết cũng bị chèn ép xuống, chẳng bằng uy phong của em một tên trai lơ.

Nghĩ đến đây, ta liền thuận tay vén màn xe nhìn lướt qua. Nhìn thấy rất nhiều con ngựa chạy như bay, không hề kiêng dè dân chúng bên đường chút nào.

Đúng là hại nước hại dân.

Ta đang muốn buông màn xe, chợt nghe tiếng hí vang từng trận, có con ngựa không biết tại sao bị kinh sợ, móng trước chồm lên đá ngả lăn ba bốn dân chúng đứng gần đó, mắt vừa thấy nó sắp đạp một đứa bé, bỗng dưng thình lình người ngã ngựa đổ, văng xa ra mấy trượng.

Ta hết sức kinh ngạc, liền thấy trong bụi mịt mù có người nâng đứa bé dậy. Nhìn dáng dấp điệu bộ vô cùng nhìn quen mắt, đợi hắn xoay người mới giật mình, thì ra là Diêu Nguyên Sùng. Bọn người đang phi nhanh nhanh chóng xuống ngựa, vội vàng đỡ tên bị ngã lên, một mặt thay hắn xem xét thương thế, một mặt hô to ai dám như thế lớn mật.

"Phu nhân, kia không phải là Diêu đại nhân sao?" Đông Dương cũng ghé sát lại nhìn, giọng điệu có chút khẩn trương. Ta gật đầu: "Đúng là Diêu đại nhân mà ngươi vẫn tôn sùng." Đông Dương ngượng ngùng cười cười: "Phu nhân thế nào còn nhớ rõ trận so kiếm năm đó?" Ta suy tư một lát, mới thấp giọng nói: "Ngô Hưng Diêu thị kiếm pháp xuất chúng, may mắn nhìn qua, làm sao nói quên là quên."

Nàng thuận miệng nói: "Có điều nhắc lại ngày ấy, Thọ Xuân quận vương cũng làm cho nô tỳ mở mắt ."

Ta cười cười, không lại trả lời.

Cãi vả qua lại, Trương Xương Nghi đã loạng choạng đứng lên, vẫy tay cho người bắt Diêu Nguyên Sùng.

Đông Dương thấy cảnh đó lại bắt đầu lo lắng, ta nhìn thần sắc nàng không kìm được buột miệng giễu cợt: "Sợ cái gì, Diêu Nguyên Sùng vận làm quan đang thịnh, trước khi Địch công tạ thế đã hết sức tiến cử người này làm Tể tướng, sợ là ít ngày nữa sẽ thăng chức, một tên huyện lệnh Lạc Dương sao có thể gây khó dễ cho hắn."

Đông Dương gật gật đầu, tiếp tục nhìn lén.

Còn ta không tiếp tục xem nữa, cầm lấy quyển sách, chỉ còn chờ đường xá lưu thông là ra khỏi thành. Ai ngờ, mới lật qua một tờ, Đông Dương lại a một tiếng, vội quay đầu nói: "Phu nhân, Diêu đại nhân muốn gây đại họa ..." Ta nghi hoặc nhìn nàng, nàng nói không nên lời, liên tục chỉ ngoài xe.

Màn xe lại bị xốc lên, ta mới hiểu được cái gì dọa nàng thành như vậy.

Bất quá tranh cãi trong chốc lát, Diêu đại nhân chính khí lẫm liệt kia đã rút kiếm, đặt ngay tại cổ Trương Xương Nghi, nhìn tư thế là như muốn trừ hại vì dân. Ta hít sâu một cái, vội ném sách nhảy xuống xe ngựa.

Xa phu trong phủ thấy ta lộ diện, hoảng sợ nói: "Phu nhân mau vào đi thôi, sợ là sẽ đổ máu." Sợ đổ máu nên mới chạy xuống, ta không kịp giải thích, nhấc váy kêu một tiếng Diêu đại nhân, tay Diêu Nguyên Sùng dừng một chút, nhìn về phía này, suy nghĩ một lát mới nói: "Phu nhân."

Cũng may hắn còn nhận ra ta.

Lúc này mọi người vây xem đã tránh xa hơn mười bước, tùy tùng Trương Xương Nghi cũng không dám vọng động, chỉ như hổ rình mồi lăm le nhìn, nghe thấy ta lên tiếng đều lập tức sáng quắc nhìn qua, hung thần ác sát rất là làm cho người ta sợ hãi.

Ta lấy lại bình tĩnh, xuyên qua đám người, cung kính hành lễ nói: "Diêu đại nhân, trong thành Lạc Dương người nhiều ngựa nhiều, loại chuyện này cả ngày luôn luôn gặp vài lần, đại nhân không cần vì thế mà tức giận". Hắn nhíu mày, muốn nói gì thì ta lập tức giành lời: "Lại nói tiếp việc này cũng là do quận vương, không nên mời huyện lệnh Lạc Dương nhập phủ uống rượu, Trương đại nhân mới cưỡi ngựa có hơi gấp rút." Cố ý nhấn mạnh bốn chữ huyện lệnh Lạc Dương, sợ hắn không rõ, nói xong ta liền đưa tay đè lại lưỡi kiếm.

Ngón tay mới chạm vào liền thấy đau đớn, đúng là thanh kiếm sắc bén.

Cũng may không thấy máu, không đổ máu thì mọi sự đều dễ bàn.

Lưỡi kiếm hạ xuống, sắc mặt Trương Xương Nghi trắng bệch từ lâu, thế này mới ước chừng đoán ra bản thân đã đắc tội với ai.

"Trương đại nhân", ta cười nhìn gã, "Làm ngài hoảng sợ rồi."

Gã ngơ ngác nhìn ta, ta tươi cười nói: "Thiếp là từ phủ Lâm Tri quận vương, nếu đại nhân không có ấn tượng thì có từng nghe qua Vĩnh Huệ Quận chúa? Đó là bào muội của thiếp." Bất kể thế nào, cuối cùng ta vẫn là người Võ gia, gã ta nghe được cũng sẽ có điều cố kỵ.

Quả không ngoài dự liệu, gã kinh ngạc trợn mắt nhìn ta, hỏi quanh co một hồi mới nói: "Vĩnh An quận chúa?"

Ta không trả lời, lại nhìn Diêu Nguyên Sùng, hắn không tiếp tục kiên trì, rút kiếm về: "Hoá ra là Trương đại nhân, đường đột ."

Trương Xương Nghi cũng coi như thông minh, hiểu được bản thân mặc dù không sợ Diêu Nguyên Sùng nhưng tạm thời không thể trêu vào, chỉ sửa sang lại quần áo, khom người với Diêu Nguyên Sùng nói: "Thì ra là Diêu đại nhân, hiểu lầm hiểu lầm, huynh đệ ta xưa nay ngưỡng mộ Diêu đại nhân, hôm nay vừa thấy cũng là có...ý cảnh", gã ngượng ngùng cười, nói tiếp: "Thân nam nhi như Diêu đại nhân, giận dữ cũng toả ra khí phách, ngày khác Trương mỗ chắc chắn sẽ đến quý phủ làm khách —— "

Nếu đã là hiểu lầm, hai người tự nhiên hàn huyên vài câu, Trương Xương Nghi thế này mới lên ngựa rời đi.

Ta nhìn bóng dáng gã đi xa, mời quay sang Diêu Nguyên Sùng cười có lỗi: "Diêu đại nhân, thật có lỗi". Hắn lắc đầu cười, nói: "Là Diêu mỗ nên đa tạ mới đúng, nếu không phải phu nhân nhắc nhở, sợ đây chính là một hồi đại họa". Lúc này ngón tay ta mới cảm giác thấy đau, lại sợ để cho hắn thấy thì còn xin lỗi gì nữa nên kín đáo giấu tay vào ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Sau Địch công, hoàng tộc họ Lý sẽ dựa vào đại nhân, cái gọi là mười năm một kiếm, chung quy sẽ có một ngày kia đại nhân xuất kiếm, nhưng không phải là ở thành Lạc Dương nho nhỏ này."

Kinh ngạc trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, lập tức là ý cười hiểu rõ.

Không biết tại sao, ta bỗng dưng thấy nụ cười này giống như đã từng quen biết, cực kỳ giống Địch công đã mất kia.

————————————————————————————————

Bởi vì trên đường trì hoãn, khi đến chùa Bạch Mã đã gần đến buổi trưa.

Sau khi dâng hương tạ lễ thần, Hạ Chí lấy cớ để cho ta nghỉ ngơi, đưa ta đến một sân viện đã an bài trước đó. Sân viện rất thanh tĩnh, hơn phân nửa bị bóng cây che mát, chính giữa còn có một cái giếng. Ta đến bên cạnh giếng nhìn vào, sâu thẳm đến mức làm cho người ta sợ hãi, vừa thu hồi tầm mắt, phía sau đã có người đến gần.

"Quận vương", ta nhìn chiếc bóng dưới chân, hiểu rõ xoay người. Tầm mắt của hắn dừng trên tay ta: "Bị thương sao?" Ta lắc đầu, cười nói: "Chỉ là không cẩn thận cắt phải." Hắn chỉ mỉm cười, qua một lát mới thở dài nói: "Diêu Nguyên Sùng là người tập võ, binh khí trên tay sắc bén dữ dội, thế mà nàng lại dám tay không đi ngăn cản."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: "Quận vương cũng thấy được ?". Hắn gật đầu: "Không nghĩ tới nàng còn nhanh hơn ta." Ta khó hiểu: "Quận vương cũng thấy được, vì sao không xuất hiện ?" Thể diện của hắn so với ta có trọng lượng hơn rất nhiều. Hắn dường như không thèm để ý, chỉ nói: "Diêu Nguyên Sùng là người trọng nghĩa khí, nếu có thể ghi nhớ sự tình hôm nay, ngày sau lúc nguy nan có lẽ giúp được nàng."

Ta nhất thời hoảng hốt, qua một lát mới cười cười: "Đa tạ đại ca."

Đây là ta lần đầu tiên gọi hắn như vậy, hắn tựa hồ sớm đoán được, sắc mặt bình tĩnh như thường, chỉ cười chuyển đề tài: "Nàng tìm ta vội vã như thế, lại tránh mặt Long Cơ, là đụng tới việc gì khó, cần ta làm gì?"

Ta thấy hắn hỏi trực tiếp, không do dự nữa, liền kể lại quan hệ giữa di nương ta với Trâu gia thủ phú năm xưa, nhắc đến họ hàng Trâu gia gặp mười mấy ngày trước, còn có việc Vương Nguyên Bảo nhờ vả. Hắn thủy chung lắng nghe, đến khi ta dừng lại, mới nói: "Việc này muốn làm cũng không khó, vì sao nàng phải gạt Long Cơ?"

Ta cười khổ nhìn hắn: "Xem như ta vì Võ gia ngày sau, lưu lại một đường lui." Hắn trầm ngâm một lát, mới nói: "Lấy tâm tư của đệ ấy đối với nàng, ngày sau nhất định sẽ không làm khó dễ người nhà nàng." Ta nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: "Lòng người khó đoán, nước biển khó đo."

Hắn cũng nhìn ta, đôi mắt tối đen sâu thẳm, không có nửa phần cảm xúc, qua thật lâu mới mở miệng: "Nếu là ta nhúng tay, nàng không sợ ta thu nạp hắn dùng cho bản thân sao ?" Ta cười: "Tuy là lòng người khó dò, nhưng luôn luôn có thời điểm cần phải giành lấy. Nhiều năm qua ngoài trừ phụ vương, người duy nhất ta tin tưởng cũng chỉ có chàng."

Hắn trầm mặc không đáp.

Ta lại nói: "Hơn nữa việc này ta đến cầu chàng, cũng là đem mạch môn giao trên tay chàng, nếu ngày sau ta lấy đây mà làm khó Lý Long Cơ, chàng có thể chặn đường lui của ta mà giúp hắn."

Hắn như cũ không nói lời nào, ta dần có chút đoán không ra ý tứ của hắn, đành yên lặng chờ đợi.

Không biết là do ở chùa miếu hay không mà chim chóc ở đây không sợ người, cách đó không xa có vài con đậu xuống cùng mổ một chỗ. Ta nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên có cảm giác hâm mộ bọn chúng có thể tự do tự tại chim bay cá nhảy.

Rốt cục Lý Thành Khí thở dài: "Ta chỉ sợ sau này đệ ấy biết, mới thật sự nảy sinh nghi ngờ với nàng."

Việc này ta cũng đã suy nghĩ đến, dù hiện tại ta không gây hại cho Lý Long Cơ hay hắn chưa có ý nghi ngờ ta, nhưng vẫn mang ý niệm đề phòng hắn trong đầu.

"Cứu người dễ dàng, nếu muốn nắm thương lộ(đường làm ăn) trong tay, nàng có lòng cũng khó hết sức", hắn điềm tĩnh nhìn ta: "Ta sẽ giúp nàng cứu người, cũng sẽ giúp nàng và Hằng An vương chỉnh đốn lại thương lộ của Trâu gia. Giả sử phụ vương may mắn lên ngôi hoàng đế, nếu Long Cơ phát hiện việc này, nàng cứ từ chối sạch sẽ. Còn về sau, nếu Long Cơ có làm khó dễ người nhà nàng, cho dù ta vô lực tương trợ, nàng cũng sẽ có chỗ cậy vào."

Hắn nói một mạch như thế, đến cuối cùng, chân chính lọt vào tai cũng là câu kia 'Cho dù ta vô lực tương trợ' .

Ta nhất thời không lên tiếng được, chỉ cảm thấy chua xót trong lòng dâng lên. Nhiều năm qua như vậy, hoàng quyền trong gang tấc hắn là người rõ ràng nhất, mặc dù ta thản nhiên nói ra câu lòng người khó dò, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị vẹn toàn hết thảy cho ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...