Vĩnh An

Chương 54: Thâm tình (2)



Cánh tay hắn ôm rất chặt, ép ta tới mức hít thở khó khăn, chỉ nghe tiếng tim mình đang đập mãnh liệt.

Hạ Chí ở cách đó không xa trợn mắt kinh ngạc, ta liếc nàng một cái, nói khẽ với Lý Long Cơ: "Hạ Chí còn đang ở đây." Hắn cười nhìn ta, mắt híp thành một đường: "Thế nào? Bổn vương sủng nàng, không thể để người bên ngoài xem sao?" Ta nhất thời nghẹn họng, nhớ lại thân phận Hạ Chí, không dám nói gì.

Vào chuồng ngựa, hắn mới nhẹ nhàng thả ta xuống, chỉ vào một con ngựa toàn thân trắng như tuyết: "Đây là tặng cho nàng." Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu liền nhìn. Đôi mắt đen mun ngập nước, nhưng giống như có thể nhìn ra ngôn ngữ trong đó. Ta vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Thật khá."

Hắn cười: "Nếu tính từ đầu, con ngựa này coi như là hậu duệ của bầy ngựa trong hoàng tộc, xuất thân từ chỗ Thái Tông hoàng đế." Hắn dừng nói nhìn ta, ta hiểu là hắn có ý muốn khảo nghiệm, liền đi qua thử vuốt ve nó: "Hay ngươi nói nó là một con trong ‘Mười con tuấn mã” của Thái Tông, Đằng Sương Bạch? Hoặc là hậu duệ của Tuyết Thông ?" Khi hắn cười gật đầu, con ngựa đã cọ cọ tay của ta. Ta ngẫm nghĩ một lát, mới nói: "Ngựa quý như thế nên đưa cho Vương phi đi. Nàng tập võ từ bé, nhất định là rất thích ngựa, ta ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, chẳng phải là lãng phí sao ?"

Con ngựa cọ trong lòng bàn tay ta, chọc ta ngứa ngáy cười rộ lên.

Lý Long Cơ cong cong khoé mắt, đi đến phía sau kéo ta vào lòng, thấp giọng nói: "Vĩnh An, nàng có thể kiêu căng một lần không". Hơi thở ấm áp lan tràn sau cổ, tay hắn cách một lớp áo mà vẫn nóng rực, ta bỗng có chút hoảng hốt.

Ta thử muốn vùng tránh ra, hắn lại càng siết chặt cánh tay hơn nữa, bắt đầu tỉ mỉ nhẹ nhàng dùng môi khẽ chạm từ bên tai đến hai má, đến cuối cùng hoàn toàn xoay người ta lại, kề môi hôn thật sâu. Cảm giác nóng cháy chiếm hết tất cả lý trí. Đôi mắt tối đen kia cách quá gần, như là ép sát từng bước, lại mang theo ôn nhu vô hạn...

Một chốc kia, ta chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót, chầm chậm nhắm mắt thử đáp lại.

Chẳng qua chỉ là một suy nghĩ trong đầu đã làm Lý Long Cơ hoàn toàn đắm chìm.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng không thể thở được nữa, ta nhẹ đẩy hắn. Lý Long Cơ mới buông tay, hắn khẽ vuốt ve từng tấc trên mặt ta: "Trở về phòng, được không ?" Mặt ta nóng bừng bừng, xô mạnh hắn ra, tiếp tục quay đầu đùa với con ngựa. Lý Long Cơ ở phía sau bật cười, bắt đầu rất nhẹ, cuối cùng càng lúc càng lớn, rốt cục cảm thán nói: "Vĩnh An, chúng ta thành thân đã mấy năm rồi?"

Ta không quay đầu: "Có hai năm hơn." Hắn im lặng một lát, mới nói tiếp: "Là hai năm bảy tháng." Ta ừ một tiếng: "Không sai biệt lắm." Hắn cười, có vài phần trêu đùa: "Vậy sao còn giống cô dâu mới gả thế kia ?" Hắn thường ít khi nói những lời như vậy, ta nghe thấy hai tai lại không tự giác nóng lên, quyết định không thèm để ý đến hắn.

"Vĩnh An", hắn lại đến sát gần ta: "Trở về phòng được không."

Ta bị hắn ép vô cùng quẫn bách, cuối cùng xoay người trừng mắt: "Quận vương hôm nay rảnh rỗi lắm sao?" Hắn thuận theo gật đầu: "Rất rảnh." Ta dở khóc dở cười: "Không cần đi chỗ Lưu thị ư?" Hắn nhếch môi cười, khóe mắt hơi cong thành một đường xinh đẹp: "Không đi, hôm nay chỗ nào cũng không đi, nàng đi đâu, ta liền theo tới đó."

Ta thật sự không ứng đối nổi, đang xấu hổ, ngoài chuồng có người lên tiếng.

"Thiếp bái kiến quận vương." Chỉ chớp mắt, Vương Hoàn đã đi đến.

Ta liền khom mình hành lễ: "Vương phi." Hai người họ cứ đối diện như vậy. Lý Long Cơ không trả lời, Vương Hoàn không dám đứng dậy, ta cũng không dám đứng dậy. Đúng lúc giằng co, Lý Long Cơ bỗng nhiên kéo ta, trực tiếp ôm vào lòng: "Đứng lên đi". Khí lực hắn rất lớn, ta căn bản tránh không xong, chỉ đứng đó thấy Vương Hoàn đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn ta.

"Thiếp quấy rầy nhã hứng quận vương", nàng thu hồi tầm mắt: "Còn thỉnh ——" Lý Long Cơ nửa cười nửa không ngắt lời: "Hạ Chí hẳn là ở cách chuồng ngựa không xa, ngươi có nhìn thấy ?". Thần sắc Vương Hoàn cứng đờ: "Thấy được." Lý Long Cơ tiếp tục nói: "Lần này không sao, sau này nhìn thấy Hạ Chí Đông Dương ở đâu thì tránh đi một chút, sẽ không cần bồi tội như thế nữa."

"Ý quận vương là sau này thiếp nhìn thấy hai đứa nô tỳ cũng phải khom người lảng tránh sao?". Vương Hoàn bình thường vốn anh khí, lúc này giận dữ càng tăng thêm vài phần khí phách bức người. Trong lòng ta thất kinh, vội kéo ống tay áo Lý Long Cơ, hắn lại không để ý tới, chỉ nở nụ cười: "Bổn vương đúng là có ý này."

Vương Hoàn cắn chặt môi, trong mắt từ giận chuyển bi, từ bi chuyển ai, cuối cùng khom người: "Thiếp đã biết, quận vương không có việc gì, thiếp xin cáo lui ." Nàng nói xong, cũng không chờ Lý Long Cơ trả lời, lập tức rời khỏi chuồng.

Ta nhìn bóng dáng nàng biến mất, mới quay đầu sang Lý Long Cơ: "Thái Nguyên Vương thị —— "

"Được rồi”, Lý Long Cơ lớn tiếng ngắt lời ta. Ta bị bất ngờ, nghiêng đầu không thèm nhắc lại, qua một lúc lâu mới nghe hắn nhỏ nhẹ nói: "Vĩnh An, ta không phải là cố ý muốn hung hăng với nàng." Ta chỉ gật đầu, hắn lại nói: "Vương Thủ Nhất gần đây muốn kết hôn muội muội ta, phụ vương đã đồng ý, nếu ta không áp chế nàng ta sợ là sau này sẽ bắt nạt đến nàng."

Việc này ta cũng biết được ít nhiều, nhưng nghe hắn nói trắng ra như vậy mới giật mình hiểu vì sao hắn vừa rồi xúc động như thế. Nghĩ đến đây, không kiềm được nhìn hắn một cái: "Vì sao nghĩ như vậy, việc này khác với Hoàng tổ mẫu tứ hôn, đây là Vương thị chủ động đề ra đám hỏi, là Thái Nguyên Vương thị cần ngươi giúp đỡ."

Hắn cũng nghiêm túc nhìn ta, lưng xoay về phía ánh nắng, trong đôi mắt thâm trầm có chút hơi nước: "Ta đã không còn là Tam lang lúc trước kia, cần nàng vì bảo vệ ta mà phải quỳ trước mặt nàng ấy." Hắn nhắc lại chuyện cũ lúc Vương Hoàn sinh non, ta nhất thời ngây người, nhớ tới rất nhiều.

Đúng khi xuất thần, hắn bỗng nhiên nói tiếp: "Không cần nghĩ nữa". Ta kinh ngạc nhìn hắn, không rõ ý tứ gì. Hắn cười khổ, tựa hồ muốn nói rất nhiều, cuối cùng ánh mắt chuyển sang dịu dàng, chỉ nhẹ giọng: "Tóm lại, cái gì cũng đừng nghĩ ."

——————————————————————

Ta tưởng chuyện Lý Long Cơ tặng ngựa sẽ cứ thế trôi qua.

Có điều hai ba ngày sau, hắn hứng thú bừng bừng dẫn ta đến trường đua, nói là muốn đi đua ngựa. Ta vốn tưởng rằng hắn chỉ cao hứng nhất thời, đợi khi nhận ra mới thấy đã có không ít người ở đó. Hoá ra là An Lạc quận chúa nổi tính ham vui, sớm định ra ngày tổ chức. Lúc Lý Long Cơ đến nơi, bên kia có tiếng vui cười rôm rả, sau khi qua loa hành lễ tiếp đón liền nháo thành một đoàn.

Con cái Lý Hiển hiển nhiên không có gì giao tình cùng ta. Khi xưa ta theo hầu bên Hoàng tổ mẫu, bọn họ đều ở bên ngoài, ngoại trừ Tiên Huệ... Ta quét mắt, bỗng nhiên nhớ tới Lý Long Cơ từng kể, Tiên Huệ đã có bầu, khó trách hôm nay vẫn chưa lộ diện. Đúng lúc nhìn đến chỗ Lý Trọng Tuấn, tim chợt nhảy dựng, người đi cùng hắn ta không phải Vương phi, mà là Nghi Bình.

"Đến đây", Lý Trọng Tuấn đang lôi kéo ôm eo Nghi Bình: "Đi rót thêm rượu cho các vị quận vương". Sắc mặt Nghi Bình trở nên trắng bệch, tựa hồ còn do dự. An Lạc quận chúa đã nghiêng đầu nở nụ cười: "Hôm nay là tới đua ngựa, không phải đến uống rượu, đừng uống nhiều là được, Tam ca."

Bình thường nàng ấy đã xinh đẹp, so với nhiều người bên cạnh càng thêm thoải mái tùy tính, lúc này cười rộ lên ngay cả ta cũng âm thầm thấy kinh diễm.

Chẳng qua, người khác thấy nụ cười ấy kinh diễm, trong mắt nàng ấy đó là cười nhạo, cười nhạo Lý Trọng Tuấn. Đại ca bọn họ Lý Trọng Nhuận chỉ là cười, làm như xem không hiểu.

Lý Trọng Tuấn liếc mắt An Lạc một cái, nói với Nghi Bình: "Tính ra đều là có quen biết với ngươi, sợ cái gì?" Nói xong, còn vỗ nhẹ mặt của nàng: "Kính rượu cho tốt, hôm nay bổn vương sẽ lưu lại chỗ ngươi". Mặt Nghi Bình càng trắng thêm vài phần, chung quy không dám ngỗ nghịch, bắt đầu đứng dậy rót rượu cho những người chưa có.

Ý tứ của hắn ta ở đây có người nào không rõ, nhưng ai nấy đều giả vờ như không biết.

Chỉ có An Lạc quận chúa nhướng mày nhìn, sắc mặt Lý Thành Nghĩa u ám trầm mặc cúi đầu uống rượu. Nghi Bình rất nhanh bước đến chỗ hắn, đôi mắt chỉ dõi theo chén rượu trong tay hắn, chậm rãi rót đầy chén, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu. Lý Thành Nghĩa cũng thẳng tắp nhìn nàng, nâng chén vô cùng vững.

Đến khi rượu đầy, hắn mới nói: "Đa tạ."

Nói xong, uống một hơi cạn sạch, trong tay vẫn còn dịch rượu tràn ra vừa rồi.

Ta nhìn cảnh ấy mà không đành lòng. Nếu năm đó không tác hợp cho bọn họ thì làm sao có món nợ ân tình này, xảy ra cục diện xấu hổ hôm nay.

"Đừng nhìn", Lý Long Cơ bỗng nhiên gắp một khối thanh cao, đưa tới bên miệng ta, nhẹ giọng nói: "Nếu bàn đúng sai cũng là do huynh đệ ta vô năng, không có nửa điểm liên quan đến nàng." Ta nhìn chằm chằm khối thanh cao kia, lắc lắc đầu, không nói chuyện cũng không há miệng.

Lý Long Cơ cứ giơ đũa nhìn ta như vậy , cũng không thèm nhắc lại.

Ta biết hắn lại tái phát tính tình, đúng lúc không biết như thế nào cho phải, An Lạc quận chúa bỗng nhiên cười rộ lên: "Hôm nay ta xem như nhìn thấu, vốn là muốn mời vài vị ca ca đến cưỡi ngựa, cuối cùng lại trở thành tiết mục ân ái. Ta thường nghe người ta nói Vĩnh An lúc trước là người Hoàng tổ mẫu yêu quý nhất, nay lại là sủng thiếp của Lâm Tri quận vương, chạm vào không thể, đắc tội càng không thể. Ta nghĩ thanh danh phong lưu quận vương lớn như vậy sao có thể là thật ? Trước mắt xem ra đúng là có ý tứ."

Lý Long Cơ thế này mới nghiêng đầu nhìn An Lạc một cái, cười ha ha nói: "Thật là, để cho Khỏa Nhi muội nói trúng rồi, Vĩnh An phải sủng mới được", hắn nói xong thì lấy đũa gắp miếng thanh cao cắn non nửa: "Phàm là Vĩnh An ăn gì, ta đều phải thử trước mới để nàng ấy ăn."

Nói xong, lại đưa đũa đến bên miệng ta.

Ánh mắt của hắn ý cười như trước, che giấu ý lạnh xuống dưới.

"Đa tạ quận vương." Ta rốt cục há miệng, ăn hết toàn bộ.

Sau đó đổi lấy là âm thanh mọi người chọc gheọ hâm mộ. Ta tự rót chén rượu, còn chưa đợi Lý Long Cơ cản liền một ngụm uống hết, đem điểm tâm trong miệng hoà lẫn với rượu nuốt hết xuống bụng. Rượu nóng cay xè chảy qua cổ họng, đốt tới trong bụng trong máu, như từ máu đốt vào tim.

Từ đầu đến cuối, ta đều không nhìn người ngồi cạnh Lý Thành Nghĩa.

Ta biết Lý Long Cơ là cố ý bày cho Lý Thành Khí xem, cũng biết hắn nhất định sẽ nhìn đến nghe được.

Lý Long Cơ kinh ngạc nhìn ta, qua một lát mới đưa chén trà qua: "Thực xin lỗi." Ta cười: "Đa tạ quận vương." Hắn ừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu cùng mọi người vui đùa. Không có giang sơn xã tắc, chỉ có mỹ nhân rượu ngon, dường như hoàng tôn bọn họ đã sớm thành thói quen như vậy.

Dạ dày cứ nóng rát, uống trà cũng không thấy dịu đi. Ta ngồi thừ người một lát, cảm thấy không thoải mái, liền nói hai câu với Lý Long Cơ, một mình rời tiệc.

Lúc này là cuối hạ đầu thu, trời cao mây nhạt.

Ta đi đến rừng cây không xa, đứng dưới bóng râm mát, dạ dày vẫn quặn đau khó chịu như sông cuộn biển gầm. Qua một lát, tất cả mọi người vừa rồi còn uống rượu cười nói đã đi ra, đều tự dắt ngựa, xem ra là muốn thi đấu một hồi. Mười mấy người đứng ngay dịch trạm, hẳn là đang thương lượng phương thức thi đấu như thế nào.

Ta lơ đãng nhìn sang thấy Lý Long Cơ lên ngựa, ngay sau đó là các con trai của Thái tử. Lý Long Cơ hình như nói với Lý Thành Khí gì đó, sau đó mọi người lại bắt đầu phụ họa theo, cuối cùng dẫn ngựa Lý Thành Khí vào.

Không cần nghĩ cũng đoán được bọn họ dùng cớ gì ép buộc, ước chừng không gì ngoài Thọ Xuân quận vương từ nhỏ cưỡi ngựa thiện nghệ, năm trước lại vừa dẫn binh đánh bại Đột Quyết. Trong các quận vương xem như là xuất chúng nhất, tất nhiên loại đua ngựa thi tài này không thể thiếu hắn.

Sợ Lý Long Cơ là người khơi mào trước.

Ta nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Lại ngước nhìn trời xanh không mây, không muốn đi xem đua ngựa gì nữa.

"Quận chúa." Bên cạnh bỗng nhiên có ai đó gọi, là Nghi Bình. Ta quay đầu: "Hai năm nay sống có được không?" Nàng đến gần, muốn hành lễ thì bị ta giữ chặt cánh tay, để cho nàng đứng tựa vào gốc cây giống ta: "Hành lễ còn chưa đủ sao? Thoải mái chút đi, cũng không cần gọi ta là quận chúa." Nàng dạ: "Quận vương đối xử với... người thật sự rất tốt."

Ta không muốn nói đến chuyện của mình, nhiễu loạn tâm tình của nàng, chỉ thản nhiên thừa nhận: "Từ nhỏ hắn đều đối đãi không tệ, ngươi cũng biết đấy." Nàng lại nói: "Thọ Xuân quận vương...". Ta khẽ run, hồ nghi nhìn Nghi Bình: "Sao ngươi nhắc tới chàng ?" Từ sau khi ta bị tứ hôn Nghi Bình đã được đưa đến chỗ Lý Thành Nghĩa, theo lý hẳn là không rõ chuyện giữa ta và Lý Thành Khí mới đúng.

Nàng không do dự, chỉ nhẹ giọng đáp: "Là Lý Trọng Tuấn có một ngày say rượu nhắc tới, hỏi Nghi Bình lúc trước biết việc này hay không, Nghi Bình nghe sơ qua cũng giật mình, chỉ nói không biết, sau lại nghĩ lại thấy mà sợ", nàng có vẻ hơi áy náy: "Chỉ là không có cơ hội truyền lời cho người."

Nếu Lý Trọng Tuấn biết... Uyển Nhi hoặc là Tiên Huệ đều có thể là người tiết lộ.

Ta không sợ cười cười: "Chuyện này Hoàng tổ mẫu đã biết, trôi qua từ lâu rồi." Mặc dù cả thiên hạ đều biết thì như thế nào? Không còn quan trọng nữa. Ta nhìn nhìn nàng, mới nói: "Có nhớ lúc trước ta từng nói qua, không cần để ý này nọ, an phận đi theo Lý Trọng Tuấn, ân sủng hay lạnh nhạt cũng được, chỉ cần bình an trôi qua tuổi già cũng đã là phúc khí."

Nàng trầm mặc, bỗng nhiên khẽ dựa đầu lên vai ta. Một động tác rất nhỏ, ta lại như bị đè nặng ngàn cân. Oán của nàng, hận của nàng, không cam lòng, còn có không mong muốn đều tuôn trào ngay tại giờ phút này. Không cần phải nói thành lời, đã có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cứ như vậy đứng cạnh nhau thật lâu, hình như là mọi người đua ngựa đang vòng trở về. Ta nhìn khuôn mặt Lý Long Cơ tươi cười dưới ánh nắng rực rỡ, thu hút ánh mắt người khác, thầm đoán là hắn đã thắng. Lý Long Cơ nhảy xuống ngựa, hình như là hỏi hạ nhân gần đó cái gì, bỗng nhiên liền nhìn hướng về chỗ này, phỏng chừng là đang tìm ta.

Ta nói khẽ với Nghi Bình: "Trở về đi". Lúc này nàng mới thẳng thân mình, hành lễ cáo lui, trước khi đi rốt cục mới nói: "Nếu sau này quận chúa có chỗ cần dùng, Nghi Bình chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó."

Ta lắc đầu: "Đi đi".

Nha đầu ngốc, ngươi không quyền không thế, nếu quả thật có chỗ hữu dụng, chẳng phải chính là đẩy ngươi vào chỗ chết ư ?

Nghi Bình mới đi hơn mười bước, Lý Long Cơ liền quăng dây cương, bước nhanh đến đây.

Ta sửa sang lại tâm tình, mỉm cười nhìn hắn, đợi hắn đến trước người đang còn muốn hỏi có phải thắng hay không. Ý cười hắn chợt tan biến, trong mắt lộ vẻ u ám trầm ngâm khó lường, gió cuốn mây phun. Hắn đi thẳng đến nắm cổ tay ta, mới mở miệng: "Bổn vương thắng." Ta khó hiểu: "Vậy ngươi bày vẻ mặt tức giận này là cho ai xem?"

"Ta thắng, là đại ca cố ý nhường", giọng hắn càng thêm trầm thấp nặng nề: "Cố ý nhường, nàng hiểu không ?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...