Vĩnh An

Chương 56: Cuối cùng duyên mỏng (1)



Bàn tay Nghi Bình bưng nước có chút run rẩy.

Mặt nước cứ dập dờn gợn sóng, ta thấy mà cứ lo nàng làm đổ. Qua một lát mới khàn giọng nói: "Để ta tự mình làm." Nàng nhìn nhìn ta, vốn định nói gì nữa, ta đã nhanh chóng cầm lấy chậu đồng, đặt ở một bên.

Lau rửa qua loa một chút mà nước đã đục không chịu nổi, nàng vừa định bưng đi đổ, ta liền chụp cổ tay nàng: "Ngươi còn muốn hắn sao?". Nàng sợ run, mím môi gượng cười: "Không thể quên được, cũng không muốn quên." Ta quan sát khuôn mặt Nghi Bình, chua xót dâng trào: "Có khó khăn với bản thân quá hay không."

Những lời này là hỏi nàng, dường như cũng đang hỏi chính ta?

"Là rất khó, có khi Nghi Bình rất muốn làm theo lời quận chúa, cứ như vậy quên đi, nhưng cuối cùng mới phát hiện, quên hết tất cả mới là không đáng giá. Tại sao nô tỳ phải vì một tên như Lý Trọng Tuấn mà lãng quên đi ngài ấy ?" Nàng xoay tay nắm tay ta: "Nô tỳ không bằng quận chúa đầy bụng học vấn, không nói được đạo lý gì cao xa, chỉ thầm nghĩ, đời người trải qua một lần, nếu có thể để cho ta gặp được ngài, bên nhau vài năm, như vậy cũng đủ rồi."

Ta nhìn nàng, nhớ tới vẻ mặt Lý Thành Nghĩa khi nâng chén vừa rồi, muốn nói gì nhưng đến cuối cùng đều nuốt trở vào, chỉ nhẹ giọng: "Mau đi đi, đứng đây lâu, Lý Trọng Tuấn khẳng định không có lời hay."

Nàng cười khổ nói: "Hắn như hổ rình mồi, chẳng phải ngóng trông có thể bắt được gì đó sao ?"

Ta lắc đầu, vỗ vỗ tay nàng: "Đi thôi."

———————————————————————

Trên xe ngựa về vương phủ, ta lặp lại lời Nghi Bình trong đầu, làm cho bản thân phân tâm, không muốn nghĩ tới một màn ở trường đua khi nãy, càng không muốn nhớ tới thương thế Lý Thành Khí. Lý Long Cơ vẫn luôn ngồi cạnh ta không nói một lời, tới khi xuống xe đi được ba bốn bước, mới bỗng nhiên dừng lại: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi, không cần nghĩ nhiều."

Ta không quay đầu, cũng không dừng lại, một đường đi về phòng mới thấy hai chân mềm yếu run rẩy, vịn cửa chống đỡ.

Đông Dương vốn chờ bên ngoài, thấy ta như vậy mặt lập tức trắng bệch, chạy tiến lên nói: "Phu nhân làm sao vậy?" Ta lắc đầu, tim đập càng ngày càng nhanh, có thể té xỉu bất cứ lúc nào, không mở miệng cũng không động đậy. Nàng thấy thế càng nôn nóng, đưa tay muốn giữ ta, lại bị Hạ Chí thấp giọng quát bảo ngưng lại: "Không nên cử động phu nhân, đi rót chén trà."

Đông Dương run sợ nhìn ta, lại nhìn nàng: "Có cần... đỡ phu nhân vào trước hay không?"

Hạ Chí lắc đầu, Đông Dương thấy nàng chắc chắn cũng không dám trì hoãn, lập tức đi rót chén trà. Ta đều thấy, đều nghe, nhưng cảm thấy hết thảy đều không quan hệ đến ta, chỉ ngơ ngác nhìn ánh sáng từ ngọn đèn, trước mắt lúc mờ lúc tỏ.

Hạ Chí tiếp nhận trà, bỗng nhiên quỳ xuống, Đông Dương bị nàng dọa, cũng lập tức quỳ xuống. "Phu nhân, bất kể hôm nay phát sinh sự tình gì, cũng xin người hãy uống chén trà này trước." Ta nhẹ lắc đầu, dựa vào khung cửa, chậm chạp ngồi xuống, trầm mặc thật lâu mới nói khàn khàn nói: "Đều đi xuống đi."

Chén trà kia gần trong gang tấc, nàng cắn môi nhìn ta, như đang bưng một chén thuốc cứu mạng.

Ta không nói lời nào, nàng cũng không nhúc nhích.

Ta khó có thể nói một lời, thầm muốn ngồi yên như vậy trong chốc lát, ngẫm lại thời gian lúc trước cùng Uyển Nhi cả ngày vui cười tức giận mắng nhau, ngẫm lại Hoàng cô tổ mẫu từng hiền hoà ôm ta vào lòng, ngẫm lại cảm xúc vui sướng khi mới vào Đại Minh cung.

Lý gia Võ gia, ta vì quan hệ phức tạp trong đó mà lo lắng ngày đêm mười năm, nhưng vẫn không nhìn thấy nửa phần hy vọng. Từ trước còn trẻ ngây thơ, chỉ nhớ kỹ phải gả cho vị Vĩnh Bình quận vương sáo ngọc phong lưu kia, sau đó từng bước một đi vào vòng xoáy, lại khó bứt ra. Ngôi vị hoàng đế đến tột cùng có quan hệ như thế nào với ta? Quý nữ Võ gia vốn được thánh sủng, đáng lẽ nên ngày ngày hoan ca, sau đó cưới một lang quân như ý, mang theo núi đồ cưới, hưởng phúc khí cử án tề mi, không phải sao?

Từ Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, phàm là nữ tử thật tình, có mấy ai được chết già?

Thái Bình tận mắt chứng kiến Tiết Thiệu chết trong tù, Uyển Nhi tự tay viết chiếu phế Lý Hiền, ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ như Nghi Bình, trước bị lạc thai, sau lại bị người khác chuyển tặng. Cho nên Thái Bình đã quên, Uyển Nhi đã quên, mà ta làm sao có thể quên?

Ta cúi đầu nhìn bàn tay, bởi vì hôm nay té ngựa, từ lòng bàn tay tới cánh tay đều trầy xước, chỗ sâu chỗ nhạt rất đáng sợ, trước mắt lại hiện lên vô số vết thương chồng chéo trên người Lý Thành Khí...

Có một loại tình cảm, đến chết không quên*.

*Trong cv: bất tử vô hưu

Nên cho dù kết cục ta và chàng rất bất hạnh đi chăng nữa, nhưng rồi hết một đời, cũng không thể quên được.

Nếu trên đời không có Vĩnh An, chàng sẽ bớt đi một phần gánh vác, mà ta cũng không cần cả ngày lo lắng đề phòng, quá vất vả như thế... Nghĩ vậy, trước mắt đã biến thành từng trận màu đen.

Bỗng nhiên cảm thấy mệt chết đi, thầm nghĩ muốn ngủ không tỉnh lại nữa.

Một tiếng vỡ thình lình vang lên, Hạ Chí buông chén trà trong tay, vỡ tan tành.

Lúc này ta mới xoay qua, mờ mịt nhìn nàng. Đôi môi của nàng đỏ hồng khác thường, không ngờ bị tự mình cắn nát. Nàng chưa nhìn ta, trái lại nhìn Đông Dương trước: "Ngươi lui ra, ta có lời muốn nói với phu nhân." Đông Dương bình thường nghe lời Hạ Chí nhiều hơn, lúc này thấy bộ dáng nàng như thế, lại nhìn nhìn ta, rồi liền rời khỏi phòng, canh giữ ở ngoài cửa.

Hạ Chí thấy không còn người ngoài, mới mở miệng: "Quận chúa, nô tỳ không biết hôm nay đã xảy ra việc gì mà làm cho quận chúa như tro tàn như thế. Nô tỳ chỉ biết là, nếu đi tới hôm nay, thì nhất định phải đi tiếp, chỉ có còn sống, mới có thể chân chính nhìn thấy Thịnh Thế Vĩnh An."

Thịnh Thế Vĩnh An?

Ta nhìn nàng, qua thật lâu mới lên tiếng: "Lời này... Là chàng đã dạy ngươi ư?" Nàng thẳng tắp nhìn ta: "Nô tỳ theo quận chúa lâu như vậy, tận mắt thấy quận chúa hóa giải từng đoạn nguy nan, lại không ngờ sẽ có ngày hôm nay, phải nói những lời giống hệt quận vương."

"Giống hệt ?" Ta cười khổ nhìn nàng: "Không ngờ chàng đoán được ta sẽ có thời điểm không chống đỡ nổi nữa. Vậy chàng có từng nói cho ngươi, nếu có ngày ta chết đi, ngươi phải làm thế nào không ?" Hạ Chí mím môi một lúc lâu, mới đáp: "Huynh muội hai người chúng ta là thề sống chết theo hầu quận vương, nô tỳ đã vâng mệnh đi theo quận chúa, thì phải là sống chết không rời, bất kể âm dương hai giới."

Lại là một kẻ sống chết không rời.

Ta ngây người một lúc, mới nói: "Vì sao ngươi lựa chọn thề sống chết theo Thọ Xuân quận vương." Kỳ thật tính ra, những thứ ta biết về chàng chỉ có vài lần gặp gỡ ít ỏi, mối thân tình với Địch công, hay tình bạn với Trương Cửu Linh, còn lại hầu như đều là nghe lời đồn từ người khác.

Hạ Chí ở bên người ta đã hai năm, ta lại chưa bao giờ hỏi nàng một câu về Lý Thành Khí. Sớm đã quên có bao nhiêu thứ muốn nói lại thôi, chỉ sợ tùy tiện một hai câu sẽ khiến cho bản thân nhớ tới chàng, nhớ lại rất nhiều sự việc đã đi qua.

Ta lẳng lặng nhìn nàng, nàng do dự thật lâu mới nhẹ giọng đáp: "Cha mẹ nô tỳ đều là chết dưới tay người Võ gia, là quận vương sai người đến cứu mới giữ lại tính mạng." Ta nhìn thấy bi thương rõ ràng trong mắt nàng, thở dài nặng nề: "Thật có lỗi." Nàng gượng cười: "Mặc dù không xem như nợ máu trả bằng máu, nhưng Võ Thừa Tự đã chết, ân oán này cũng coi như xong. Nô tỳ mặc dù không đọc sách nhiều lắm, nhưng vẫn chưa hồ đồ đến mức ghen ghét tất cả người Võ gia trong thiên hạ."

Mặc dù nàng nói như thế, nhưng Võ Thừa Tự dù sao cũng là thúc phụ ta.

Ta không tiếp tục hỏi, trong ngực vẫn nhói đau từng cơn. Nàng không hiểu rõ tình huống, vậy không cần vô duyên cớ bắt thêm một người phải lo lắng. Ta nhìn nàng, mệt mỏi nói: "Đa tạ một ly trà của ngươi thức tỉnh ta." Nàng nhẹ nhàng thở ra, vừa đưa tay đỡ, lại bị ta vẫy tay ngăn trở: "Đêm nay, có thể ngồi cùng ta ở đây được không ?"

Nàng kinh ngạc, trầm tư một lát mới gật gật đầu, đứng dậy ra khỏi cửa, dặn dò Đông Dương mấy câu, Đông Dương lập tức đi khóa cửa sân lại. Hai người một trái một phải đứng cùng ta, ta cứ ngồi ở cạnh cửa xuất thần như vậy, trong đầu trống trơn, không có gì ý nghĩ trong đầu.

Không biết qua bao lâu, Hạ Chí đi nấu trà, đến đưa cho ta.

Ta vừa tiếp nhận, chợt nghe cửa sân bị gõ mạnh, dùng sức rất lớn. Ta mặc kệ, các nàng cũng không động đậy, đến khi một vài tỳ nữ trong viện bừng tỉnh chạy đến, gặp chúng ta đều không để ý tới, không có người dám lên trước mở cửa.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân không ít người vây quanh, lại im lặng cực kì.

Người bên kia tựa hồ càng nóng nảy, rốt cục không để ý lễ tiết mở miệng kêu to phu nhân phu nhân. Ta nghe ra là tiếng Lý Thanh, mới dần ổn định lại, ra hiệu bảo Hạ Chí đuổi đi. Hạ Chí thế này mới đi đến cạnh cửa, thấp giọng nói với người bên ngoài: "Phu nhân đã ngủ, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

Lý Thanh nghe được tiếng trả lời, lập tức kêu: "Xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh đi thỉnh phu nhân xuất hiện đi!" Hạ Chí quay đầu nhìn ta một cái, ta lắc đầu, cái gì cũng không muốn quản, nàng mới trả lời: "Hôm nay phu nhân thật sự không thoải mái ——" lời còn chưa dứt, Lý Thanh đã gấp đến độ gõ cửa: "Quận vương muốn dùng kiếm chém chết vương phi, nếu phu nhân không tới thật sự không còn kịp rồi!"

Lòng ta cả kinh, Lý Long Cơ lại đang làm cái gì? Thế nhưng dám động tới Vương gia?

Hạ Chí cũng bị hoảng sợ, quay đầu chờ ta. Ta quan sát ánh mắt hạ nhân trong viện, lại nhìn Đông Dương mặt đã không còn chút máu, cuối cùng kéo tay áo Đông Dương: "Đỡ ta đứng lên." Nếu Vương Hoàn thật sự chết, Lý Long Cơ không biết gặp tai họa gì, tất cả người trong phủ này đều bị hắn liên lụy...

Ta bỗng nhiên muốn cười, cười vì đã đến lúc nào rồi còn hơi sức đi xen vào việc của người khác.

Nhưng rốt cục quen biết từ nhỏ, tuy ngày mai ta có chết, cũng không mong hôm nay mặc kệ hắn đi vào chỗ chết.

Hạ Chí thấy ta đứng dậy, vội đi ra mở cửa.

Ngoài sân chỉ có mình Lý Thanh, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra là một mình chạy tới tìm ta. Hắn vừa thấy ta lộ diện, lập tức phù phù một tiếng quỳ xuống, vừa định mở miệng, ta đã xua tay: "Ngươi mau đi trước liều chết ngăn hắn, ta lập tức đi qua." Hắn chưa nghe ta nói xong, cũng không cố đáp lời, liền lập tức chạy nhanh đi.

Ta ngồi đến nửa đêm, cả người đều mỏi mệt, chân lại sinh đau .

Khi Đông Dương dùng sức đỡ ta đến cửa lớn, ta mới dịu đi một chút, lại cảm thấy tim bỗng đập nhanh lợi hại. Hạ Chí cầm đèn lồng đi đến cạnh ta, lập tức nói nhỏ: "Phu nhân bị nhiễm bệnh ư ? Vừa rồi còn tốt, hiện tại sao cả mặt đều nổi nốt hồng?"

Ta giật mình, mới chợt nhớ ra.

Hôm nay ta uống rượu.

"Không có gì, đi nhanh đi." Ta nói xong, liền bảo Đông Dương giúp đỡ ta đi mau, lúc này cũng bất chấp dị ứng cái gì, chỉ ngóng trông Lý Long Cơ còn đủ tỉnh táo, để cho ta có thể đuổi kịp tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...