Vĩnh Dạ

Chương 2: Hoa nở dưới châu



Tinh Hồn thực sự khâm phục người đánh số thứ tự, in một bông hoa đỏ rực như máu dưới lòng bàn chân, khiến nó nhớ tới biển hoa rực rỡ trên đường xuống hoàng tuyền, đó có phải thai ký sau khi chuyển thế không?

Tinh Hồn bước theo tên thủ vệ, thấy không phải là đương về lầu số mười, thầm hiểu là đang tới Thượng viện mà Lý Ngôn Niên nói, tiếc rằng không được gặp lại Cửu Cửu đáng yêu nữa.

Người trong cốc hành sự quyết đoán tàn nhẫn, không cho chúng có cơ hội được ở bên nhau. Sau này chúng sẽ coi như không quen biết, mỗi người chấp hành nhiệm vụ riêng của mình, nói không chừng còn tàn sát lẫn nhau. Nếu có tình cảm thì không còn là thích khách nữa.

Lý Ngôn Niên cao sang, quyền quý mà chỉ là một Chấp sự thì Chủ sự của cốc này có thân phận như thế nào? Tinh Hồn lặng lẽ phân tích, hiện giờ việc bản thân không muốn bỏ trốn, không muốn làm sát thủ với việc học một chút bản lĩnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thời đại binh khí hơn nhau là ở vũ lực, Tinh Hồn không ngốc tới mức đi tìm một mảnh ruộng nào đó để làm nông dân.

Tinh Hồn tin rằng, bất cứ thời đại nào, bất cứ nơi nào, vĩnh viễn không nên cam chịu ở tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội. Hiếm ai được mang theo cả ký ức kiếp trước như mình, ít nhiều gì cũng phải tổng kết lại để kiếp này sống huy hoàng một chút.

Tinh Hồn cong khóe miệng mỉm cười, cùng lắm thì lại xếp hàng trên đường xuống hoàng tuyền để chờ đầu thai. Con người đều sợ chết là vì không biết cảnh tượng sau khi chết sẽ thế nào, thực ra biết rồi thì cũng thế thôi, còn gì đâu mà đáng sợ?

Tinh Hồn ngẩng đầu lên, tịch dương chói lóa, sơn cốc sáng bừng rực rỡ, máu tanh cùng tội ác đã bị tuyết trắng và mặt trời vùi chôn xuống lòng đất. Tinh Hồn thầm nghĩ, Lý Ngôn Niên thu thập bao nhiêu trẻ con mà không để lộ dấu vết, chắc chắn là phải có âm mưu gì đó. Có lẽ nhiều năm sau này, bầu trời ở ngoài kia rồi sẽ thay đổi.

Đi men theo sơn đạo khoảng một canh giờ thì lên tới đỉnh núi. Xung quanh cây cối um tùm, đưa mắt nhìn ra, đối diện là một đỉnh núi mơ hồ ẩn hiện giữa mây khói sương mờ. Gió núi thổi tung tay áo, Tinh Hồn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt như mới được gột rửa, bất giác hít sâu một hơi, vách núi đối diện chắc chắn là một sơn trang nghỉ dưỡng.

- Tiểu gia, tiểu nhân chỉ có thể đưa người tới đây thôi. - Tên thủ vệ thở hắt ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Tinh Hồn liếc nhìn miệng vực không thấy đáy, rồi lại nhìn hai sợi xích sắt treo lơ lửng bắc ngang vách núi, gật đầu: - Đa tạ thủ vệ đại thúc, sau này có cơ hội nhất định sẽ mời thúc uống rượu.

- Không dám! Tiểu gia bảo trọng? - Thủ vệ không dám nhiều lời, ôm quyền hành lễ với Tinh Hồn rồi quay người bỏ đi.

Lý Ngôn Niên nói, người ra khỏi lầu đều là Gia. Thủ vệ có hung dữ đến đâu thì cũng chỉ là nô tài cho những hạt giống sát thủ này. Đãi ngộ ở nơi này cũng tốt thật đấy.

Tinh Hồn ngó nghiêng xung quanh rồi lại quan sát sợi xích sắt, đột nhiên hô to: - Có người không? Không có ai là tiểu gia đi đấy nhé!

Không có động tĩnh, Tinh Hồn cười lạnh nhìn sợi xích sắt. Nó không tin là ở một nơi cao và nguy hiểm thế này mà lại cho một đứa trẻ sáu tuổi không biết khinh công đi qua.

Cơn gió lạnh buốt từ dưới vách núi thốc lên, vầng tịch dương lóe lên những tia sáng cuối cùng, đỉnh núi lặng như tờ, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc mỗi khi gió thổi qua, cô tịch đến đáng sợ. Kiếp trước, hồi sáu tuổi thì mình đang làm gì? Đeo ba lô đi học, bày trò nghịch ngợm bị cha đánh? Thực ra như thế cũng rất hạnh phúc. Nếu không phải vì tình cờ làm sát thủ thì cuộc đời của nó có lẽ cũng sẽ trôi qua đơn giản, ấm áp như những người bình thường khác.

Tinh Hồn đứng đó một lát, mặt trời đã lặn dần xuống đỉnh núi. Tinh Hồn nhìn sợi xích sắt đến xuất thần, liều lĩnh giẫm lên sợi dây, cho dù chỉ là một khảo nghiệm thì cũng không muốn mạo hiểm. Bây giờ không phải là muốn học công phu hay không, mà người trong cốc chủ động mời mình học, thế thì việc gì phải vội?

Cơn gió thổi rát cả mặt, mặt trời vừa xuống núi, nhiệt độ cũng giảm đột ngột. Tinh Hồn quay người rời khỏi vách núi, men theo con đường ban nãy tập tễnh xuống núi, phỏng chừng tới được chân núi thì trời cũng tối, phải tranh thủ vào lầu nghỉ ngơi, nếu không ở ngoài sẽ chết cóng mất.

Thực ra trong lòng Tinh Hồn hy vọng rằng cái bóng thần bí ấy sẽ xuất hiện một lần nữa, tuy rằng bản thân giả ngốc không đếm xỉa gì tới y, nhưng cái bóng đó ít nhiều cũng mang cho mình cảm giác an toàn, khiến Tinh Hồn biết rằng vẫn còn một người đang ở cạnh bên.

Bình an về tới sơn cốc. Xung quanh tĩnh mịch, chẳng thấy tên thủ vệ nào, bọn Cửu Cửu cũng không biết đã được đưa đi đâu.

Tinh Hồn dừng lại trước lầu số mười, nhìn một cái, không muốn trở vào cái nơi đầy mùi huyết tanh này nữa. Nó thở dài, đi thẳng tới tòa tiểu lâu của Lý Ngôn Niên.

Lần này không có Lý Nhị vén rèm, Tinh Hồn chẳng cần được mời, tự ý đi vào.

Trên bàn còn bày rượu thịt, hương thơm của vỏ cam vẫn lan tỏa. Hơi ấm từ lò lửa làm tan chảy những hạt băng đậu trên y phục, Tinh Hồn hơi đắc ý với phán đoán của mình. Cả đi cả về mất hai canh giờ, vừa đói vừa mệt, nó rũ rũ y phục, chắp tay đi tới bên bàn, thoải mái ăn uống như ở chốn không người.

- No rồi hả?

Một giọng nói thâm u lơ lửng trong không tru(ng, Tinh Hồn giật mình, đôi đũa run rẩy, quay người lại thấy một Thanh y nhân 1). Nó bực bội nghĩ, là ma thì cũng không nên dọa người ta như thế: - Ông... là ai?

- Sư phụ ngươi.

Tinh Hồn nghiêng đầu nghĩ ngợi: - Sư phụ? Lý Chấp sự nói là đưa tôi lên Thượng viện.

- Ta là người ở Thượng viện, tới đón ngươi. Đưa ngọc bài cho ta.

Tinh Hồn rút miếng ngọc bài ra đưa cho người kia, cười rạng rỡ: - Sư phụ, con là Tinh Hồn!

Gương mặt trắng bệch của Thanh y nhân không chút biểu cảm, lặng lẽ nhìn nó.

Tinh Hồn đành phải xuống khỏi bàn, đi tới trước mặt người kia, nhảy phắt lên ôm lấy ông ta: - Đi thôi, sư phụ.

Thanh y nhân thuận tay đón lấy nó, ngỡ ngàng không nói gì, bế Tinh Hồn đi ra ngoài.

Cảm giác được ôm Thanh y nhân rồi lên núi thật vô cùng thích thú, Tinh Hồn nhớ cái cáp treo được ngồi ở kiếp trước, vừa vững vàng nhanh chóng vừa thoải mái. Vẫn là con đường ấy dẫn lên núi, Tinh Hồn còn chưa cảm nhận được sự kích thích khi giẫm lên dây sắt trên không thì người kia đã bế nó đi vào khu rừng.

- Chẳng phải là phải đi trên sợi xích sắt đó sao?

- Trừ phi ngươi muốn chết. Ngươi có qua nổi không?

Một hành động quyết định sự sống chết, xem ra ban nãy phán đoán Lý Ngôn Niên sẽ không giết mình là một sai lầm. Tinh Hồn kinh hãi toát mồ hôi lạnh, âm thầm nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được coi nhẹ bất cứ người nào ở đây, ra khỏi lầu rồi cũng chưa chắc mọi sự đã cát tường. Nó biểu hiện như một đứa trẻ tò mò: - Nếu giẫm lên sợi xích đó để đi qua thì sao?

- Vậy thì cũng giẫm lên nó mà quay lại.

- Ở bên đó không có gì hả? - Tinh Hồn không dám tin đó là một trò đùa.

Thanh y nhân mở cơ quan, đi vào một địa đạo: - Chẳng có gì cả. Có thì ngươi cũng không nhìn thấy.

Ông ta nắm tay Tinh Hồn thong thả đi trong địa đạo: - Ta sở trường khinh công, ám khí, sau này ngươi theo ta học hai thứ này.

- Con muốn học những thứ khác thì sao? - Tinh Hồn tò mò.

- Thế thì phải xem số ngươi ba năm sau thế nào.

Không phải là một sư phụ thích nói. Tinh Hồn trợn trắng mắt cố gắng ghi nhớ con đường này. Khi Tinh Hồn còn đang mừng vì nhãn lực của mình còn tốt thì Thanh y nhân đã dắt nó rẽ vào một gian thạch thất. Tinh Hồn ngây người, buông tay Thanh y nhân ra, đi mấy vòng quanh căn phòng, không dám tin là mình đã đi tới tận cùng con đường: - Ở đây sao? Những ba năm?

Trong thạch thất chỉ có một ngọn đèn, trông vô cùng trống trải. Dương Quá còn có Tiểu Long Nữ sống cùng, thi thoảng ra mộ phần thăm nom, bên cạnh nó thì chỉ có một Thanh y nhân nhàm chán cực độ, Tinh Hồn cảm thấy thật thiệt thòi.

- Ngọn đèn này chỉ thắp ba ngày thôi,(2sau này sẽ không có đèn nữa. - Thanh y nhân nói xong bèn ngồi xuống bồ đoàn).

Ba ngày? Tinh Hồn một lần nữa kinh ngạc. Nghĩa là nó chỉ có ba ngày để làm quen với gian thạch thất này, sau đó thì bắt đầu làm một kẻ mù.

Kiếp trước làm sát thủ phải ngồi tù rồi ẩu đả, kiếp này ẩu đả xong ngồi tù rồi mới làm sát thủ, nó thấy hơi hối hận vì lúc xuống hoàng tuyền đã tùy tiện ngắt bông hoa. Nó đã hiểu được cái tên Tinh Hồn, nghĩa là cái bóng ma quỷ xuất hiện trong đêm.

Ba năm thì ba năm, Tinh Hồn không muốn làm sát thủ, càng không muốn làm một con chuột trốn trong bó(ng tối. Đã tới thì đành an phận vậy, sau lưng nó chẳng phải vẫn còn một Ảnh Tử 3) huynh sao?

- Việc tiểu tiện đại tiện thì sao?

- Bên kia có nhĩ phòng(4).

Bố cục đơn điệu hai gian một sảnh nên chỉ mất mười phút là đi hết. Tinh Hồn bất động, ngồi bên cạnh Thanh y nhân, như một đứa trẻ trò chuyện với ông ta: - Sư phụ, chỉ có hai chúng ta thôi, nói chuyện chút đi.

- Người không bắt mấy con chim sẻ rồi bảo con luyện khinh công chứ? -

Trong đầu Tinh Hồn lúc này chỉ nghĩ tới cách Tiểu Long Nữ dạy Dương Quá khinh công. Nó đưa mắt nhìn, chỗ ngủ là một chiếc phản đơn cứng như đá chứ không phải là chiếc giường êm ái.

- Ngày mai sẽ biết, tối nay ngươi có thể ngủ.

Tinh Hồn cảm thấy lời của Thanh y nhân hàm chứa điều gì đó, bỗng dưng lông tóc dựng ngược lên, liệu có phải ngày mai đến ngủ cũng không được không? Nó đứng lên ngáp dài: - Chúc sư phụ ngủ ngon, tiểu đồ đi ngủ đây.

Nằm trên giường, Tinh Hồn xoa chân, không ngủ được.

Nơi đó có bí mật của nó, bí mật vô tình phát hiện.

Tinh Hồn thực sự khâm phục người đánh số thứ tự, in một bông hoa dưới lòng bàn chân, bông hoa nhỏ đỏ rực như máu, khiến nó nhớ tới rừng hoa đỏ rực rỡ trên đường xuống hoàng tuyền, liệu đó có phải là thai ký sau khi chuyển thế không?

Ám ký này có ý nghĩa gì? Tinh Hồn tò mò với thân phận thực sự trong cơ thể mới của mình.

Dần dần thích ứng với bàn tay, bàn chân nhỏ của mình, Tinh Hồn thở dài, lớn nhanh như thổi là điều không thể rồi, nhưng thế này cũng chẳng có gì là không tốt, trẻ con dễ lừa người lớn nhất. Ví dụ sau khi tỉnh dậy, giả bộ ngây ngô gần một năm trời mà không ai phát hiện ra.

Tinh Hồn nhớ tới cái bóng đã đưa mình về cốc, ném vào một đống trẻ con rồi bỏ đi, nhưng thi thoảng lại nói điều gì đó bên tai nó. Ảnh Tử thúc thúc vì sao lại ném một đứa trẻ thiểu năng vào sơn cốc? Mà sao người trong sơn cốc chịu đựng một đứa trẻ thiểu năng suốt tám, chín tháng trời mới quyết định đưa tới Mẫu Đơn viện cũng càng khiến người ta ngạc nhiên.

Căn buồng dưới lòng đất này, liệu Ảnh Tử thúc thúc có vào được không? Có bị Thanh y sư phụ tinh thông khinh công và ám khí phát hiện ra không? Tinh Hồn bỗng dưng cảm thấy cuộc sống sau này của mình có lẽ sẽ không còn vô vị như vốn nghĩ nữa.

Khi dầu đã cạn thì nó sẽ thành một gã mù.

Tinh Hồn lặng lẽ nằm trong bóng tối, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.

Suốt một năm sống trong cốc, nó gần như không được ngủ một giấc yên ổn.

Sự tò mò về thân thể và về thế giới này cùng với lời nhắc nhở của Ảnh Tử rằng không bao giờ được lơi lỏng cảnh giác.

Thanh y sư phụ đã rời khỏi thạch thất, hình như có ý để Tinh Hồn thích nghi với bóng tối và sự cô độc này.

Con người sống trong bóng tối thì cảm giác sợ hãi sẽ bị phóng đại thêm vô số lần, sức chống cự cũng sẽ yếu ớt nhất. Cũng như những bộ phim điện ảnh, nếu các tình tiết kinh dị diễn ra vào ban ngày, dưới ánh nắng rực rỡ, người ta sẽ cảm thấy thật nhạt nhẽo.

Bóng tối vô bờ mang tới cho người ta một áp lực vô hình. Có lẽ phương pháp bồi dưỡng đệ tử của Thanh y sư phụ cũng quỷ dị y như ngoại hình của ông. Tinh Hồn hơi đồng cảm với ông, nước da của Thanh y sư phụ từ lần đầu gặp đã cho người ta có cảm giác rằng đó là làn da của quỷ hút máu người. Điều này đối với trẻ con mà nói thì quá tàn nhẫn, ngoại trừ Tinh Hồn.

Tinh Hồn mỉm cười, ngáp dài nghĩ ngợi. Nó rất thích bóng tối và sự yên tĩnh này, cảm thấy an toàn và thoải mái. Có phải mình hơi biến thái không?

Đang định thoải mái ngủ giấc ngon lành đầu tiên kể từ khi vào cốc thì Tinh Hồn chợt cảm thấy trong phòng có thêm một người, bèn nín thở theo phản xạ.

Giọng nói như u hồn của Ảnh Tử thúc thúc bình tĩnh vang lên: - Ta biết là chắc chắn ngươi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ta, sẽ thuận lợi vào cốc học nghệ mà. - Ảnh Tử thở dài.

Huynh là ai? Ta là ai? Huynh... có biết bí mật dưới lòng bàn chân ta không?

Vì sao lại nghĩ ra cái cách biến thái ấy để ta bước chân lên một cây cầu độc mộc? Nếu ta chết trong tay bọn trẻ bảy, tám tuổi ấy thì sẽ thế nào? Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu nhưng Tinh Hồn chỉ thở hắt ra: - Thanh y sư phụ của ta đâu?

- Ba đêm đầu ông ta sẽ không ở đây đâu. Ông ta rất cố chấp, ngươi có thể ở đây một mình trong ba đêm thì ông ta mới cảm thấy ngươi có tư cách làm đồ đệ.

Giọng Ảnh Tử giống cái gì nhỉ? Tinh Hồn cảm thấy như thể một âm thanh nghèn nghẹt do bóp cổ họng lại, thái độ rất ôn hòa, âm thanh như vịt đực, sợ ai đó nhận ra chăng? Tinh Hồn phì cười: - Huynh tới đây làm gì? - Dạy ngươi nội công.

Tinh Hồn ngẫm nghĩ rồi lại nói: - Không phải những thứ đại loại như Quỳ Hoa Bảo Điển hay Giá Y Thần Công là được!

- Cái gì là Quỳ Hoa Bảo Điển, Giá Y Thần Công?

- Một cái cho thái giám luyện, một cái giúp người khác luyện!

Ảnh Tử im lặng rồi nói: - Ta biết ngươi chắc chắn không phải một gã ngốc mà.

- Nhưng ta không nhớ được chuyện ngày trước nữa.

- Ngày trước... không nhớ cũng được! Sau này phải xem vận may của ngươi thế nào. - Trong giọng Ảnh Tử mang vẻ sầu muộn.

- Huynh là ai? - Cuối cùng Tinh Hồn cũng hỏi.

- Ta? Ta là một cái bóng, một cái bóng không thể xuất hiện trước mặt người khác. Ta phải trả một món nợ ân tình, phải giúp ngươi học được bản lĩnh tự bảo vệ mình...

Để báo thù? Suýt nữa thì Tinh Hồn đã buột miệng nói nửa câu sau mà nó thường xem trong tivi: - Võ công của huynh cũng rất khá, vì sao không thể dạy ta mà lại ném ta vào sơn cốc này?

- Không tiện!

Câu này gần như đã khiến Tinh Hồn nhảy dựng lên, chỉ mặt Ảnh Tử mà mắng y đầu óc có vấn đề. Từ khi vào cốc tới nay, nó đã phải đi qua đi lại bao nhiêu lần trên lằn ranh sinh tử, suýt chút nữa còn bị đưa vào Mẫu Đơn viện. Tinh Hồn nhìn Ảnh Tử, cười lạnh nghĩ mình chắc chắn sẽ không nhận ân tình này từ y, bất kể kiếp này có quan hệ gì.

Ảnh Tử dường như không muốn ở lại lâu, ném một quyển sách: - Biết bao người muốn có "Thiên Mạch Nội Kinh" này đấy, ngươi luyện đi.

- Vì sao huynh không luyện? - Hoa quả bên đường không ai ăn, không phải vì người ta biết điều, mà vì quả chua, đạo lý này Tinh Hồn hiểu lắm.

Ảnh Tử thẳng thắn: - Ta đọc suốt sáu năm mà không hiểu nổi. Có lẽ... ngươi làm được.

Tinh Hồn cười, chưa biết chừng thứ này vốn là của nhà ta, thế nên, có lẽ...

ném lại chỗ này, giữ mạng sống cho ta là vì ta biết một bí mật mà các ngươi không biết. Chỉ tiếc rằng ngày trước ta thực sự là một thằng ngốc.

- Không sợ ta luyện bừa bị tẩu hỏa nhập ma sao? - Điều Tinh Hồn thực sự muốn nói là nếu ta tẩu hỏa nhập ma rồi, chẳng phải ngươi sẽ càng không nắm được bí mật mà ngươi muốn biết sao?

- Ngươi đi ra được khỏi lầu là may mắn của ngươi, ngươi có thể luyện thành hay không cũng là may mắn của ngươi. Những gì ta có thể làm cho ngươi bây giờ chỉ có thế mà thôi. Thanh y sư phụ của ngươi trước khi thu nhận đồ đệ có một tật rất kỳ lạ, ngươi vào được đây... cũng là may mắn của ngươi.

Tinh Hồn còn chưa kịp tiêu hóa những lời Ảnh Tử nói, trong lòng còn vô số câu chưa kịp hỏi thì y đã bỏ đi.

Năm tuổi nó nhập cốc, Ảnh Tử ở trong cốc với nó một năm. Tinh Hồn có thể đảm bảo rằng trong suốt một năm này, chắc chắn Ảnh Tử không biết bí mật dưới lòng bàn chân mình, bởi vì nó chưa tắm lần nào. Người trong cốc biết trong một nghìn đứa trẻ này, đứa sống sót đi ra được chẳng có bao nhiêu nên cũng không buồn xây dựng mấy thứ như nhà tắm. Nhưng năm năm trước thì sao? Nó sống ở đâu, chẳng lẽ không ai đi tìm? Tinh Hồn không tin.

Nó thở dài, thấy hơi hưng phấn, cuối cùng cũng có được bí kíp nội công thần kỳ. Tinh Hồn cũng rất hiếu kỳ, bản thân liệu có may mắn luyện thành nội công hay không?

Chẳng muốn nghĩ tới những chuyện không đâu nữa, Tinh Hồn mở cái gói mà Ảnh Tử ném cho mình ra, bỗng dưng ngả người, ngoác miệng chửi: - Không có đèn đóm gì thì làm sao ta biết trên đó viết cái gì?

Đó là một cuộn vải lụa thượng hạng. Tinh Hồn có chút chán nản, Ảnh Tử mới là gã ngốc, y tưởng rằng ở đây có thể đánh đá vào tường để tạo ra ánh lửa sao? Hay y nghĩ ban ngày Thanh y nhân tới sẽ thắp đèn nến cho Tinh Hồn đọc sách?

Bây giờ ở ngoài kia có lẽ là một bầu trời đầy sao? Tinh Hồn chán nản nghĩ, miết nhẹ tay lên cuộn vải.

Nội công có lẽ được thêu trên mặt lụa. Nó sờ thấy những vết lồi lõm không bằng phẳng, ngón tay chầm chậm vuốt lên từng sợi chỉ. Tinh Hồn nhắm mắt sờ theo những đường lồi lõm này, trong đầu dần dần hình thành sơ đồ kinh mạch của cơ thể người.

Sờ tới sờ lui vẫn là một sơ đồ. Trí tò mò của Tinh Hồn bị đánh thức. Tấm sơ đồ thế này kiếp trước bản thân đã từng nhìn thấy, chính là tấm sơ đồ kết cấu cơ thể người bình thường, liên kết huyệt vi và kinh mạch ở mọi nơi trên cơ thể với nhau. Nhưng Ảnh Tử nói đây là "Thiên Mạch Nội Kinh", thật nực cười. Những người nghiên cứu giải phẫu học ban đầu bị đưa đi hỏa thiêu ở phương Tây. Còn ở Trung Quốc mà dám làm chết người thì kẻ sống sẽ thí mạng với bạn. Chẳng trách chúng không nhận ra tấm sơ đồ kinh mạch này.

Ngón tay dò dẫm một lát, Tinh Hồn có thể nhận biết được nét chữ trên tấm vải lụa. Cái này thì phải cảm ơn cha đã mở một xưởng in khắc dấu nho nhỏ, từ nhỏ đã ép nó học với tư tưởng kế thừa gia nghiệp để kiếm bát cơm ăn, đồng thời cũng mở ra cho con mình sự nghiệp làm giả con dấu sau này.

Tinh Hồn trở mình, bò trên giường sờ từng chữ thêu trên mảnh vải, cảm thấy mình chửi oan Ảnh Tử rồi, nếu thực sự là một cuốn sách thì quả là hết cách.

Vậy mà những gì Tinh Hồn sờ thấy hoàn toàn khác với những gì Ảnh Tử muốn nó nhìn thấy. Ngay đến y cũng không biết rằng cách thêu trên tấm vải này rất cổ quái, cũng chỉ có Tinh Hồn trong bóng tối thăm thẳm, chăm chú đưa tay sờ mới thấy được bí mật thực sự trên đó.

Đêm đó, Tinh Hồn nở nụ cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Thanh y nhân vào địa thất. Tinh Hồn lặng lẽ đứng trước mặt ông, không khóc lóc, không sợ hãi, điều này khiến ông vô cùng hài lòng.

Ba ngày sau, ông ta không thắp đèn nữa.

Tinh Hồn dùng ba ngày để làm quen với môi trường ở đây, xác định mình sẽ không bị đụng vào đâu dù có ở trong bóng tối. Nhưng nó vẫn tò mò không biết Thanh y nhân làm thế nào để có thể thản nhiên đi lại trong bóng tối, bao gồm cả việc đi tiểu cũng trúng vào cái thùng không chút sai sót, thực sự khiến nó phải khâm phục.

Nó bịt mũi dịch vi trí của cái thùng đi, Thanh y nhân vẫn tìm được chính xác. Tinh Hồn lại rón rén bước chân đi ra cửa thạch thất đụng thẳng vào ngực ông ta.

Nhận chiếc bánh thơm phức, cuối cùng Tinh Hồn buột miệng hỏi: - Sao người biết tay con ở đâu?

- Ba năm nữa ngươi sẽ biết.

Tinh Hồn lại hỏi: - Con không nhìn thấy bộ pháp của người thì học công phu kiểu gì?

- Ba ngày qua có lẽ ngươi đã nhìn thấy. Trên mặt đất có dấu chân, bây giờ là một đường thẳng, mỗi bước cách nhau tám thốn, tổng cộng ba mươi bảy bước. - Giọng Thanh y nhân vang lên trong thạch thất âm u. - Cảnh giới cao nhất của khinh công thực ra là cảm giác với thế giới bên ngoài. Các bộ phận khí quan của con người đều có tiềm lực mà ngươi không tưởng tượng được. Khi ngươi mù rồi, tự nhiên sẽ phải vận dụng thính giác của mình. Mọi thứ xung quanh không phải hoàn toàn yên tĩnh, khi ngươi đi sẽ có tiếng gió, sẽ có hơi thở. Trong thạch thất vốn không có vật thể gì, nếu đặt thêm một món đồ vào thì hơi thở cũng sẽ khác đi.

Tinh Hồn thở dài: - Rành rành là người mà lại phải làm một con dơi. Sóng âm đâu phải thứ con người có thể dễ dàng cảm nhận được.

Thanh y nhân tò mò với cách nói về sóng âm, nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý: - Giống như sóng nước, sự thay đổi trong hơi thở cũng vậy.

Tinh Hồn không nói gì nữa, vươn tay sờ ấn ký dưới chân. Bàn chân giẫm xuống, rồi chuyển tới dấu chân tiếp theo. Nó đi rất chậm, mắt có nhắm hay không cũng không quan trọng, cứ đi như thể hết ba mươi bảy bước rồi lại đi lại: - Con phải đi như thế bao nhiêu?

- Đi tới khi nào ngươi tránh được ám khí của ta.

- Sư phụ, đây là đường thẳng, con không tránh được! Không phải người muốn nhân cơ hội này giết chết con đấy chứ? - Tinh Hồn cảm thấy đã quen thuộc với đường đi của một người, ném một ngọn phi đao ra thì trăm phần trăm là mất mạng.

- Ngươi cứ luyện theo cách vận khí mà ta dạy ngươi là được rồi. - Thanh y nhân ném lại câu này rồi biến mất.

Trong bóng tối, Tinh Hồn không thấy ông, nhưng thực sự cảm nhận được xung quanh không một bóng người. Nó rất khâm phục khinh công của Thanh y nhân. Bất lực nghĩ, luyện thôi!

Tinh Hồn đi suốt ba tháng trời, nhờ vào tố chất sát thủ từ kiếp trước mà bình thản sống trong bóng tối. Tinh Hồn cứ đi theo đường thẳng, từ đầu này sang đầu kia, không ngừng suy nghĩ về tương lai, không ngừng tự nhủ với bản thân, mình không còn là Lý Lâm nữa. Kiếp này phải làm lại từ đầu, một cuộc đời mới, cuộc đời mà mình không hề hiểu biết.

Tinh Hồn nhớ lại cảm giác kiếp trước đột nhập vào nhà người khác, lộn vòng trên đất, không những không để lại dấu chân mà còn mang tới cho nó một cảm giác tự hào nho nhỏ, trong lòng dấy lên một niềm vui âm ỉ, thế là công việc cắm đầu vào đi thú vị hơn đôi chút.

Đang vui vẻ với trò lộn nhào thì Tinh Hồn chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh biến đổi. Có thứ gì đó bay về phía này, nó nghiêng người theo phản xạ. Luồng khí đang thông thoáng trong cơ thể lập tức đứt đoạn, sự cân bằng bị phá vỡ, Tinh Hồn ngã chổng vó lên trời, đau đớn ngoác miệng ra cằn nhằn: - Sư phụ, không phải người vừa phi đao đấy chứ?

- Là tên! - Thanh y nhân rất hài lòng với phản ứng của Tinh Hồn, sự nhẫn nại và phản ứng nhanh nhẹn đủ để xứng với cái tên này.

Tinh Hồn trợn tròn mắt: - Ném trúng con sao?

- Không có mũi nhọn, cùng lắm chỉ bị thương một chút.

Thanh y nhân lạnh nhạt đáp, sau đó Tinh Hồn lại tiếp tục bị ném một trận mưa tên nữa, đau kêu cha gọi mẹ, cuối cùng nằm rạp trên đất không cựa quậy.

- Mỗi ngày ta chỉ ném một trăm mũi tên thôi, giờ còn hai mươi mũi nữa. Nếu ngươi không đứng lên thì ta vẫn ném tiếp, làm cái bia bất động còn đau hơn.

- Nếu con có nội lực thì dựa vào nội lực có thể đánh bay tên!

- Ta không biết.

Tinh Hồn trợn tròn mắt trông về phía Thanh y nhân như nhìn một quái vật, dù rằng trước mắt tối om chẳng thấy được gì.

- Ý người nói là lúc người bế con bay lên núi như một con chim người cũng không dùng nội lực?

- Ta chỉ biết thuật hô hấp.

Tinh Hồn muốn ngất, đâu thể nào nhờ hít thở sâu hay nông mà biến thành đám mây được? Thầm rúng động trong lòng, nó nhớ tới quyển "Thiên Mạch Nội Kinh".

Vậy mà không cho Tinh Hồn có cơ hội nghĩ ngợi nhiều, tiếng gió lại vút lên, nó lật người tránh được, thuận theo dấu thân chạy về phía trước, vừa chạy được một bước lại quay trở lại, tránh được những mũi tên đang công kích tứ phía.

Cho dù tiến về trước hay lùi về sau thì mũi tên của Thanh y nhân vẫn như những con sâu dính chặt vào người Tinh Hồn. Khi hai mươi mũi tên đã phóng hết, Tinh Hồn thở hổn hển nằm trên mặt đất.

"Chíu" một tiếng, có mũi tên đâm thẳng vào lưng, suýt chút nữa thì nó đã ngất đi, tức giận chỉ mặt Thanh y nhân mà quát: - Chẳng phải đã nói là chỉ hai mươi tên thôi sao?

- Kẻ dùng ám khí luôn có một chiêu nằm ngoài dự đoán của mọi người, một chiêu chí mạng! - Thanh y nhân bình thản nói, xong rồi lướt đi như gió.

- Vô sỉ! - Tinh Hồn thầm chửi, quên mất rằng kiếp trước mình giở mưu hèn kế bẩn cũng chẳng khác gì. Xoa những chỗ đau trên cơ thể đi về phòng, nó lần mò tấm bản đồ kinh mạch trên mảnh lụa mỉm cười. Tinh Hồn đã tìm được bí mật của "Thiên Mạch Nội Kinh" rồi, sau này nó sẽ nắm vững được bí mật trên cơ thể này.

Ghi chú: 1. Người mặc áo xanh. 2. Đệm cói.

3. Cái bóng, ở đây ý chỉ về cái bóng đã xuất hiện bên Tinh Hồn lúc mới tới thế giới này.

4. Phòng ngách, phòng bên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...