Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 42: Yêu giới



Yêu giới.

Lưu phán quan đưa cô và Nguyên Khải tới Yêu Giới. Mã Khắc thì ở lại địa phủ để dò la tin tức. Khi vừa bước qua ranh giới của yêu tinh, Lưu phán quan yểm phép lên người cô và Nguyên Khải. Trên trán cô xuất hiện thêm một con mắt, trên đầu Nguyên Khải mọc ra hai cái sừng.

- Ta chỉ giúp 2 người tới đây thôi. Bản thân ta là một phán quan của Ma Giới nên không thể bước vào Yêu Giới được. Việc của cô là đến gặp Yêu Vương lấy Thuấn Viên...

Vừa dứt lời, Lưu phán quan tạo ra một cường đại hố đen rồi đẩy cô và Nguyên Khải vào bên trong. Khi hắn định đóng hố đen lại, bỗng đâu một thân hình nhỏ nhắn lao vào trong khiến hắn không kịp trở tay. Bóng dáng đó? Cặp sừng đó?

- Diêm La thế tử!

Lưu phán quan chỉ kịp gọi tên của cái bóng kia rồi hố đen đột ngột biến mất. Hắn tức giận như muốn chửi thề. Diêm La thế tử đi theo lúc nào mà hắn không biết! Chết tiệt, nếu để Diêm Vương biết được chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Hắn phải quay lại địa phủ sắp xếp mọi thứ càng nhanh càng tốt. Chỉ mong Diêm La thế tử không gây ra sự cố gì.

Cô và Nguyên Khải vừa nhảy qua hố đen, nhập vào một khung cảnh lạ mắt. Tất cả rất đông đúc. Hình như hai người bọn họ vừa xuất hiện tại một khu chợ đen. Khác với con người, khung cảnh ở đây có vẻ cổ kính. Vả lại, toàn là yêu tinh mang bộ dáng kì quặc. Đáng yêu có, xấu xí có, đủ loại.

Phía sau hai người chợt vang lên một tiếng. Một thân hình nhỏ cũng lao ra từ hố đen rơi xuống người Nguyên Khải. Chỉ nghe một tiếng "Rầm" lớn rồi hai người ngã xuống đất. Đáy mắt cô bỗng chợt toát lên tia kinh ngạc. Đây chẳng phải thằng bé suýt nữa khiến linh hồn tan biến sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Diêm La từ từ đứng dậy, nó không khóc hay phát ra tiếng động nào mà chỉ nhẹ nhàng phủi bụi dính trên quần áo mình. Gương mặt của nó quả thực rất đáng yêu khiến ai cũng muốn cưng nựng. Nhưng cặp mắt của nó quá lạnh lùng cũng làm người ta phải dè chừng.

- Nhìn nữa ta móc mắt!

Giọng nói non nớt vang lên. Diêm La có vẻ khó chịu trong người. Cô theo bản năng sợ hãi lùi lại kéo Nguyên Khải dậy rồi định bỏ đi. Bỗng chốc, cổ tay cô bị ghim chặt lại đau đớn.

- A....aa..... đau...

Nguyên Khải thấy vậy liền vội vàng định đưa tay giúp cô nhưng lại bị sức mạnh của Diêm La hất ra xa một đoạn.

- Này... nhóc! Chị không có thù hằn gì với em. Nên đừng ám chị nữa.

- Thiện Nhất, tôi giúp cô...

Nguyên Khải lồm cồm bò dậy chưa được mấy bước lại bị hất văng về chỗ cũ. Thân thể anh ta giờ đau ê ẩm.

Diêm La im lặng, nó nhìn chằm cô, mím chặt môi rồi từ từ buông tay. Cô cảm giác giờ đây cổ tay như không phải của mình nữa. Vừa đau vừa tê dại. Không thể ngờ sức lực của một thằng nhóc lại khủng khiếp tới vậy.

- Ta muốn tìm mẹ! Ta sẽ khiến người đàn bà đó phải trá giá! Cô phải đi cùng ta!

- Không được, chị có việc rồi.

Hàng lông mày Diêm La hơi nhíu lại. Nó đưa một cánh tay về phía Nguyên Khải hơi dùng lực bóp cổ anh nhấc lên. Cô thấy vậy thì tái xanh mặt. Mặc dù Nguyên Khải đã rời hồn nhưng nếu linh hồn của anh mà bị vấn đề gì chắc chắn sẽ không thể hoàn dương.

- Được rồi... được rồi... chị đi cùng em là được chứ gì...

Nghe cô nói vậy, Diêm La bỗng thu tay lại thả Nguyên Khải xuống. Cô vội vàng chạy lại đỡ lấy anh. Diêm La quay người đi trước.

- Thiện Nhất, đứa bé đó là ai? Nó...

- Nguyên Khải, đừng nói gì thêm nữa. Chúng ta giờ không có khả năng đối địch với nó đâu.

Cô kéo Nguyên Khải dậy rồi vội vàng đi theo sau Diêm La vào "khu phố Quỷ". Phiên chợ rất náo nhiệt, chỉ tiếc là nó chỉ hoạt động về đêm. Những ánh đèn lung linh được thắp sáng, thỉnh thoảng còn có vài con ngừ tinh bước từ dưới hồ lên tìm những chiếc đèn thả xuống làm ánh sáng.

Diêm La dừng lại ở một quầy bán kẹo hồ lô. Mùi hương thơm phức khiến nó nhỏ dãi thèm thuồng. Cô cũng dừng lại theo. Chủ quán thấy vậy cười cười, ông ta là một con cáo đỏ thành tinh nhưng là bán yêu nên chưa có gương mặt con người.

- Tiểu hắc long này muốn ăn kẹo hồ lô sao?

Diêm La gật đầu. Cặp sừng của Diêm La vốn nhỏ nhưng là yêu quái có thể biết nó thuộc giống nào. Ngoại trừ dòng tộc Hắc Long ra còn ai có cặp sừng như thế. Chủ quán liếc cái cũng biết đây là một tiểu công tử nhà giàu. Quần áo trên người cũng coi như là sang trọng làm từ tơ lụa trăm năm.

Cô bước đến bên cạnh Diêm La.

- Ông chủ, cho tôi một xiên!

Chủ quán vui vẻ lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cô. Cô cầm lấy rồi đưa cho Diêm La. Lúc đầu, thằng nhóc có vẻ không vừa lòng nhưng mùi thơm khiến nó không kìm được mà cầm lấy xiên kẹo đưa vào miệng ăn luôn.

- Tiểu cô nương, xiên kẹo đó giá 5 linh lực.

Linh lực? Là cái gì vậy?

- Ông chủ, linh lực là gì?

- Ha... cô cứ nói đùa. Mọi yêu quái thành tinh đều có linh lực trong người. Linh lực càng cao thì yêu quái đó càng mạnh. Tất nhiên, vụ làm ăn cũng cần linh lực để trả.

Thì ra là vậy. Dùng linh lực trả cũng giống như dùng tiền. Nhưng, điều quan trọng là cô không có linh lực?

Ông chủ quán có vẻ là làm ăn lâu trong nghề. Ông ta lấy ra một hòn ngọc rồi chìa ra đưa cho cô.

- Ấn tay vào đi. Kẹo hồ lô có 5 linh lực thôi..

Cô run run đưa tay chạm vào viên ngọc. Nhưng viên ngọc không có chuyển màu. Điều này khiến ông chủ quán vô cùng ngạc nhiên. Đã là yêu quái thì ai cũng phải có linh lực. Nếu không có thì kẻ đó chắc chắn không phải thuộc yêu giới.

- Khốn kiếp! Ngươi không có linh lực? Ngươi là âm hồn!
Chương trước Chương tiếp
Loading...