Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 103



Sau khi cúp máy, Hạ Lăng An nghĩ cô ta không thể chỉ trấn an Đinh Linh bằng miệng được, nếu không có hành động thực tế, Hạ Lăng An sợ sẽ không giữ Đinh Linh bình tĩnh được quá lâu, nếu không thể đợi đến khi kế hoạch được thực hiện mà cứ thế bùng lên thì thực sự là mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây, Hạ Lăng An lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tổng giám đốc Từ của công ty trang phục Mậu Nguyên.

Tên Tổng giám đốc Từ này vẫn luôn muốn hợp tác với Cố thị, nhưng Cố Đình Xuyên vẫn giữ thái độ chối từ, Tổng giám đốc Từ không muốn cắt đứt đường lui.

Sau đó anh ta tìm được Hạ Lăng An, vẫn luôn cẩn thận duy trì quan hệ của Hạ Lăng An, chỉ chờ sẽ có một ngày Hạ Lăng An có thể nói đôi lời giúp anh ta.

"Này, Tổng giám đốc Từ, tôi là Hạ Lăng An, tôi có một chút việc muốn nhờ anh giúp một chút." Hạ Lăng An đi thẳng vào vấn đề.

Bản thân Tổng giám đốc Từ khi nhận được điện thoại của Hạ Lăng An đã rất ngạc nhiên và vui vẻ. Anh ta không ngờ Hạ Lăng An lại chủ động muốn nhờ mình giúp đỡ, Tổng giám đốc Từ vội vàng nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần Từ tôi đây có thể làm được, cô Hạ cứ việc mở miệng. ”

"Chuyện này đối với Tổng giám đốc Từ mà nói quả thực dễ như ăn bánh." Hạ Lăng An biết Tổng giám đốc Từ nhất định sẽ không từ chối.

"Cô Hạ, mời nói." Tổng giám đốc Từ khách khí nói.

"Tôi muốn sắp xếp một người đến bộ phận thiết kế của công ty anh làm việc." Hạ Lăng An giới thiệu ngắn gọn về tình hình của Đinh Linh.

"Bị Cố thị đuổi việc sao?" Tổng giám đốc Từ có chút băn khoăn, giúp Hạ Lăng An không thành vấn đề, nhưng nếu bởi vậy mà đắc tội Cố Đình Xuyên thì chẳng phải là không đáng sao?

"Tổng giám đốc Từ, anh yên tâm, năng lực của cô ấy rất tốt, chẳng qua quy củ của Cố thị tương đối nghiêm khắc, cô ấy vì mắc sai lầm nên đã bị đuổi việc, sẽ không gây phiền toái cho anh, tôi có thể bảo đảm." Hạ Lăng An thề son sắt.

Dù sao Đinh Linh cũng sẽ không làm ở công ty của anh lâu lắm đâu, Hạ Lăng An thầm nói trong lòng.

"Được." Tổng giám đốc Từ có chút miễn cưỡng nhưng vẫn đáp ứng: "Ngày mai cô cứ nói cô ấy đến báo cáo đi. ”

"Được, cám ơn Tổng giám đốc Từ, tôi nhớ kỹ phần tình nghĩa này của anh rồi." Hạ Lăng An nói.

Sắp xếp xong công việc của Đinh Linh, Hạ Lăng An lập tức gọi điện thoại cho Đinh Linh: "Alo, Đinh Linh, tôi đã sắp xếp xong công việc cho cô rồi, bên trang phục Mậu Nguyên, tôi đã nói xong rồi, ngày mai cô cứ đi làm đi. ”

Đầu dây bên kia không truyền đến thanh âm vui vẻ của Đinh Linh mà ngược lại có chút uể oải: "Chị Lăng An, với tài năng của em thì làm sao có thể đến nơi như trang phục Mậu Nguyên được?”

Hạ Lăng An thật sự là hận không thể ầm ĩ mắng Đinh Linh một trận, nhưng hiện tại vẫn chưa được, Đinh Linh còn phải giúp cô ta làm một chuyện cuối cùng, cho nên Hạ Lăng An đành phải an ủi.

"Đinh Linh, bây giờ Cố thị đã đuổi việc cô rồi, sau này muốn tìm được một công ty như Cố thị sợ là không dễ tìm đâu." Hạ Lăng An kiên nhẫn nói.

"Đãi ngộ bên trang phục Mậu Nguyên cũng rất tốt, ít nhất có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu sống của cô, cô trước tiên hạ mình đến đó làm một khoảng thời gian, chờ cho sóng yên biển lặng thì tôi sẽ tìm cho cô một chỗ tốt hơn."

"Nhưng mà, chị Lăng An, em thật sự không muốn đến công ty nhỏ này." Đinh Linh vẫn không muốn, cô ta thậm chí mơ tưởng viển vông rằng một ngày nào đó còn có thể vinh quang quay trở về Cố thị.

"Đinh Linh, đợi lát nữa tôi sẽ cho cô một khoản tiền, coi như là tạm thời cho cô một lời giải thích, tôi cam đoan chờ qua vài ngày, tôi nhất định sẽ chuyển cô đến một công ty lớn hơn." Sự kiên nhẫn của Hạ Lăng An cũng sắp đến giới hạn.

"Vậy..." Đinh Linh vẫn không tình nguyện như trước: "Vậy được rồi, chị Lăng An, em hoàn toàn là vì nể mặt chị cho nên mới có thể đến nơi thấp kém đó để làm việc đấy, chị đừng quên tìm cho em chỗ tốt hơn đấy.”

Đinh Linh cười ha ha: "Hoặc là chờ đến lúc chị trở thành bà chủ của Cố thị rồi thì lại đưa em về cũng được.”

Hạ Lăng An cười xấu xa, trong lòng yên lặng nói: Tôi sẽ trở thành bà chủ của Cố thị, nhưng có lẽ cô không đợi được đến lúc đó đâu.

Hai người lại nói vài câu, sau đó Hạ Lăng An thật sự không muốn nói chuyện nữa nên tìm một lý do cúp điện thoại.

Vừa gọi điện thoại xong thì ngoài cửa có một âm thanh vang lên, Hạ Lăng An vội vàng đi ra khỏi phòng, là Cố Đình Xuyên đã về.

“Đình Xuyên, anh về rồi à?” Hạ Lăng An vội vàng tiến lên, muốn nhận bộ âu phục mà Cố Đình Xuyên cởi ra, nhưng Cố Đình Xuyên cởi âu phục ra rồi lại trực tiếp đưa cho thím Trương, để lại cánh tay xấu hổ đang giơ ra của Hạ Lăng An trong không khí.

"Cô tìm một công việc cho Đinh Linh ở trang phục Mậu Nguyên à?" Cố Đình Xuyên ngồi trên sô pha, nhìn Hạ Lăng An đứng một bên rồi hỏi.

Hạ Lăng An sửng sốt, không ngờ mình vừa cúp điện thoại mà tin tức đã truyền đến tai Cố Đình Xuyên, chắc hẳn là do Tổng giám đốc Từ nói. Cô ta muốn giấu cũng không giấu được, Hạ Lăng An đành phải cười cười, trả lời.

"Đúng vậy, không phải do anh đuổi Đinh Linh đi sao, em sợ cô ấy không có chỗ làm việc, dù sao quen biết đã lâu rồi nên em cũng muốn giúp cô ấy, không ngờ Tổng giám đốc Từ lại đồng ý."

Cố Đình Xuyên nhìn thoáng qua Hạ Lăng An, đúng là vẻ mặt “giúp người giúp đời là niềm vui” không lệch một phân: “Tôi đã biết chuyện ở buổi lễ Tinh Quang là do cô gây ra rồi.”

Hạ Lăng An đã đoán được từ lâu, nhưng khi nghe Cố Đình Xuyên nói ra, chân cô ta vẫn có chút mềm nhũn. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Cố Đình Xuyên, hai tay đặt lên đầu gối Cố Đình Xuyên, đáng thương nói.

"Đình Xuyên, em thật sự sai rồi, em biết làm như vậy có thể sẽ mang đến tổn thất cho công ty, nhưng mà khi đó Đinh Linh tới tìm em, em thấy cô ấy thật sự rất đáng thương, hơn nữa, em cũng có chút không quen với cách đối nhân xử thế của Janey nên em mới làm như vậy.”

Cố Đình Xuyên liếc Hạ Lăng An một cái: "Nói như vậy có nghĩa là cô gây ra chuyện như vậy trong buổi lễ không phải vì bản thân mình mà là vì muốn giúp đỡ Đinh Linh hay sao?”

Hạ Lăng An do dự vài giây: "Đình Xuyên, nói thật, em cũng có vài phần ích kỉ, em thấy được anh đã có hảo cảm với Janey, em thật sự rất sợ sẽ mất anh nên em có hành động sai lầm như vậy.”

Cố Đình Xuyên nhìn dáng vẻ của Hạ Lăng An, thật sự là khó phân biệt thật giả: "Vì sao cô lại giúp Đinh Linh tìm việc làm?”

"Đình Xuyên, Đinh Linh thật ra rất đáng thương, một mình cô ấy ở đây dốc sức làm việc, tứ cố vô thân, hiện tại bị Cố thị đuổi việc, chỉ sợ sẽ khó tìm được công việc tiếp theo, nếu em không giúp cô ấy, em sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện cực đoan hơn nữa."

Từng câu từng chữ của Hạ Lăng An đều là nghĩ cho Đinh Linh, thật đúng là tốt bụng.

Cố Đình Xuyên suy nghĩ một hồi. Nếu tìm được công việc mới rồi thì việc đó có thể sẽ phân tán sự chú ý của Đinh Linh, cô ta sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng với Hạ Thanh Trì nữa.

"Cậu chủ, cô Hạ, cơm nấu xong rồi, ăn cơm thôi." Thím Trương nhắc nhở.

"Được, không nói nữa, ăn cơm." Cố Đình Xuyên đứng dậy đi về phía bàn ăn, Hạ Lăng An theo sát bước chân của Cố Đình Xuyên.

Hạ Lăng An biết Cố Đình Xuyên bây giờ không trách cô ta nên hẳn là sẽ không sao. Cho dù bây giờ Cố Đình Xuyên vẫn còn nghi ngờ về mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy chứng cứ mà cô ta chuẩn bị, Cố Đình Xuyên sẽ nhận ra mục đích thật sự của Hạ Thanh Trì.

Sau bữa tối, Cố Đình Xuyên trở về phòng của mình, phạm vi hoạt động của Hạ Lăng An chỉ ở tầng một cho nên cô ta không thể lên lầu. Trở lại phòng nhỏ, nghĩ đến một loạt mưu đồ của mình, trong lòng Hạ Lăng An rất đắc ý.

"Chị gái à, nếu muốn trở về báo thù thì trước tiên phải bước qua cửa ải này của tôi đã." Hạ Lăng An nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...