Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 107



“Thế này đi, Tiểu Kỳ, em và Janey ngủ trong phòng của cô ấy, anh ngủ trên ghế sofa là được.” Nói đoạn, Cố Đình Thuấn còn vỗ vỗ chiếc ghế sofa nhà Hạ Thanh Trì, vẻ mặt xem chừng tương đối hài lòng.

"Giờ này đã muộn lắm rồi, chúng ta chen chúc tạm một đêm, cụ thể bước tiếp theo nên làm gì phải xem kết quả điều tra ngày mai thế nào rồi quyết định, được không?" Cố Đình Thuấn đã cẩn thận sắp xếp mọi thứ.

Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ gật đầu.

“Cảm ơn anh, Đình Thuấn, lúc nào tôi cũng thêm phiền cho anh.” Hạ Thanh Trì hơi ngượng ngùng nói, kể từ ngày đầu tiên gặp Cố Đình Thuấn, Hạ Thanh Trì đã luôn làm phiền anh ta.

Cố Đình Thuấn mỉm cười: "Không sao, chúng ta vốn đã là bạn, vả lại cô còn là người bạn quan trọng nhất của Tiểu Kỳ, thế nên chúng ta cũng coi như người nhà rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này làm gì."

Nói xong, Cố Đình Thuấn ngồi xổm xuống đất nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Hạ: "Phải không nào, bé cưng?"

Mặc dù bé Hạ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện của mẹ mình và mẹ nuôi Tiểu Kỳ, bé Hạ nhạy bén cảm giác được đó là chuyện không hay.

Nếu có chú đẹp trai ở đây thì tốt rồi, ban nãy ngồi trong bóng tối bé Hạ cứ nghĩ mãi như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Đình Thuấn, bé Hạ bỗng cảm thấy an tâm hẳn: "Vâng, cha nuôi, chúng ta là một gia đình."

Dáng vẻ nghiêm túc của bé Hạ thành công khiến cả Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ bật cười.

Bốn người nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí đáng sợ trong phòng vừa rồi cũng hòa hoãn lại.

"Đình Thuấn, thế này đi, anh đừng ngủ trên ghế sô pha, tối nay bé Hạ ngủ cùng tôi và Lộ Tiểu Kỳ, anh đến phòng của bé Hạ ngủ tạm một đêm đi.” Hạ Thanh Trì suy nghĩ một hồi, sau đó sắp xếp lại.

Ban đầu Cố Đình Thuấn còn định dùng khổ nhục kế để lấy lòng Hạ Thanh Trì, nhưng bây giờ nếu anh ta cứ khách sáo nữa thì trông sẽ hơi giả tạo, nhiều khi lại phản tác dụng.

"Hay là anh và Tiểu Kỳ ngủ trong phòng của bé Hạ, tôi và bé Hạ ngủ trong phòng của tôi?" Thấy Cố Đình Thuấn do dự, Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Thuấn và Lộ Tiểu Kỳ, hỏi mang ý trêu chọc.

Khuôn mặt Lộ Tiểu Kỳ tức khắc đỏ lên: "Janey, cậu đừng nói nhảm, tớ ngủ cùng cậu và bé Hạ, để Cố Đình Thuấn ngủ một mình đi."

Sở dĩ Lộ Tiểu Kỳ nhất định muốn ngủ cùng Hạ Thanh Trì không chỉ vì ngại, mà quan trọng hơn hết là bởi vì Lộ Tiểu Kỳ biết Hạ Thanh Trì tối nay đã phải chịu sợ hãi, đêm đến có thể sẽ ngủ không ngon nên muốn ngủ cùng Hạ Thanh Trì.

“Cũng được, vậy tôi đành phải nhịn đau tôn trọng ý muốn của Tiểu Kỳ, để cô ấy ngủ cùng cô thôi.” Cố Đình Thuấn giả vờ đau lòng.

Chính Cố Đình Thuấn cũng không nhận ra, rằng kể từ khi quen Lộ Tiểu Kỳ, tính cách của anh ta đã thay đổi rất nhiều.

Sau khi bàn bạc xong, ai nấy tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng ngủ.

Quả nhiên đúng như Lộ Tiểu Kỳ dự đoán, Hạ Thanh Trì mất ngủ. Hạ Thanh Trì cứ nghĩ về người đàn ông đi theo họ tối nay, trong đầu chốc chốc lại hiện ra cảnh tượng trong rừng cây đêm đó.

Nhưng bé Hạ nằm bên cạnh Hạ Thanh Trì đã ngủ, cậu nhóc ngủ đến là say sưa, lại còn ngáy khò khò nữa, Hạ Thanh Trì không dám cử động. Một lúc lâu sau, toàn thân cô đau nhức, khi này Hạ Thanh Trì mới thử khẽ nhúc nhích.

"Thanh Trì, cậu không ngủ được à?" Thấy Hạ Thanh Trì hơi nhúc nhích, Lộ Tiểu Kỳ lập tức nhẹ giọng hỏi.

Hạ Thanh Trì “ừ” một tiếng: "Cậu cũng chưa ngủ hả?"

Lộ Tiểu Kỳ ngồi dậy ra hiệu Hạ Thanh Trì ra ngoài ban công ngồi một lát. Hạ Thanh Trì gật đầu đứng dậy đi theo Lộ Tiểu Kỳ ra ngoài, trước khi đi cô không quên dém góc chăn lại cho bé Hạ.

Phòng ngủ của Hạ Thanh Trì có một ban công nhỏ với cửa sổ kính trong suốt chạm sàn. Bởi vì ban công này quá nhỏ nên Hạ Thanh Trì không dùng nó làm chỗ phơi quần áo.

Hạ Thanh Trì dời hai chiếc ghế sô pha nhỏ ra ngoài, lại trồng một ít cây xanh để làm phòng tắm nắng mini.

Hạ Thanh Trì bước đến đóng kỹ cửa ban công lại, tránh làm ồn đến bé Hạ đang ngủ.

"Sao cậu còn chưa ngủ?" Hạ Thanh Trì ngồi xuống, đoạn hỏi. Hạ Thanh Trì biết quá rõ Lộ Tiểu Kỳ, Lộ Tiểu Kỳ là kiểu người đầu dính gối là ngủ được ngay, cho dù trời có sập đi chăng nữa.

"Tớ biết cậu không ngủ được nên cũng cố thức, nằm đợi cậu trở mình mãi đấy. Cậu mà nhúc nhích muộn chút nữa là tớ đã ngủ mất rồi." Lộ Tiểu Kỳ nói đùa.

Hạ Thanh Trì nghe vậy thì cảm động lắm: “Ừ, gặp phải chuyện như vậy sao tớ ngủ nổi đây? Vẫn chưa biết kẻ kia đến vì tớ hay bé Hạ nữa."

Hạ Thanh Trì càng nói càng cảm thấy toàn thân phát lạnh: "Nếu nhằm vào tớ cũng không sao, chỉ sợ hắn ta nhằm vào bé Hạ."

Lộ Tiểu Kỳ nhéo nhéo vai Hạ Thanh Trì: "Cậu đừng nghĩ nhiều, bất kể mục đích của người này là gì, tớ và Cố Đình Thuấn đều sẽ bảo vệ hai người. Chúng ta có những bốn người cơ mà, sợ cái gì chứ?"

Hạ Thanh Trì nhìn Lộ Tiểu Kỳ mà lòng đầy cảm động. Thật vậy, những lúc thế này có Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn bên cạnh khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

“Lại nói, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị cơ mà, cần gì phải sợ đám thế lực xấu xa này? Nếu thực sự không ổn, chúng ta lập tức báo chú cảnh sát, nhờ chú cảnh sát thu thập bọn chúng." Lộ Tiểu Kỳ nói đùa.

Hạ Thanh Trì cuối cùng cũng mỉm cười, gánh nặng trong lòng cũng giảm bớt đi nhiều: "Cảm ơn cậu, Tiểu Kỳ, thật đấy."

Lộ Tiểu Kỳ vỗ vào tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi, giả bộ tức giận: "Cậu còn nói vậy nữa là tớ giận thật đấy."

Hạ Thanh Trì cười, quả nhiên có bạn bè cạnh bên giống như gặp được bếp sưởi trong ngày đông lạnh giá vậy, thực sự quá ấm áp.

"Thanh Trì, mấy ngày cậu trở về Trung Quốc đã gặp phải quá nhiều chuyện rồi." Lộ Tiểu Kỳ nói: "Tớ thấy nhất định là cô ả Hạ Lăng An giở trò, cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho cậu đâu, thế nên cậu đừng mềm lòng làm gì."

Hạ Thanh Trì hiểu ý của Lộ Tiểu Kỳ: "Tớ biết, nhưng mấy hôm nay biết được vài chuyện nên bây giờ tớ có hơi chần chừ."

Sau đó, Hạ Thanh Trì kể với Lộ Tiểu Kỳ những chuyện của nhà họ Cố mà cô nghe được vài ngày trước.

“Cứ cho là vậy thì đó là do Hạ Lăng An tự làm tự chịu.” Lộ Tiểu Kỳ hả giận nói: “Nếu không phải tại cô ta thì sao bé Hạ lại đổ bệnh được? Tớ từng nghe nói nếu người mẹ làm điều gì đó sai trái thì con của cô ta sẽ phải chịu báo ứng thay."

Hạ Thanh Trì sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Cậu nghe được mấy lời này từ đâu vậy, nói cứ như thật ấy."

"Thật mà." Lộ Tiểu Kỳ nghiêm túc nói: "Thanh Trì, thế giới này chính là một vòng nhân quả tuần hoàn, cậu phải tin rằng không phải không gặp báo ứng, chỉ là chưa tới lúc thôi."

Nói đến đây, Hạ Thanh Trì cảm thấy Lộ Tiểu Kỳ dường như đã giải đáp được vấn đề mà cô phiền não mấy ngày nay: "Vậy tớ sẽ không làm gì hết, chỉ cần đợi quả báo của Hạ Lăng An đến là được."

Lộ Tiểu Kỳ mỉm cười: "Cũng đúng, giờ chẳng phải đã tới rồi đấy sao?"

Hạ Thanh Trì ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời. Đến cuối cùng, cô chỉ nhớ được bầu trời sao đêm hôm đó vô cùng đẹp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...