Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng

Chương 4



Đối với một cô gái mười tám tuổi mới tốt nghiệp phổ thông mà nói thì cuộc sống của Ôn Bối Du đã rất là hạnh phúc rồi.

Cô rời miền Nam lên phía Bắc làm kế toán cho một công ty nhỏ khoảng mười mấy người.

Vì cô mới tốt nghiệp phổ thông không hề có kinh nghiệm làm việc nên tiền lương cũng không cao. Nhưng ông chủ, bà chủ đối xử với cô cũng không tệ lắm, đồng nghiệp cũng rất quan tâm cô.

Cô thuê một căn nhà cũ kỹ ở một chung cư không có thang máy, chủ nhà ngăn nguyên cả tầng lầu thành mấy phòng nhỏ cho nhiều người thuê. Cô mướn được một căn phòng có được một cái cửa sổ nhỏ, một tháng tiền nhà là 5000 đồng. Đối với cô mà nói thì hơi mắc một chút do đó cô chỉ có thể chi tiêu thật tiết kiệm.

Mặc dù phải liệu cơm gắp mắm, tính toán cẩn thận về phí sinh hoạt hàng ngày nhưng cuộc sống của cô rất vui vẻ, ít ra thì cũng tự do hơn khi còn ở nhà.

Ôn Bối Du vừa nghĩ tới gia đình mình thì không khỏi cảm thấy cô đơn.

Mẹ của cô đã qua đời, lúc cô học năm cuối tiểu học thì ba cô tái giá. Mẹ kế đối xử với cô cũng tạm được nhưng do mẹ kế và ba lại sinh thêm ba đứa con nữa nên cô liền bị xem thường.

Nếu không phải cô còn có “chức năng” chăm sóc các em và chăm lo việc nhà thì không chừng cô đã không còn tồn tại trong mắt họ.

Ngay cả ba cũng chịu sự ảnh hưởng của mẹ kế, ông càng lúc càng rời xa cô.

Sau khi tốt nghiệp phổ thông mẹ kế nói sẽ không cho cô đi học nữa, thậm chí còn muốn cô ra ngoài tự lập. Vì các con của bà đều đã lớn rồi, tụi nó đều muốn có một căn phòng riêng.

Vì vậy Ôn Bối Du rời nhà, một thân một mình lên Đài Bắc, bắt đầu một cuộc sống mới.

Rất may mắn là trời sinh cô có nghị lực phi thường. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô cũng không oán hận bọn họ mà chỉ chú tâm vào cuộc sống mới của mình.

Sau khi tan làm, Ôn Bối Du trở về nhà, cô lấy cái nồi và lò vi ba từ dưới gầm giường lên. Sau đó đến tủ lạnh của chủ nhà lấy thức ăn cô đã mua sẵn từ chủ nhật.

Cô phát hiện, ăn ba bữa cơm do mình tự nấu sẽ tiết kiệm được không ít tiền. Nhưng mà nhà bếp sẽ hoạt động nhiều hơn, cô cười trộm sau lưng cánh cửa tủ lạnh.

Vì vậy cô dằn lòng mua lò vi ba, bếp gas mini, cái nồi và chén bát, tự mình làm bữa ăn.

Cũng nhờ mẹ kế của cô “chỉ giáo” mà tài nấu nướng của cô không chê vào đâu được. Nếu không phải chỉ có một mình cô ăn nên chỉ cần làm đồ ăn đơn giản thì muốn cô làm một bàn tiệc cho mười người ăn cũng không phải là chuyện khó.

Ôn Bối Du đang nấu mì Udon với nghêu hào, còn có một bó cải thìa đang chờ sẵn chỉ cần cho trứng vào nữa là xong.

Cô ngồi ăn trên một chiếc bàn nhỏ và nghĩ thầm: chờ sau này dư dả hơn thì cô sẽ mua cái máy casset hoặc một cái ti vi nhỏ, để qua thời gian nhàm chán này.

Thật ra thì chủ nhà cũng có chuẩn bị một cái ti vi cho khách trọ. Nhưng mà ở đây có hơn mười người, ngồi xem ti vi với người lạ đã rất ngại rồi nói chi là xem được chương trình mình yêu thích.

Trong lúc suy nghĩ thì Ôn Bối Du cũng đã giải quyết xong tô mì, cô cũng cảm thấy no rồi.

Cô quay đầu nhìn vào cái nồi trong lò vi ba, trong đó vẫn còn dư một chút thức ăn, hôm nay cô nấu nhiều quá rồi.

Vì tiết kiệm, Ôn Bối Du muốn bỏ nồi canh vào trong tủ lạnh. Cô lấy ni lon bọc thức ăn lại, bỏ lên ngăn đá để dành cho bữa ăn ngày mai.

Như vậy cô có thể tiết kiệm được một bữa ăn rồi.

Khi cô bước ra khỏi phòng thì dừng chân lại, vì trong phòng khách có người.

Thật ra thì nhà này cũng có phòng khách nhỏ nhưng những người thuê nhà chỉ hoạt động trong phạm vi căn phòng của mình. Có rất ít người dùng phòng khách. Do đó khi cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong phòng khách ăn mì gói thì rất ngạc nhiên.

Cô đã từng gặp người này, hình như anh ấy mới đến đây thuê nhà, cô cũng gặp qua mấy lần.

Cô có ấn tượng rất sâu sắc với anh, một trong những nguyên nhân là vì anh có một gương mặt rất mê người, hai mắt hào hoa nhỏ dài, da trắng, phong cách quyến rũ, khoảng hai mươi tuổi.

Mỗi lần nhìn thấy anh cô đều không nhịn được mà đỏ mặt. Bởi vì anh rất đẹp trai nên đã làm lòng cô xao động.

Chủ nhật tuần trước, cô ra ngoài mua thức ăn khi trở lại thì đúng lúc gặp anh ngay dưới lầu.

Khi anh thấy cô phải xách đống thức ăn lên đến lầu sáu thì rất tốt bụng xách phụ cho cô. Vì vậy cô cảm thấy anh là một người đàn ông tốt.

Vì nhớ đến chuyện này nên cô nhìn anh ăn mỳ ăn liền rồi lại nhìn nồi canh trong tay mình, cô lấy dũng khí mở miệng.

“Ăn mỳ ăn liền hoài không tốt đâu, không có dinh dưỡng.” Ôn Bối Du đem cái nồi trong tay giơ lên cao: “Đây là nước canh mà em nấu mì Udon với nghêu và hào, nếu anh không chê thì em sẽ hâm nóng lại cho anh ăn.”

Ôn Bối Du tự nói với mình, đây không phải là vì muốn tiếp cận anh mà là vì muốn cảm ơn anh đã giúp cô.

Cô thấy anh không có phản ứng gì thì hỏi một lần nữa: “Anh có muốn ăn không?”

“Có.”

Anh đã đồng ý.

YZY

Đối với một người hai mươi ba tuổi mới lấy bằng Thạc Sĩ từ nước ngoài về mà nói thì cuộc sống bây giờ của anh chính là thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời.

Nguyên nhân đều xuất phát từ ba của anh. Sau khi mẹ anh qua đời vì bệnh chưa tới nửa năm thì ông ta liền rước người tình ở bên ngoài về nhà.

Anh phản đối nên xảy ra xung đột với ông ta. Người trẻ tuổi thì nóng tính, trong cơn tức giận anh liền bỏ nhà ra đi, nếu ông ta kiên trì cưới ả ta về nhà thì anh sẽ không về nhà nữa.

Vì vậy anh rời khỏi nhà, vả lại còn vô cùng khí phách mà không mang theo một đồng cắc nào.

Anh làm tổ trưởng cho một công ty, anh tìm được công việc này hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân… Mà sự thật cũng chính minh, trước kia anh quá ngây thơ.

Xã hội này rất thực tế.

Hồi xưa Lận Thừa là con trai độc nhất, anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó, đi đến đâu cũng được người ta nịnh hót nên đến bây giờ anh luôn tự cho mình rất giỏi giang.

Nhưng bây giờ trong mắt người ngoài anh cũng chỉ là người bình thường, thậm chí còn không có kinh nghiệm nào.

Vì vậy anh chỉ có thể dựa vào chính mình. Tiền lương một tháng của anh khi xưa anh chỉ cần phất tay một cái là bay hết. Nhưng bây giờ…

Tiền lương thấp như vậy dùng để trả tiền phòng còn không đủ nữa là. Đều là do chủ nhà bớt chút ít cho anh, hơn nữa điều phiền toái là anh không quen ăn thức ăn bên ngoài nhưng bây giờ không thể phung phí như trước kia.

Kết quả là Lận Thừa không thể nào chịu được khi phải tự lực cánh sinh.

Bây giờ anh chỉ có thể sống bằng niềm kiêu hãnh vì anh không muốn cúi đầu trước ba anh.

Sau khi tan làm, anh liền lấy mỳ gói ra lót bụng. Đây là sự lựa chọn tốt nhất của anh, vừa rẻ vừa dễ làm. Dù sao đồ ăn bên ngoài cũng khó ăn, bây giờ anh chỉ cần no bụng là được rồi.

Anh đổ nước ấm vào trong tô mì rồi đợi mấy phút. Lúc chuẩn bị ăn thì có người từ phía trong đi ra.

Lận Thừa liếc cô gái vừa bước ra ngoài.

Anh cũng có ấn tượng về cô gái này. Cô ấy có gương mặt thanh tú, ăn mặc đơn giản, là một cô gái trẻ tuổi. Anh nghĩ cô chưa tới hai mươi tuổi nên tự kêu cô là em gái.

Anh thường nhìn thấy cô ra ngoài vào chủ nhật để mua thức ăn, đồ ăn trong tủ lạnh dùng chung phần lớn là đồ của cô ấy. Cô có thói quen rất tốt, đồ ăn đều được gói gém cẩn thận nên tủ lạnh sẽ không có mùi khó chịu và cũng không bừa bãi.

Cô đã đứng đó nhìn anh một lúc rồi.

Sau đó cô giơ cái nồi nhỏ trong tay lên và nói: “Đây là nước canh mà em nấu mì Udon với nghêu và hào, nếu anh không chê thì em sẽ hâm nóng lại cho anh ăn.”

Lận Thừa nhìn cái nồi nhỏ trong tay cô rồi lại nhìn tô mỳ ăn liền của mình thì rất dễ dàng đưa ra quyết định.

“Được.” Anh nói.

Xem ra cô ấy có chút kinh ngạc nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn. Cô ấy vội vàng vào phòng lấy lò vi ba ra hâm nóng thức ăn giúp anh, còn mang bát đũa đến cho anh.

“Đây là cái em chưa dùng, nếu anh, anh không chê thì…” Mặt cô đỏ ửng nhưng vẫn rất đáng yêu, nói chuyện còn nhỏ xíu nữa chứ.

“Cám ơn.” Lận Thừa mỉm cười, sau đó nhận lấy bát đũa mới, múc thức ăn từ trong nồi ra.

“Vậy anh ăn từ từ, em về phòng trước, anh… sau khi ăn xong thì cứ để đó, em sẽ thu dọn sau…” Ôn Bối Du nghĩ thầm, cô không thể ngồi đây nhìn anh ăn mì. Cô sợ anh sẽ cảm thấy lúng túng, đừng nói là anh, cô còn cảm thấy lúng túng nữa mà.

Cô cũng không giỏi bắt chuyện với người lạ.

“Được, cám ơn.” Lận Thừa thấy cô lúng túng như thế thì cũng không giữ cô lại.

“Anh... anh không cần cảm ơn, em… em chỉ muốn cám ơn anh, ngày đó đã giúp em xách đồ lên lầu.”

“Chỉ tốn có chút sức lực mà thôi.”

Lận Thừa cảm thấy cô rất buồn cười, rõ ràng rất hồi hộp khi nói chuyện với anh thế mà cứ ép mình phải ăn nói bình thường.

“Vậy, vậy em vào phòng…” Ôn Bối Du vừa nói vừa lùi lại, gót chân còn không cẩn thận đá vào cửa phòng.

Cô vội vàng chạy vào phòng, ôm chân kêu đau.

Trời ạ, tim cô đập nhanh quá… Hơn nữa cô không có sức chống đỡ với nụ cười của anh.

Ôn Bối Du che lồng ngực đang đập phập phồng với nhịp tim loạn cào cào. Cô ngơ ngác ngồi trên giường, cười khúc khích. Nói chuyện với anh là chuyện lớn gan nhất mà cô từng làm. Lận Thừa ở ngoài phòng khách thì không kích động như cô nhưng anh lại kích động vì một chuyện khác.

Anh kích động đến nỗi ăn từng miếng nhỏ món mì Udon của cô.

Lận Thừa vốn là không ôm bất kỳ hy vọng nào, ai sẽ mong một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi có thể nấu đồ ăn ngon chứ. Anh chỉ nghĩ có đồ ăn thì tốt hơn ăn mì ăn liền nên mới nhận nồi canh này của cô.

Nhưng mà khi anh ăn miếng đầu tiên thì kinh ngạc nhướn chân mày lên.

Vì lâu rồi anh không được ăn ngon sao? Tại sao một nồi mì Udon lại ngon như thế, nước canh vừa ăn, rau cải vẫn còn tươi. Mặc dù nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng lại ngon đến kinh người.

Lận Thừa ăn hết nồi mì Udon một cách nhanh chóng, ngay đến một giọt nước canh cũng không chừa.

Đây là lần đầu tiên anh có một bữa ăn thỏa mãn từ khi sống một mình. Bữa ăn này làm anh thật cảm động.

Lận Thừa nhìn cửa phòng của cô gái nhỏ, anh nghĩ mình phải cám ơn cô một tiếng.

Vì vậy anh đứng dậy, gõ cửa phòng cô. Một lát sau cô cẩn thận mở cửa ra.

“Cám ơn em, em nấu món mì Udon rất ngon.”

Lận Thừa còn hào phóng tặng cho cô một nụ cười mê người. Ôn Bối Du hoài nghi mình sẽ bất tỉnh ngay sau một giây.

Ôn Bối Du hồi hộp nên lại bắt đầu nói cà lăm.

“Nếu, nếu anh thích, em… lần sau em, sẽ nấu cho anh ăn nữa.” Không đúng, tại sao cô có thể nói vậy? Bọn họ vừa mới quen nhau, cô cũng không phải là bạn gái của anh, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ.

“Không, không, ý của em là, em… nấu còn dư lại sẽ cho anh ăn…” Ai da, cô thật muốn tát miệng mình, người ta cũng không phải là tên ăn xin, làm sao lại ăn đồ thừa của cô chứ.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không có ý kia…”

“Không sao.”

Nụ cười của Lận Thừa càng tươi hơn. Đột nhiên anh cảm thấy cô gái nhỏ này thật đáng yêu, bộ dạng đỏ mặt đơn thuần đó làm người ta không nhịn được mà muốn bóp một cái

Đây là sự khởi đầu giữa bọn họ, tất cả bắt đầu chỉ vì một nồi mì Udon nấu với nghêu và hào…

YZY

Sau đó, mỗi bữa tối Ôn Bối Du đều nấu nhiều hơn một chút rồi đưa cho Lận Thừa. Lúc đầu cô sẽ đưa cho anh ở phòng khách nhưng dần dần cô trực tiếp đem tới phòng anh luôn.

Lận Thừa cũng biết anh lợi dụng Ôn Bối Du nên có mấy lần muốn trả tiền cho cô. Thế nhưng cô đều từ chối.

Chủ nhật, Ôn Bối Du giống như mọi tuần đều ra chợ mua thức ăn. Khi cô vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Lận Thừa đang đứng chờ ở phòng khách.

“Anh dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa?” Bây giờ cô đã tiến bộ hơn trước, khi nói chuyện với anh đã không còn cà lăm nữa. Cô mong một thời gian nữa cô sẽ không còn đỏ mặt khi nói chuyện với anh.

Hết cách rồi, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

“Em đi chợ à?”

“Vâng.”

“Anh đi cùng em.”

“Hả? Không cần, không cần, em đi một mình là được rồi.” Hai người cùng đi chợ thì quá thân mật rồi, chỉ có vợ chồng mới có thể đi chợ với nhau.

Lận Thừa rất kiên quyết nên Ôn Bối Du không thể từ chối được. Cô chỉ có thể cho anh đi cùng.

Quả nhiên, mấy cô mấy chú ở chợ khi nhìn thấy anh đi cùng cô thì liền rối rít trêu chọc cô.

“Bạn trai của con đẹp trai thật đó, vậy mà ngày thường không dẫn đến đây cho cô, chú ngắm.”

Ôn Bối Du liều mạng lắc đầu giải thích: “Không phải, anh ấy là bạn của con, không phải là bạn trai đâu, mọi người hiểu lầm rồi.”

Ôn Bối Du vừa kéo Lận Thừa vừa rời khỏi khu chợ. Cô còn vội vàng xin lỗi anh: “Xin lỗi, các cô các chú hơi nhiệt tình nên hại anh bị hiểu lầm.”

Mặc dù anh chỉ mặc quền jean và áo sơ mi đơn giản nhưng cũng không thể che giấu được khí chất hơn người. Cô gái quê mùa như cô làm sao có thể là bạn gái của anh được chứ, nhiều lắm thì là người hầu của anh thôi.

“Không sao đâu.” Lận Thừa lắc đầu, anh cảm thấy cuộc sống ở khu dân cư nhỏ bé này rất thú vị, người dân ở đây rất thân thiện và nhiệt tình.

Từ lúc anh bỏ nhà đi đến nay thì chỉ toàn than trời trách đất, phẫn nộ và bất bình.

Nhưng khi nãy, nhìn thấy cô và các cô các chú trong chợ đùa giỡn với nhau thì anh thấy cuộc sống này cũng không tệ chút nào. Nhất là bộ dạng đỏ mặt, liều mạng giải thích của cô.

Mặc kệ tương lai ra sao, anh cũng muốn sống một cuộc sống như thế này. Nên anh thử tiếp nhận nó, hơn nữa bên cạnh còn có một cô gái nhỏ ngưỡng mộ anh có tay ngờ nấu nướng tuyệt vời thế này…

Vì Ôn Bối Du sợ làm phiền Lận Thừa nên mua thức ăn nhanh hơn thường ngày. Cô cũng quên hỏi anh thích ăn món gì.

Lận Thừa thì hoàn toàn không có ý kiến, bởi vì những thứ trong chợ rất xa lạ với anh. Bình thường những thứ được đưa đến trước mặt anh đều đã qua chế biến. Tay nghề của Ôn Bối Du rất tốt, mặc kệ cô nấu cái gì anh cũng thích ăn.

Sau khi mua đồ ăn xong, hai người cùng đi về nhà trọ. Lúc đang đi bộ thì có một chiếc xe máy điên chạy đến, Lận Thừa vội vàng kéo Ôn Bối Du vào bên trong.

“Em đi ở trong đi.” Lận Thừa đổi vị trí với cô, anh đi phía bên ngoài.

Tim của cô đập loạn nhịp vì hành động thân thiết của anh.

“Đúng rồi, em không biết tên anh…” Nhiều lần Ôn Bối Du muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Bây giờ cô có tiến bộ hơn trước, nếu không thì đã lúng túng xấu hổ đỏ mặt lên rồi.

“Lận Thừa.”

Lận Thừa nói theo quán tính nhưng ngay sau đó liền sửa lại. Anh không muốn dùng cái tên trước kia.

“Lệnh của ra lệnh, thừa của kế thừa, anh họ Hồ…” Khóe mắt anh vừa đúng lúc liếc thấy bảng hiệu: “Anh họ Hồ, Cổ Nguyệt Hồ, Hồ Lệnh Thừa.”

Ôn Bối Du đem tên anh khắc sâu vào trong lòng.

“Em họ Ôn, bối xác bối, Du nên nói như thế nào đây?” Đột nhiên, cô không thể giải thích được tên của mình

Lận Thừa đưa bàn tay của anh ra: “Em viết cho anh xem.”

Cô nhìn bàn tay đẹp của anh vừa xấu hổ vừa e sợ mà đỏ mặt. Cô cẩn thận dùng một ngón tay viết vào lòng bàn tay anh.

“Tươi tốt màu mỡ bỏ đi một dấu, hơn nữa còn thêm một dấu phía trên.” Cô xấu hổ khi viết chữ “Du” xuống lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Anh xem hiểu không?” Cô hỏi khẽ, gò má mềm mại của cô vẫn còn đang đỏ ửng, Lận Thừa nhìn thấy mà sửng sốt.

Ôn Bối Du tuyệt đối không thể sếp vào hàng người đẹp, nhưng cô rất đáng yêu, thân thiện và bộ dạng e lệ kia lại một lần nữa làm anh rung động.

Anh có thể chắc chắn, anh đối với cô không phải là yêu, nhiều lắm chỉ là thích.

Nếu đã thích thì Lận Thừa cho phép mình phóng túng.

“Ừ.” Lận Thừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Chúng ta về nhà thôi.”

Mặt anh không đỏ, hơi thở cũng không loạn nhịp, giống như việc nắm tay cô là chuyện rất bình thường.

Anh nào biết Ôn Bối Du vì cái nắm tay này của anh mà lồng ngực phập phồng, cứ như muốn nổ tung đến nơi.

Cô ngây người ra, sửng sốt, cứ để mặc anh kéo mình đi. Vào giờ phút này, cô nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...