Vợ Đến Rồi!

Chương 7



"Cố cô nương..." Hách Liên Tử Nhứ hiển nhiên có chút không cách nào tiếp nhận thỉnh cầu bất thình lình của Cố Thiên Ngữ. Bình tĩnh nhìn cô hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay đến đỡ. Cố Thiên Ngữ đang chờ đợi định học trong phim truyền hình nói ra một câu 'Ngươi không đáp ứng ta liền quỳ tiếp không thôi' thì thân thể nhẹ nhàng đã được Hách Liên Tử Nhứ đỡ lên.

Ô, đây chính là chỗ tốt của võ hiệp a!

"Hách Liên cô nương..." Cố Thiên Ngữ vẻ mặt đau khổ được Hách Liên Tử Nhứ đỡ dậy mang vào phòng: "Ta là thật lòng, ta hy vọng..."

"Võ công của Hách Liên gia không thể truyền ra ngoài." Hách Liên Tử Nhứ thản nhiên bỏ lại một câu nói cắt đứt lời nói còn dang dở của cô, sau đó đánh giá Cố Thiên Ngữ: "Ngươi cũng không thích hợp. "

"...... Như vậy a..." Gương mặt xinh đẹp của Cố Thiên Ngữ giờ phút này lộ ra vẻ thất vọng, thanh âm cũng thấp xuống: "Ta hiểu..."

Nhìn bộ dáng của cô như vậy, Hách Liên Tử Nhứ ngược lại có chút không đành lòng, há miệng chung quy muốn nói lại thôi.

Võ công của Hách Liên gia đúng là không thể truyền ra ngoài, đương nhiên Hách Liên gia còn cất giữ những võ học khác, nhưng hiện thực chính là như thế. Cố Thiên Ngữ đã qua tuổi thích hợp nhất để học võ, hiện tại học lại cũng không học được gì.

"Tiểu thư..." Cửa cũng không đóng lại, một thị nữ khác lúc này gõ cửa, trong tay còn bưng cháo nấu từ trong phòng bếp đến.

Hách Liên Tử Nhứ gật gật đầu cho nàng tiến vào, nhìn nàng đặt cháo lên bàn, lúc này mới khoát tay bảo nàng cùng Lục Ý vừa mới vào phòng đi ra ngoài. Tiếp theo đỡ Cố Thiên Ngữ ngồi xuống bàn, thở dài: "Ta biết người bên ngoài các ngươi đều không biết võ công, ngươi muốn học võ công để làm cái gì đây? "

Trong con ngươi một tia cừu hận xẹt qua, sau đó có chút bi thương, Cố Thiên Ngữ ngồi ở trên ghế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ: "Ta nghĩ... Có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa..."

Vẻ mặt rõ ràng chậm lại, Hách Liên Tử Nhứ trầm mặc một lát, thở dài một tiếng: "Ta có thể dạy ngươi một chút võ phòng thân. "

Ánh mắt lập tức sáng lên, Cố Thiên Ngữ ngẩng đầu, có chút chờ mong, lại có chút không thể tin, khuôn mặt trắng nõn cũng bởi vì quá mức hưng phấn mà nổi lên ửng đỏ.

"Chỉ là..." Bị đôi mắt đẹp kia nhìn đến có chút không được tự nhiên, Hách Liên Tử Nhứ nhíu mày một cái, múc chén cháo đặt lên bàn bên cạnh Cố Thiên Ngữ: "Phải chờ thương thế trên người ngươi khỏi hẳn. "

Nghe được Hách Liên Tử Nhứ nói như vậy, Cố Thiên Ngữ nhất thời trầm mặc, nhiệt tình vừa rồi giờ phút này giống như bị rách chậu nước lạnh không còn lại bao nhiêu.

Hiện tại vết thương trên người đều phải hơn một tháng mới có thể khỏi, nếu như lại học võ... Vậy khi nào mới có thể từ Đào Hoa Nguyên đi ra ngoài đây?

Nếu không đi ra ngoài, ba mẹ và ông nội nhất định sẽ không phải cho rằng cô ấy đã chết chứ?

Sắc mặt vốn đã trắng giờ phút này càng thêm tái nhợt, Cố Thiên Ngữ bình tĩnh nhìn mặt đất, hồi lâu sau cừu hận tích lũy bởi nỗi đau sợ hãi trong khoảng thời gian này lại một lần nữa nổi lên trong đầu. Ánh mắt cũng mang theo lạnh lẽo, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ, đã là vẻ mặt kiên định.

Hách Liên Tử Nhứ chưa từng bỏ qua vẻ oán hận thoáng qua trong mắt Cố Thiên Ngữ, chỉ là ở trong lòng thở dài hai tiếng, lại không biết mình như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

"Tử Nhứ tỷ tỷ!" Hai người trong phòng đang nhìn nhau không nói gì, ngoài cửa lại chợt truyền đến một trận tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng đẩy cửa cùng với một giọng nữ thanh thúy đồng thời truyền đến.

Nhíu mày, ngay cả xoay người cũng không xoay, Hách Liên Tử Nhứ trực tiếp bưng chén cháo trên bàn lên, đưa tới trước mặt Cố Thiên Ngữ: "Tay ngươi có được không? "

Nữ tử đẩy cửa đi vào mặc một thân quần áo võ sĩ màu đỏ tươi, bên hông còn phối với một thanh kiếm, một đầu tóc đen sạch sẽ lưu loát dùng dây đỏ buộc ở sau đầu. Giờ phút này nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ không thèm để ý tới mình, có chút ủy khuất đôi mắt liền u ám tối lại, nhưng vào một khắc sau lại nở lên một nụ cười: "Tử Nhứ tỷ tỷ..."

Cố Thiên Ngữ đang cảm thấy kỳ quái vì sao Hách Liên Tử Nhứ luôn luôn là người có lễ phép nhưng vì sao lại có thái độ như vậy, thủ hạ theo bản năng tiếp nhận chén từ Hách Liên Tử Nhứ bưng trong tay, tiếp theo liền nghe được lời nói lạnh lùng không giống như từ trong miệng Hách Liên Tử Nhứ truyền ra: "Cửa phòng Hách Liên gia ta là để ngươi tùy tiện xông vào như vậy hay sao?"

"Ta..." Hồng y nữ tử cúi đầu, ấp úng không dám nói chuyện.

"Vị này là..." Ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ vừa lúc thoáng nhìn thấy một tia không đành lòng lóe lên kia, Cố Thiên Ngữ lại ngẩn ra, một lát sau lộ ra một nụ cười nhìn hồng y nữ tử dùng giọng điệu mang theo chút nghi hoặc kia mở miệng.

Ngẩng đầu lên, nữ tử rất cảm kích nhìn Cố Thiên Ngữ một cái: "Ta là Tư Đồ Lưu Ly, cô nương tên là gì? "

"Cố Thiên Ngữ." Cố Thiên Ngữ đối với nàng lễ phép cười, đang định nói chuyện, Hách Liên Tử Nhứ đã xoay người nhìn thẳng nữ tử kia: "Lưu Ly, ngươi không ở Tư Đồ gia hảo hảo luyện công, tới nơi này làm cái gì? "

"Ta... Ta..." Đối mặt với Hách Liên Tử Nhứ nghiêm mặt như vậy, Tư Đồ Lưu Ly có chút luống cuống: "Tử Nhứ tỷ tỷ, trước kia ta..."

"Trước kia là trước kia, bây giờ chính là lúc bận rộn nhiều việc, ngươi như vậy... Nếu ngươi lại không nghĩ đến chuyện tiến thủ kia, làm sao có thể chống lại phụ thân cùng huynh trưởng của ngươi?"

"......" Quen biết với Hách Liên Tử Nhứ không quá mấy ngày, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được Hách Liên Tử Nhứ dùng loại ngữ khí lạnh lùng nghiêm khắc này để nói chuyện, Cố Thiên Ngữ cũng có chút ngây người.

Phồng miệng lên, Tư Đồ Lưu Ly có chút tức giận nhìn Hách Liên Tử Nhứ, hồi lâu cũng không nói gì.

"Đừng chạy loạn nữa, mau trở về luyện võ nhiều hơn đi." Hách Liên Tử Nhứ xoay người không nhìn Tư Đồ Lưu Ly, khí thế trên người làm cho Cố Thiên Ngữ ở một bên âm thầm líu lưỡi.

"Ngươi... Ta sẽ không đi! "Tư Đồ Lưu Ly cất miệng, hít sâu một hơi đè nén cảm xúc muốn ầm ĩ: "Ta muốn đi theo ngươi! "

"Ngươi muốn hộ vệ Hách Liên gia ta đưa ngươi trở về sao?" Hách Liên Tử Nhứ vẫn lạnh lùng thanh âm như trước: "Hoặc là muốn ta mời Tư Đồ gia chủ mang ngươi trở về? "

"Hách Liên Tử Nhứ!" Tư Đồ Lưu Ly chính là nữ nhi bảo bối của gia chủ tiền nhiệm Tư Đồ gia, là muội muội bảo bối của đương kim gia chủ, từ nhỏ lớn lên chưa từng bị đối xử lạnh lùng như vậy, giờ phút này đúng thật cũng là tức giận, dậm chân: "Ngươi quá đáng! "

Giọng nói vừa dứt, Tư Đồ Lưu Ly liền xoay người từ trong phòng chạy ra ngoài.

Hách Liên Tử Nhứ vẫn đưa lưng về phía cửa thở dài, quay người lại đi đến bên cửa đóng cửa lại, giương mắt nhìn vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Cố Thiên Ngữ, có chút xin lỗi nói: "Cố cô nương, chê cười rồi. "

"Ân.. sẽ không..." Cố Thiên Ngữ giờ phút này là bị mờ mịt, bất quá nếu cô là người bên ngoài Đào Hoa Nguyên, đối với quan hệ nơi này đương nhiên là không rõ, cô cũng không có ý định đi biết rõ ràng.

"Lưu Ly luôn luôn tùy hứng, hiện giờ Đào Hoa Nguyên đã không còn là Đào Hoa Nguyên vui vẻ tự như các ngươi đã từng lý giải bên ngoài kia..." Hách Liên Tử Nhứ thở dài nói, lại nhìn Cố Thiên Ngữ một cái: "Ngươi mau đem cháo kia ăn đi, chớ để cháo nguội ăn sẽ không ngon. "

"Ân..." Cố Thiên Ngữ gật gật đầu, do dự một chút, mặt đỏ lên, đưa tay cầm lấy một chén cháo khác đặt lên bàn, trong giọng nói lộ ra ngượng ngùng: "Ngươi cũng thừa dịp nóng ăn đi. "

"Được."

"Hách Liên cô nương, cô vừa nói ta không thích hợp....ta.. võ công kia ta..." Đem chén cháo kia ăn xong, chuyện trong lòng lo lắng vẫn là giờ phút này hỏi ra miệng> Cố Thiên Ngữ hoàn toàn không ý thức được trên má mình dính một hạt cháo, ánh mắt sáng quắc nhìn Hách Liên Tử Nhứ.

Hách Liên Tử Nhứ đang cầm khăn tay nhã nhặn lau miệng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, vừa lọt vào mắt là hạt cháo dễ thấy phía trên mép môi Cố Thiên Ngữ, không khỏi lập tức cười khẽ ra tiếng: "Cố cô nương, mặt ngươi..."

"Làm sao?" Cố Thiên Ngữ ngẩn người, tiếp theo lập tức hiểu được, mặt lập tức đỏ lên, đưa tay muốn lau lên mặt, Hách Liên Tử Nhứ lại đưa tay ngăn cản động tác của cô, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay khác đưa cho Cố Thiên Ngữ: "Chớ dùng tay. "

Mặt đang ửng đỏ lập tức biến thành đỏ sậm, Cố Thiên Ngữ rất ngượng ngùng tiếp nhận khăn tay, dựa theo ý tứ của Hách Liên Tử Nhứ lau đi mặt, đang muốn trả lại khăn tay cho Hách Liên Tử Nhứ lại cảm thấy không tốt lắm, vươn tay lại rụt trở về: "À, ta rửa sạch trả lại cho ngươi. "

"Không cần." Hách Liên Tử Nhứ cười nhạt một tiếng: "Chiếc khăn tay này ta còn chưa dùng qua, nếu Cố cô nương không ghét bỏ, liền cầm lấy dùng đi. Ta lát nữa sẽ để cho Phương Phỉ các nàng lấy thêm mấy cái tới đây cho ngươi. "

"Ân..."

"Về phần chuyện võ công, tuy rằng ngươi đã qua thời điểm tốt nhất để luyện võ, bất quá nếu cần mẫn luyện tập, theo thời gian lâu vẫn sẽ có thành tựu." Thu lại nụ cười, Hách Liên Tử Nhứ vẻ mặt đứng đắn: "Ngươi yên tâm. "

"Ân... Cám ơn ngươi..." Cố Thiên Ngữ lần nữa nói cảm ơn, thanh âm rất là chân thành: "Tuy rằng đã nói qua rất nhiều lần, ta cũng không biết nên báo đáp ngươi như thế nào..."

"Cố cô nương chớ nói nữa, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi." Hách Liên Tử Nhứ giơ tay chăn lại lời nói của cô, tiếp theo đứng lên gọi thị nữ tiến vào thu dọn bàn: "Bất quá trước mắt ngươi vẫn nên dưỡng thương nhiều hơn, đặc biệt là nghỉ ngơi..."

"Được." Cố Thiên Ngữ cũng đứng lên theo, nghĩ đến bộ dáng lạnh như băng đến mức làm cho người ta kinh hồn táng đảm khi Hách Liên Tử Nhứ đối với Tư Đồ Lưu Ly, chợt bắt đầu nghi hoặc.

Coi như là vì để ép Tư Đồ Lưu Ly kia tập trung luyện võ, tựa hồ cũng không cần phải lạnh lùng vô tình như vậy chứ?

******** 

Tác giả có điều muốn nói:

o(╯□╰)o Tiểu Lưu Ly đáng thương, ta sẽ cho ngươi một người có thể mặc cho ngươi chà đạp!!!

Tử Nhứ tỷ tỷ không thích hợp bị chà đạp đâu he he he he...
Chương trước Chương tiếp
Loading...