Vô Địch Hoán Linh

Q.1 - Chương 6: Thí Kim Đường



Lão nhân nọ nhắm hờ hai mắt, lưng dựa vào ghế, bộ dáng nhàn nhã bắt chéo chân giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi nghe tiếng chào của Nhung Dực Dương thì lông mày của lão khẽ nhíu lại, mở hai mắt ra, thần sắc mang theo vẻ không kiên nhẫn hỏi:

- Là Dực Dương à? Ngươi tới đây làm gì?

Tuy rằng lão nhận ra Nhung Dực Dương, nhưng vấn đề là tiểu tử này sớm đã bị đẩy tới một trang viên xa xôi hẻo lánh, có thể nói là thoát ly khỏi tầm mắt của gia tộc hơn mười mấy năm.

Và tuy rằng cha ruột của Nhung Dực Dương là một dũng tướng trong gia tộc, dù lão nhìn thấy cũng phải cung kính mười phần.

Nhưng Nhung Dực Dương bởi vì không thể ngưng luyện chân khí, nên chính vì thế cũng chưa từng được phụ thân vời gặp.

Tiểu nhân vật như vậy, tự nhiên không thể lọt vào mắt của Nhung Kiệt Minh lão.

Nhung Dực Dương khom người xuống, cung kính nói:

- Minh thúc, tiểu chất đã lâu chưa gặp ngài, vì thế...

- Đừng nói nhảm nữa.

Lông mày của Nhung Kiệt Minh nhăn lại, lão vung tay ngắt lời y:

- Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tới gặp lão phu. Hừ! Có chuyện gì thì nói thẳng, nể mặt phụ thân ngươi, lão phu sẽ giúp ngươi lần này.

Lời nói của lão dù tỏ ra hào sảng nhưng ẩn ý bên trong lại mười phần rõ ràng.

Nhung Dực Dương liên tục gật đầu:

- Đúng vậy đúng vậy. . .

Y quay người kéo khẽ Nhung Khải Hoàn tới trước lão già, cẩn thận nói:

- Minh thúc, đây là nhi tử của ta, Khải Hoàn. Khải Hoàn, mau gọi Minh gia gia.

Nhung Khải Hoàn cất cao giọng gọi:

- Minh gia gia.

Nhung Kiệt Minh quan sát Nhung Khải Hoàn một hồi rồi mới cười:

- Là đứa nhỏ này sao? Ha ha, các ngươi tới nơi này, chẳng lẽ là muốn kiểm tra cho nó?

Lấy tuổi tác của lão, lại thêm đã làm việc tại Thí Kim đường vài chục năm, dĩ nhiên là đoán được ý đồ của phụ tử họ.

Nhung Dực Dương vội vàng nói:

- Đúng vậy! Minh thúc thần mục như điện.

Trên mặt y lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng:

- Minh thúc, đứa nhỏ này từ nhỏ khổ luyện quyền thuật, mấy ngày trước đây rốt cục ngưng luyện chân khí thành công, vì thế ta dẫn nó tới kiểm tra.

- Sao? Đã ngưng luyện thành công chân khí?

Thần sắc của Nhung Kiệt Minh hơi động một chút, đôi mắt luôn hờ hững rốt cục đã có một tia biến hóa, lão nhìn về phía nhìn về phía Nhung Khải Hoàn với vẻ thân mật rồi hỏi:

- Khải Hoàn đúng không, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Khải Hoàn đúng không, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Nhung Khải Hoàn không chút do dự đáp:

- Qua ba tháng nữa thì hài nhi được mười lăm tuổi.

- Còn ba tháng nữa?

Da mặt Nhung Kiệt Minh khẽ giật giật, vẻ nhiệt tình trong mắt lão lập tức nhạt đi rất nhiều.

Trước mười lăm tuổi có thể ngưng luyện chân khí, đối với phụ tử Nhung Dực Dương là một đại sự kiện, nhưng mà đối với Nhung Kiệt Minh mấy chục năm nay ở Thí Kim Đường, từng gặp qua vô số đệ tử kiệt xuất của Nhung gia thì độ tuổi này quả thực không đáng nhắc tới.

Môn hạ đệ tử như thế tuy cũng có thể tiến vào nội đường, nhưng tiền đồ phát triển ngày sau hết sức có hạn, thật không đáng để lão lấy lòng bọn hắn.

Đương nhiên, với sự lão luyện của Nhung Kiệt Minh thì không có khả năng vô duyên vô cớ mà đi đắc tội một đệ tử nội đường trong tương lai.

Ho nhẹ một tiếng, lão nói:

- Nếu đã ngưng tụ ra chân khí, vậy dựa theo quy củ liền có tư cách miễn phí tiến hành khảo nghiệm tư chất.

Lão đứng dậy quát lớn:

- Người đâu? Lấy Thí Kim Thạch ra cho lão phu.

Trong Nhung gia thì lão già này vốn không tính là gì, nhưng ở nơi đây lại là một võ giả có tư cách lão thành.

Sau tiếng quát nhẹ của lão, lập tức có người vội vàng chạy đi, sau một lát người nọ trở về, trong tay cầm hai khối Ngọc Thạch có màu sắc bất đồng.

Hai khối Ngọc Thạch kích cỡ như nhau, đều to bằng nắm tay. Bất quá, một khối trong đó có màu sắc hơi vàng, mà khối còn lại thì hoàn mĩ vô cùng, thậm chí còn lóe ra một tia lưu quang nhàn nhạt.

Sắc mặt Nhung Kiệt Minh trầm xuống, tức giận mắng:

- Ngu ngốc, sao ngay cả Thí Kim Thạch của Linh giả cũng lấy ra. Hừ, không biết vật ấy rất trân quý sao, nếu như sơ sẩy mà hư hại đi thì tiểu tử ngươi đền nổi sao.

Mặt người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mang Ngọc Thạch đến đỏ bừng, nhưng trong lòng thì thầm mắng, lão già bất tử, chính lão không nói rõ thì ta làm sao biết.

Nhưng dù trong lòng gã có tức giận đến mấy cũng không dám ở chỗ này tranh luận với Nhung Kiệt Minh, gã cúi thấp đầu xuống khúm núm nói:

- Minh lão, nếu vậy để tôi đem nó cất đi.

- Hừ, thôi đi.

Nhung Kiệt Minh do dự một chút lại nói:

- Láu táu bộp chộp như ngươi chỉ làm cho người khác thêm lo lắng, đợi một lát nữa hãy cất cùng đi.

Lão tự tay lấy khối ngọc thạch màu vàng đưa cho Nhung Khải Hoàn, chậm rãi nói:

- Khải Hoàn à, đây là Thí Kim Thạch của là võ giả. Nếu như chưa tu luyện ra chân khí mà nói, chỉ cần ngươi dùng sức nắm, sau thời gian một chén trà nhỏ, tảng đá này sẽ phóng xuất ra hào quang, căn cứ vào độ mạnh yếu của nó có thể phán đoán ra tư chất võ đạo của ngươi.

Hơi ngừng lại một chút, lão nói:

- Bất quá, hiện tại ngươi đã ngưng tụ ra chân khí thì không cần phiền toái như thế nữa. Ha ha, chỉ cần ngươi vận chân khí đưa vào bên trong Thí Kim Thạch, nó có thể lập tức biểu hiện ra tư chất của ngươi.

Đại sảnh của Thí Kim Đường khá đồ sộ, bởi vì lúc này không phải là thời điểm kiểm tra số lượng lớn, có điều xung quanh luôn có tầm mười người túc trực. Bấy giờ, không hẹn mà gặp đều nhìn cả về phía này.

Đệ tử Nhung gia đến Thí Kim Đường tiến hành khảo thí là một việc hết sức bình thường, một năm bọn họ xem không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này sở dĩ chú ý như vậy, hoàn toàn là bởi vì không có việc gì, cho nên mới nhàn nhã coi náo nhiệt mà thôi.

Đệ tử Nhung gia đến Thí Kim Đường tiến hành khảo thí là một việc hết sức bình thường, một năm bọn họ xem không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này sở dĩ chú ý như vậy, hoàn toàn là bởi vì không có việc gì, cho nên mới nhàn nhã coi náo nhiệt mà thôi.

Nhung Khải Hoàn ứng tiếng, hắn đưa hai tay ra tiếp nhận Thí Kim Thạch từ trong tay của Nhung Kiệt Minh. Sau đó hít thật dài một hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển.

Bên trong đan điền, một tia lực lượng kì dị giống như là binh sĩ nhận được quân lệnh, lập tức hướng về phía trên phóng đi, trong nháy mắt đã tới bàn tay của hắn, xông vào bên trong Thí Kim Thạch.

Nhung Khải Hoàn tuy vậy nhưng biết rất rõ uy lực cường đại của chân khí, đừng khinh thường một tia nho nhỏ này, bởi một khi nó bạo phát lập tức có thể đánh bay cả một cái đầu mãnh hổ cực lớn.

Vì thế, lúc hắn phóng thích chân khí, trong lòng vẫn còn có chút băn khoăn, nếu không cẩn thận làm Thí Kim Thạch vỡ nát thì kết cuộc cũng chẳng dễ chịu gì.

Nhưng mà độ cứng rắn của Thí Kim Thạch không ngờ đã vượt xa dự liệu của hắn.

Chân khí trong đan điền Nhung Khải Hoàn ùn ùn xông vào Thí Kim Thạch chẳng dè như là ném đá xuống biển, căn bản không tạo ra chút ảnh hưởng nào.

Bất quá, sau khi bị chân khí kích thích, mặt ngoài Thí Kim Thạch lập tức tỏa ra một vầng sáng mờ mịt. Vầng sáng này không hề chói mắt mà ngược lại rất mỏng manh, tựa hồ như có như không.

- Chà..!!!

Vài tiếng thở dài chậm rãi vang lên, những người nhàn rỗi bên ngoài thu hồi ánh mắt, lại có người lắc đầu mỉm cười:

- Ta đã sớm biết mà, sắp tới mười lăm tuổi mới ngưng luyện chân khí, tư chất cỡ này đương nhiên không thể khá được.

Nhung Khải Hoàn đảo mắt một vòng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của mọi người, trái tim hắn đập thình thịch.

Từ trong ánh mắt của họ, hắn nhận thấy một tia khinh thường, mà ngay cả Nhung Kiệt Minh lúc nãy còn cười với hắn thì hiện giờ chỉ khẽ nhếch miệng, lộ ra một nét gì đó rất không vừa lòng.

Hắn lập tức minh bạch, tư chất của mình cũng không tốt... ít nhất, đám võ giả trong Thí Kim đường chẳng hề coi trọng tương lai của hắn chút nào.

Sắc mặt của Nhung Dực Dương đỏ lên, y cố gắng nói:

- Minh thúc, người xem. . .

Nhung Kiệt Minh hờ hững lên tiếng:

- Khải Toàn xác thực ngưng luyện ra chân khí, nhưng tư chất của nó...

Lão lắc đầu nói:

- Có thể ngưng luyện chân khí đã xem như không tệ, ha ha, dựa theo tộc quy, chỉ cần trước mười lăm tuổi ngưng luyện ra chân khí, thì có thể trở thành đệ tử nội môn.

Nhung Dực Dương nghe vậy đại hỉ, chỉ cần có thể trở thành nội môn đệ tử, dù là chỉ miễn cưỡng đạt quy cách cũng đã thay đổi cuộc đời của con trai mình. Cơ hội này, y đương nhiên không có khả năng buông tha.

Nhung Dực Dương khom người vái Nhung Kiệt Minh thật sâu, hắn nói:

- Đa tạ Minh thúc!

Nhung Kiệt Minh phất tay nói:

- Ngươi không cần cám ơn ta, lão phu chỉ làm theo đúng tộc quy mà thôi.

Lão liếc nhìn Nhung Khải Hoàn, chậm rãi nói:

- Có điều, ngươi cũng đừng nên ôm hy vọng quá nhiều, đứa nhỏ Khải Toàn này có thể ngưng tụ ra chân khí đã rất không dễ dàng, nhưng nếu còn muốn tiến một bước chỉ e là rất khó khăn.

Lão từng chứng kiến nhiều người vì được tiến vào nội đường mà vui mừng quá đỗi, nhưng về sau lại bất hạnh rơi rụng, chính vì thế ở thời điểm này mới tạt một chậu nước lạnh nhắc nhở một chút.

Nhung Dực Dương ngẩn người, y cười khổ một tiếng:

- Vâng, Dực Dương minh bạch.

- Vâng, Dực Dương minh bạch.

Con mình gần mười lăm tuổi mới ngưng tụ chân khí thành công, mặc dù có tư cách tiến vào nội đường, nhưng tư chất nó như thế nào, y đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không có khả năng bám lấy hy vọng quá xa vời.

Nhung Khải Hoàn cúi đầu, hai tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Hưng phấn cùng vui mừng trên đường đi tại thời khắc này đã toàn bộ biến mất, đáy lòng của hắn nổi lên một cảm giác nhục nhã vô lực.

Không phục! Hắn không phục.

Đúng vậy, hơn mười năm ròng ngày nào như ngày ấy cố gắng không hề lười biếng, sau khi điều khiển thân thể kỳ dị kia tiến vào núi sâu, đối mặt với chúa tể sơn lâm mà bộc phát tiềm lực, thiên tân vạn khổ mới ngưng tụ ra chân khí, không ngờ lại bị người ta đối đãi ơ thờ như thế.

Mặc dù không ai nói với hắn cái gì, nhưng thần sắc cùng ý tứ của bọn họ lại bộc lộ khá rõ ràng.

Chỉ là, dù cảm giác này rất nhục nhã và uất ức, nhưng hắn làm gì có năng lực mà thay đổi.

Có lẽ, chỉ khi hắn tiến vào nội đường, nỗ lực phấn đấu, tu luyện đến cảnh giới hơn xa đám người ở đây thì mới có thể khiến bọn họ thay đổi được cách nhìn này.

Nhung Kiệt Minh khoát tay với gã thanh niên lúc nãy nói:

- Ngươi đi lấy một cái thẻ bài đệ tử nội đường ra đây, nhân tiện đem Thí Kim Thạch cất đi.

Gã thanh niên kia đang định rời đi, lại nghe một người nói:

- Chậm đã, Minh thúc, dựa theo gia tộc quy củ, hắn đã tu luyện ra chân khí, cũng có thể tiến hành kiểm tra linh lực miễn phí.

Nhung Kiệt Minh khẽ giật mình, cười nói:

- Đúng là lão phu sơ sót.

Tuy lúc này trên mặt lão vẫn cười tủm tỉm như trước, nhưng trong lòng đã có chút bất mãn. Tư chất của Nhung Khải Hoàn kém cỏi như thế, kiểm tra linh lực chẳng phải là lãng phí thời gian cùng tài liệu hay sao.

Chỉ là người nói lời đó là một nhân tài mới xuất hiện trong tộc, thân phận địa vị hơn xa Nhung Kiệt Minh, lão không thể vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với người ta.

Cầm lấy miếng ngọc thạch tinh khiết hoàn mỹ trên tay thanh niên kia, Nhung Kiệt Minh giao cho Nhung Khải Hoàn, nói:

- Khải Hoàn, ngươi thử xem đi.

Nhung Khải Hoàn hồ nghi hỏi lại:

- Tôi phải làm sao?

- Rất đơn giản, ngươi tập trung tinh thần, không đươc phân tâm, nhìn kỹ vào khối ngọc thạch này là được.

Nhung Khải Hoàn gật nhẹ đầu, hắn dựa theo lời của Nhung Kiệt Minh ngưng khí tụ thần, vùi ý thức vào trong Ngọc Thạch.

Mười mấy người bên trong Thí Kim đường không thèm để ý chút nào mà vẫn cười hà hà, ngay cả người đàn ông trung niên vừa lên tiếng cũng không cho rằng khối Ngọc Thạch này sẽ có gì thay đổi.

Nhưng chỉ một khắc sau, phảng phất như trong một cái chớp mắt, viên ngọc trong tay Nhung Khải Toàn nhất thời bừng lên.

Một luồng sáng ngọc xinh đẹp khá chói mắt từ trong khe nứt của viên ngọc phóng ra ngoài. Luồng sáng này chiếu tỏ mọi khuôn mặt của những người xung quanh, làm lóa mắt bọn họ.

Lập tức, toàn bộ Thí Kim đường như lâm vào cảnh yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể dễ dàng nghe thấy....
Chương trước Chương tiếp
Loading...