Vô Địch Kiếm Vực

Chương 96: Bây giờ mới bắt đầu



Phành!

Nắm đấm vừa mới tiếp xúc với đầu lang vương, Dương Diệp liền biến sắc, ngay lập tức, một sức mạnh to lớn truyền đến từ trên cánh tay, làm Dương Diệp bay ngược ra ngoài. Sau khi văng ra khoảng bảy tám trượng, "ầm" một tiếng, hắn nặng nề rơi xuống đất.

Trái lại là lang vương chỉ ngừng lại một chút trên không trung, sau đó vững vàng rơi xuống mặt đất. Hiển nhiên là trong cú va chạm vừa nãy, nó không bị thương. Nhưng mà một quyền kia Dương Diệp cũng không phải là chẳng có chút tác dụng nào, ít nhất lúc này nơi trán của lang vương đã có một cái dấu nắm đấm vô cùng rõ ràng! 

Dương Diệp bò dậy, một cảm giác mỏi nhừ lan từ cánh tay ra toàn thân. Mà đúng lúc này, vòng xoáy nhỏ bên trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Theo vòng xoáy nhỏ vận chuyển lên, một tia huyền khí kim sắc chảy ra từ trong đó, sau đó những huyền khí kim sắc này chảy tới kinh mạch toàn thân của hắn, chữa trị các nơi trong cơ thể.

Cảm nhận được hiện tượng kì lạ trong cơ thể, Dương Diệp thở ra một hơi, sau đó ánh mắt hướng về U Minh lang vương ở phía xa xa. Dương Diệp không thể không thừa nhận, sức mạnh của huyền thú thực sự quá kinh khủng. Một kích vừa rồi của hắn, nếu như là đánh trúng cường giả Tiên Thiên nhân loại, vậy thì đối phương dù không chết cũng sẽ bị thương, mà U Minh lang vương trước mắt này lại chẳng hề gì.

Tuy rằng hắn đã sớm dự liệu được một quyền kia không tạo được tổn thương gì cho lang vương, nhưng mà nhìn thấy đối phương chẳng hề hấn gì, trong lòng Dương Diệp vẫn hơi bực tức. Nhưng mà còn may, so với con huyền thú vương giai trong Kiếm Nô tháp, con U Minh lang vương này vẫn còn kém một chút, dù sao hắn cũng không dám đấu quyền với huyền thú vương giai trong Kiếm Nô tháp kia! 

Ngừng mạch suy nghĩ lại, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó cởi áo và huyền giáp ra, để lộ làn da màu đồng, hai nắm tay hoạt động một chút, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, trên hai nắm đấm lập tức che kín kim quang chói mắt.

Ngày hôm nay, hắn muốn chiến cho thỏa lòng!

Nhìn thấy Dương Diệp lại còn có thể đứng lên, đàn sói lập tức phát ra những tiếng sói tru, như thể đang nói làm sao có thể? 

Tiểu Hôi và nhóc con kia đã biết rồi cho nên có vẻ không chấn kinh bao nhiêu, nhất là Tiểu Hôi, nó từng chiến đấu với Dương Diệp, nó vô cùng rõ ràng về sức mạnh nhục thân của Dương Diệp. Nhưng mà nó cũng không coi trọng cuộc chiến của Dương Diệp và U Minh lang vương lắm, chênh lệch giữa huyền thú cửu giai và huyền thú vương giai thực sự là quá lớn.

Tuy rằng như vậy nhưng nó sẽ không biểu lộ ra, bằng không đó chính là muốn ăn đập. Phải biết rằng, nhóc con màu tím kia vô cùng không thích người khác coi thường Dương Diệp.

Nhìn thấy Dương Diệp đứng lên, trong mắt chồn tía đầy vẻ hưng phấn, nhìn dáng điệu của nó, cứ như nó cũng tham gia chiến đấu vậy! 

Lúc này trong lòng U Minh lang vương cũng là vô cùng kinh hãi. Tên nhân loại trước mắt này cứng đối cứng với nó mà không chết, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương như thế, đừng nói là chết, bị thương cũng chẳng có, điều này đã làm cho U Minh lang vương phẫn nộ. Một tên nhân loại cứng đối cứng với nó lại còn có thể đứng dậy không hề hấn gì, đây đúng là đang trắng trợn sỉ nhục nó!

"Gràooooo!"

Một tiếng tru dài đầy tức giận, U Minh lang vương xông về phía Dương Diệp. 

Hình thể của U Minh lang vương to lớn không chỉ gấp mười lần Dương Diệp, nó điên cuồng lao đến thì như thể một ngọn núi nhỏ, mỗi một lần đặt chân mặt đất đều run run, thanh thế như thế cực kì kinh người.

Nhìn thấy U Minh lang vương xông đến, Dương Diệp híp hai mắt lại, chân phải đạp mạnh ra, mượn sức bật lên, thân thể xông về phía U Minh lang vương giống như một viên đạn pháo.

Tại phạm vi chỉ còn cách U Minh lang vương chừng một trượng, Dương Diệp rống lên một tiếng, nắm đấm lóe kim quang kia hung hãn đánh vào đầu sói còn lớn hơn cả thân thể hắn. 

Một kích này của Dương Diệp có thể nói là dốc hết sức lực, nơi nắm đấm đi qua, không khí như thể bị xé rách, phát ra từng tiếng xé gió rin rít chói tai.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bầy thú, một người một sói lại lần nữa ra sức đụng vào nhau.

Ầm! 

Theo một tiếng vang lớn, Dương Diệp lại lần nữa bay ra ngoài.

Nhìn thấy như thế, lang vương thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay sau đó, cái tên nhân loại vừa bị đập bay xuống đất kia lại yên ổn đứng dậy, còn chủ động tấn công nó.

U Minh lang vương vô cùng nghi hoặc, thực sự quá nghi hoặc, bởi vì vừa rồi nó thật sự đã toàn lực tấn công. Nó đã toàn lực va chạm như vậy, nhân loại trước mắt này còn có thể đứng lên? Hơn nữa còn có thể chủ động công kích nó? 

Đây thật sự là nhân loại chứ không phải là huyền thú?

Nó không nghĩ được nữa, bởi vì tên nhân loại kia đã đến trước mặt nó.

Phành! 

Không cần phải nghi ngờ, Dương Diệp lại lần nữa bay ra ngoài, Thế nhưng ngay sau đó, Dương Diệp lại bò dậy, sau đó vọt về phía U Minh lang vương.

Phành!

Phành! 

...

Chiến đấu giằng co chừng một canh giờ, trong một canh giờ này, mỗi lần Dương Diệp cứng đối cứng với U Minh lang vương, hắn đều bay ra ngoài, không có ngoại lệ nào. Nhưng mà Dương Diệp cũng có tiến bộ, đó chính là khoảng cách mỗi một lần bay ra ngoài càng ngày càng ngắn.

Từ lúc vừa mới bắt đầu bay ra ngoài bảy tám trượng rút ngắn đến hiện tại bay ra ra ngoài còn năm sáu trượng, vậy còn không tính là tiến bộ sao? 

Dĩ nhiên Dương Diệp cũng chẳng phải kẻ cuồng bị ngược đãi. Sở dĩ hắn bỏ qua sở trường của mình là kiếm mà dùng nhục thân cứng đối cứng với U Minh lang vương, chính là vì tăng cường thể xác. Đúng vậy, thân thể hắn bị thương tổn càng lớn, vòng xoáy nhỏ trong cơ thể hắn lại càng xoay nhanh, đồng thời huyền khí kim sắc này cũng càng chảy ra nhiều.

Tuy là đau đớn một hồi thế nhưng hiệu quả quả thật là tốt. Giống như hiện giờ, hắn cơ bản đã thích ứng được với sức mạnh của U Minh lang vương, đương nhiên chỉ là thích ứng, không phải là miễn dịch, hắn vẫn sẽ đau.

Nhìn thấy Dương Diệp lần này đến lần khác bay ra ngoài, sau đó lần này đến lần khác xông về phía U Minh lang vương, đàn sói sau lưng lang vương đã hoàn toàn ngây dại. Bởi vì cho dù là chúng nó cũng không thể đọ sức với lang vương nhiều như vậy mà không bị thương, mà nhân loại này lại có thể! 

Tên nhân loại này thật sự là nhân loại mà không phải huyền thú?

Lúc này mấy con sói cũng có loại ý nghĩ giống U Minh lang vương trước đó.

Ngay cả Tiểu Hôi cũng trợn tròn mắt, dáng vẻ hoàn toàn không tin nổi. Nó biết nhục thân của Dương Diệp rất cường hãn, thế nhưng nó không ngờ Dương Diệp lại có thể đâm sầm vào lang vương nhiều như vậy mà còn có thể đứng dậy. Từ lúc nào mà hắn trở nên mạnh như vậy? Đây căn bản không phải là người và thú giao chiến mà là thú với thú giao chiến mới đúng! 

Quả thực, chỉ có huyền thú và huyền thú giao chiến mới có thể như Dương Diệp và U Minh lang vương vậy, cứng đối cứng, quyền đối quyền!

Ở trong mắt đàn sói và Tiểu Hôi, sức mạnh nhục thân của Dương Diệp đã có thể sánh với U Minh lang vương. Thế nhưng chỉ có Dương Diệp tự mình biết, xét về nhục thân, hắn vẫn còn rất nhiều chênh lệch so với U Minh lang vương. Tuy rằng lần nào U Minh lang vương cũng đánh bay hắn, nhưng lại không thừa thắng xông lên hoặc là tấn công vào nơi yếu hại của hắn, cũng không sử dụng móng vuốt sắc bén như lưỡi đao kia. Dương Diệp biết, U Minh lang vương là đang dè chừng nhóc con.

Ngoài ra, từ lúc hắn và U Minh lang vương chiến đấu đến giờ, hắn cơ bản chưa mang đến cho U Minh lang vương tổn thương mang tính thực chất nào. Nói cách khác, hắn không phá nổi phòng ngự của U Minh lang vương. Nếu như có một tấm  Cường Lực phù thượng phẩm, có lẽ là hắn còn có thể, nhưng như vậy chẳng còn ý nghĩa gì cả. 

Đương nhiên, U Minh lang vương không chân chính xuất toàn lực, Dương Diệp cũng không, nếu như hắn cầm kiếm, sau đó sử dụng kiếm ý, hắn tự tin mình có thể băm U Minh lang vương ra.

Sở dĩ U Minh lang vương không dùng toàn lực là bởi vì nó muốn nhìn thử xem nhân loại này có thể chịu đựng bao nhiêu lần. Nó là vương của một tộc quần, trí tuệ của nó có thể là không cao bằng nhân loại, thế nhưng nó tuyệt đối không ngu ngốc. Cả nhóc con thần bí và một lang vương đều nguyện đi theo tên nhân loại này, hắn nhất định là chỗ xuất chúng.

Sự thực chứng minh, nhân loại trước mắt này là có chút bản lĩnh, cho nên nó thu hồi lòng kiêu ngạo của mình. Có thực lực, bất kể là huyền thú hay là con người, đều đáng được tôn trọng. Nhưng mà, nếu như chỉ có chút thực lực ấy mà nói, muốn nó thần phục ư, vậy thì vẫn còn kém lắm. 

Nó không lo nhân loại trước mắt này sẽ cưỡng ép thuần phục nó, bởi vì như vậy, tên nhân loại này sẽ bị cường giả thế giới huyền thú trả thù. Muốn nó thuần phục, chỉ có khi nó cam tâm tình nguyện mới được!

Trong lúc nhất thời, một người một sói đều mang tâm tư riêng. Có thể nói, hiện giờ cuộc chiến giữa một người và một thú chỉ là làm nóng người mà thôi!

Lại qua một canh giờ. 

Phành!

Dương Diệp lại lần nữa bay ra ngoài. Hắn nhanh chóng đứng lên, ngay lúc hắn chuẩn bị xông đến, U Minh lang vương ngửa đầu gào lên giận dữ, hai móng sắc bén như đao rạch mạnh xuống mặt đất một cái.

"Soạt" một tiếng, mấy vết cào to bằng cánh tay xuất hiện trên mặt đất. 

Thấy thế, Dương Diệp dừng bước, thấp giọng nói: "Muốn chơi thật rồi sao?"

Dương Diệp hít sâu một hơi, tay phải lật lên, kiếm xuất hiện trong tay hắn. Kiếm vào tay, khí thế cả người Dương Diệp lập tức biến đổi, đồng thời kiếm ý phun ra ngoài, phủ ập về phía U Minh lang vương.

Chiến đấu chân chính bây giờ mới bắt đầu! 
Chương trước Chương tiếp
Loading...