Vô Địch Thôn Phệ

Chương 39: Ai Ăn Ai (Thượng)



Ma Lễ Thọ thấy thế, cười vui vẻ nói:

-Tiên tử, nhanh đi vào đi.

Hằng Nga nhìn Tử Kim Hoa Hồ Điêu rồi lại nhìn Ma Lễ Thọ, luôn cảm thấy chỗ này có mờ ám nên không chịu đi.

Chân mày Ma Lễ Thọ hơi nhíu lại, liếc mắt với Tử Kim Hoa Hồ Điêu một cái, Tử Kim Hoa Hồ Điêu lập tức hiểu ý, đột nhiên xoay người, bắt một phát lấy cái tai thỏ của Tần Thọ rồi nhảy vèo lên không trung!

-Ai ai ai… - Tần Thọ còn không kịp kêu lên mấy tiếng đã bị Tử Kim Hoa Hồ Điêu lôi kéo tai lớn xách hắn chui vào trong túi của Ma Lễ Thọ!

Động tác của Tử Kim Hoa Hồ Điêu quá nhanh làm Hằng Nga không kịp phản ứng lại, đợi đến khi Tần Thọ bị Tử Kim Hoa Hồ Điêu lôi vào bên trong Hằng Nga mới phản ứng được, hét lớn:

-Thiên Vương, ngươi làm gì?

Giờ này khắc này, Hằng Nga đã không còn chút nhu nhược nào của trước đó nữa mà mày liễu nhíu lại, mặt như phủ băng, tiến lên một bước đứng đối diện với Ma Lễ Thọ, một đôi mắt sáng, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt Ma Lễ Thọ! Giống như trước mắt nàng không phải là một trong tứ đại Thiên Vương chưởng quản Nam Thiên Môn mà là một kẻ thù của nàng!

Ma Lễ Thọ cũng không ngờ tiểu tiên nữ nhìn nhu nhược này lại kiên cường như thế, dám cùng hắn đối mặt mà không sợ hãi chút nào!

Ma Lễ Thọ quan sát tỉ mỉ tiên tử trước mắt, hắn không thể không cảm thán một tiếng ở trong lòng: "Một tiên tử thật xinh đẹp, vô luận là dung mạo hay là khí chất, quả thực tự nhiên mà thành. Tiên tử như thế cũng là hiếm thấy."

Thế nhưng Ma Lễ Thọ rõ ràng hắn toan tính mưu đồ cái gì. Tử Kim Hoa Hồ Điêu đi theo hắn từ cuộc chiến phong thần, bây giờ thực lực đã đạt đến bình cảnh mà không cách nào đột phá. Nó cần hấp thu huyết mạch đặc thù để phá tan bình cảnh. Nhiều năm như vậy, hắn thông qua rất nhiều thủ đoạn, tìm tới rất nhiều dị thú, nhưng không có gì có thể để Tử Kim Hoa Hồ Điêu đột phá bình cảnh.

Cho tới lần này, từ xa Tử Kim Hoa Hồ Điêu đã cảm nhận được khí tức trên thân con thỏ này, nói thẳng máu thỏ có thể để nó đột phá bình cảnh!

Ma Lễ Thọ lại thấy Hằng Nga chỉ là một tiểu tiên tử lạ mặt chưa thấy qua, thực lực không đáng kể nên không xem nàng ra gì. Thế là hắn đánh chủ ý đến trên người Tần Thọ. Quan trọng nhất chính là, hắn thấy Tần Thọ chỉ là một con sủng vật mà thôi, cho dù hắn có đoạt đi thì một nữ tiên nho nhỏ như Hằng Nga cũng không dám nói gì. Kể cả đi cáo trạng, loại chuyện cướp đoạt sủng vật này có thể tính là chuyện lớn gì chứ. Đến lúc đó con thỏ cũng đã bị ăn rồi, còn lại đều đổ thừa cho thú tính của Tử Kim Hoa Hồ Điêu đại phát, Thiên Đình cũng sẽ không trách tội quá nhiều. Cho dù có xử phạt thì Tử Kim Hoa Hồ Điêu tấn cấp vẫn quan trọng hơn!

Cho nên, khi Ma Lễ Thọ nhìn đến Hằng Nga và Tần Thọ liền đặt quyết tâm muốn động thủ.

Chỉ là, hắn không ngờ vị tiên tử này lại kiên cường như thế.

Thế nhưng kiên cường thì thế nào. Ở đây, hắn là Quảng Mục Thiên Vương, vô luận là thủ đoạn thần thông hay là địa vị cao thấp đều nghiền ép đối phương, hắn còn sợ cái gì?

Thế là Ma Lễ Thọ hạ quyết tâm, hù dọa một chút cho đối phương rút đi, nhưng mà lời nói đến bên miệng, hắn lại không nói ra được.

Bởi vì Ma Lễ Thọ phát hiện, hàn quang trong mắt Hằng Nga vô cùng chói mắt, lửa giận bùng lên bỏ sinh tử qua một bên, đó như là một loại ngôn ngữ đang nói cho hắn biết, nếu con thỏ chết rồi thì nàng sẽ liều mạng với hắn!

Trong lòng Ma Lễ Thọ cũng phát hỏa, hắn đường đường là Quảng Mục Thiên Vương, chính thần trấn thủ một phương Thiên Đình, lại bị ánh mắt của một tiểu nữ tử hù dọa, nói ra thật mất mặt!

Thế là Ma Lễ Thọ hừ lạnh một tiếng nói:

-Tiên tử, sủng vật của bản thần là Tử Kim Hoa Hồ Điêu cảm thấy con thỏ của ngươi là bạn chơi không tệ, đưa về chơi đùa thì có gì không ổn chứ? Làm chủ nhân vẫn là bớt can thiệp vào chuyện của sủng vật thì tốt hơn.

Đúng lúc này, túi của Ma Lễ Thọ chấn động một cái, tiếp đó lập tức nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu kia, rõ ràng là giọng nói của Tần Thọ!

-Ai nha!... Cứu mạng! Giết người rồi! Giết con thỏ rồi! Đau quá! Ai nha... Oa oa oa... Hê hê... Khụ khụ... Đau quá...

Nghe tiếng Tần Thọ kêu, Hằng Nga lập tức gấp, liền nhào tới muốn đoạt túi của Ma Lễ Thọ, Ma Lễ Thọ hừ lạnh một tiếng:

-Tiểu tiên lớn mật, ngươi dám tập kích bản thần, muốn tạo phản sao?

Vừa nói, thiên binh bốn phía lập tức tiến lên, duỗi trường thương ra chặn Hằng Nga lại.

Hằng Nga cả giận nói:

-Tránh ra! Ma Lễ Thọ, nếu như Ngọc Nhi có chuyện bất trắc, ta lập tức đập đầu chết ở ngay tại Nam Thiên Môn này, dùng máu của ta tố cáo hành vi hung ác của ngươi lên Thiên Đình! Mặc dù ta chỉ là một tiên tử bình thường nhưng cũng là vũ giả ở trên thịnh hội Tết Trung Nguyên, ta không đến thì chắc chắn sẽ có người hỏi cho ra nhẽ!

Ma Lễ Thọ không thể nào ngờ được rằng một nữ tiên nho nhỏ lại cương liệt như thế, lúc này còn dám dùng sức mạnh.

Cùng lúc đó, nơi xa lại có một đám tiên nhân khác đến, hắn biết chuyện này nhất định phải giải quyết nhanh, nếu không truyền đi thì cái thanh danh lấy lớn hiếp nhỏ, cưỡng từ đoạt lý sẽ rơi lên đầu hắn, nếu là có tiên nhân báo cáo chuyện này cho Ngọc Đế… vậy thì không phải là chuyện một con sủng vật chết nữa, đến lúc đó người mất mặt sẽ là hắn!

Thế là Ma Lễ Thọ cố nặn ra vẻ tươi cười, muốn vãn hồi cục diện nói:

-Tiên tử không nên tức giận, ngươi xem, không phải con thỏ kia của ngươi còn sinh long hoạt hổ thế kia sao, điều này nói rõ nó cũng không có gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

Hằng Nga lạnh lùng nói:

-Ma Lễ Thọ, nếu như không phải còn có thể nghe được tiếng kêu của Ngọc Nhi thì ta đã tự vẫn ở Nam Thiên Môn này rồi! Đến lúc đó, bao nhiêu tiên nhân thấy được, ta không tin Thiên Đình sẽ dung túng ngươi!

Sắc mặt Ma Lễ Thọ có chút khó coi, thế nhưng chuyện cũng đã làm, hắn không cam tâm cứ bỏ dở nửa chừng như vậy. Chỉ là hắn cũng có chút không hiểu rõ, Tử Kim Hoa Hồ Điêu kia của hắn ăn thần ăn người đều giòn, hôm nay bắt một con thỏ vào lâu như vậy rồi mà còn chưa ăn, chơi cái trò gì đây?

Quay ngược thời gian đến khoảnh khắc Tần Thọ bị Tử Kim Hoa Hồ Điêu bắt vào trong túi.

Túi nhìn không lớn, nhưng bên trong lại có một không gian rộng rãi, chính là một cái động phủ không lớn không nhỏ của Tử Kim Hoa Hồ Điêu! Bên trong có giường, có bàn, còn có không ít đồ ăn, hiển nhiên, Tử Kim Hoa Hồ Điêu ở bên trong trôi qua coi như thoải mái.

Bây giờ, Tử Kim Hoa Hồ Điêu mang theo Tần Thọ vọt vào, một tay đè Tần Thọ xuống đất, một cước giẫm ở trên thân Tần Thọ, phát ra một tiếng cười quái dị...

Tần Thọ nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy phía sau gáy lạnh buốt, kêu lên:

-Ngươi chớ làm loạn, ta cho ngươi biết, ngươi là chồn, ta là con thỏ, cho dù từ tổ tiên không chừng đều có một chân liên quan tới chuột, nhưng giữa chúng ta là không có kết quả!

Vốn dĩ Tử Kim Hoa Hồ Điêu chuẩn bị ăn cơm, nghe nói như thế, trên trán đều là hắc tuyến. Đồng thời nó liếc qua cái mông to mọng kia của Tần Thọ, lập tức có cảm giác buồn nôn muốn chết, nhất thời không thể hạ miệng, thế là mắng to:

-Ngươi câm miệng cho ta! Ta không thích thỏ!

-Ngươi không thích thỏ thì ngươi bắt ta làm gì? - Tần Thọ kêu lên.

-Ăn! - Tử Kim Hoa Hồ Điêu nói xong liền há mồm cắn xuống.

Tần Thọ nghe xong liền hiểu, thì ra là con hàng này muốn giết hắn! Sao hắn có thể để như vậy được.

Lúc đầu Tần Thọ không phản kháng là trông cậy vào Ma Lễ Thọ cố kỵ thanh danh của chính thần trên Thiên Đình sẽ không đả thương hắn. Thế nhưng hiện tại hắn hiểu được, căn bản là hai tên khốn này thật không biết xấu hổ! Lại bắt hắn đến để ăn thịt! Đây là lấy mạng của hắn đấy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...