Vô Diệm Vương Phi

Chương 11: Thay mặt gả (hai)!



Lăng Tây Nhi bị nhốt trong phòng bếp hai ngày, chưa nói đến cơm, ngay cả một ngụm nước uống cũng không dễ có, môi nàng khô nẻ, nằm mềm oặt trên đống củi, trước mặt là một cái xe lăn chưa hoàn thành.

Cửa phòng khẽ động, Lăng Tây Nhi ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện một tia hy vọng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, muốn mở miệng, chỉ có cảm giác lời nói đã bốc hơi mất từ lúc nào, nói không ra tiếng.

Lâm Y Y ôm nước và một hộp thức ăn trong tay, quay đầu lại khẽ phân phó gia đinh phía sau, dặn hắn khép cửa phòng lại.

“Yên Chi, ngươi có khỏe không?” Lâm Y Y đem hộp thức ăn đặt trên mặt đất, đỡ Lăng Tây Nhi dậy. Nàng đã sớm nghĩ đến, chỉ là mẫu thân quản nàng rất nghiêm, Lâm phu nhân cố tình cho Lăng Tây Nhi nếm một chút khổ sở!

Lăng Tây Nhi đùa cợt cười cười, ý bảo chính mình không chết được, cầm lấy bình nước uống một hơi cạn sạch, nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng mấp máy, mở miệng một cách khó khăn: “Tiểu thư, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà !” Nét mặt bây giờ mới tươi cười vui mừng.

“Yên Chi, ngươi chớ có trách ta, mẫu thân quản ta rất nghiêm…” Lâm Y Y xấu hổ hạ thấp mi mắt, nàng luôn nhu nhược, chẳng có chủ kiến gì, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Lâm phu nhân.

“Tiểu thư, ta biết, mang cái gì ăn được cho ta vậy?” Lăng Tây Nhi nhẹ thở hổn hển một hơi, đơn thuần tưởng rằng cái vận rủi lần này đã qua.

“Có cháo và bánh bao, ngươi đã hai ngày không ăn cơm rồi, không được ăn đồ có dầu mỡ!” Lâm Y Y thân mật lấy đồ ăn ra, đau lòng nhìn Lăng Tây Nhi nuốt ngấu nghiến.

“Ngon quá!” Lăng Tây Nhi vừa vuốt họng, vừa không ngừng than thở, thật không ngờ xuyên qua đến cái thời đại xa lạ này, khắp nơi đều bị người ta bắt nạt, ngay cả bụng cũng không ăn no.

“Yên Chi, thật là bạc đãi ngươi rồi!” Lâm Y Y cụp mắt xuống, không biết nên mở miệng như thế nào, làm sao nàng có thể nhẫn tâm bắt Yên Chi đi tiếp nhận cái vận mệnh bi thảm kia thay nàng chứ.

“Tiểu thư ngài đối ta đã tốt lắm rồi!” Lăng Tây Nhi gật nhẹ đầu, tiểu thư Lâm Y Y vừa xinh đẹp vừa ôn nhu ở cổ đại đã tính là một chủ tử không tồi rồi, trong xã hội phong kiến, chẳng nhẽ còn hi vọng hơn thế nữa sao!

Lăng Tây Nhi đưa bát cho Lâm Y Y, nét mặt tươi cười đầy cảm kích.

Lâm Y Y cụp mắt xuống, nét mặt ánh lên vẻ khó xử, nàng yên lặng tiếp nhận cái bát, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lăng Tây Nhi .

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Lăng Tây Nhi mơ hồ có cảm giác bất an, chẳng lẽ tiểu thư không phải tới thả nàng ra ngoài sao? Khuôn mặt nàng tại sao lại nặng nề như thế?

“Yên Chi, ta xin lỗi ngươi…” Lâm Y Y thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Lăng Tây Nhi cả kinh, cho tới nay Lâm Y Y lúc nào cũng hạnh phúc vui sướng, đại tiểu thư, cơm bưng nước rót kẻ hầu người hạ, còn cái gì có thể làm nàng phiền não đây!

“Dịch Hồng Phi đã chết…” Lâm Y Y hạ thấp ánh mắt, bất lực. Nàng cảm thấy thương tâm, mê mang, không biết tương lai sẽ như thế nào.

“Dịch Hồng Phi?” Cẩn thận nghĩ ngợi kỹ càng lại cái tên này, Lăng Tây Nhi bừng tỉnh, sau đó chép chép miệng: “Chết là tốt!”

“Ngươi nói cái gì?” Lâm Y Y cả kinh, bất lực nhướng mắt lên.

“Dù sao thì bây giờ ngươi không cần gả cho hắn, hắn đã chết rồi nha!” Lăng Tây Nhi tựa ở trên đống củi, tinh thần đã khôi phục được một chút, tiếp tục làm xe lăn.

“Nhưng mà…” Lâm Y Y ngẫm lại, dù sao cũng chỉ là một người nam nhân chưa từng gặp mặt.

“Không có nhưng mà gì cả, bây giờ ngươi tự do rồi, có thể tìm kiếm đối tượng mới, thật là tốt!” Lăng Tây Nhi vỗ vỗ bả vai Lâm Y Y an ủi.

“Không cần tìm kiếm nữa, Đoan Tuấn Vương gia kia lại tới cầu hôn rồi!” Lâm Y Y buồn bã buông hạ mi mắt.

“Vương gia a? Tốt, nhất định có tiền!” Lăng Tây Nhi vỗ vỗ tay.

“Ngươi nếu biết hắn là kẻ giết người như thế nào, sẽ không nói như vậy rồi!” Lâm Y Y khẽ thở dài.

“Hắn sao vậy?” Lăng Tây Nhi khó hiểu.

“Hắn là một ma vương giết người, thích nhất là trò chém đôi người đang sống sờ sờ, nhưng lại chia không công bằng, người chết rồi mà tứ chi vẫn còn giãy giụa!” Lâm Y Y nói xong, sắc mặt đã trắng bạch, loại tính cách khiếp đảm này làm cho nàng lựa chọn trốn tránh, nàng không muốn gả cho một ma vương giết người!

” Hung tàn như vậy sao ?” Lăng Tây Nhi tự đập đập ba cái vào mồm to vẻ kinh ngạc, lần trước nàng cũng không đánh giá tướng mạo Đoan Tuấn Vương gia kia một cách cẩn thận, có điều nam hài đi cùng thần sắc cũng lạnh lùng ma quái tới cực điểm.

“Yên Chi…” Lâm Y Y lắp bắp mở miệng, nàng nhìn Lăng Tây Nhi, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt tay Tây Nhi.

“Sao, có gì thì tiểu thư cứ nói đi !” Lăng Tây Nhi hoàn hồn, còn đang lo lắng cho Lâm Y Y, tính cách nàng nhu nhược như thế, nếu gả cho một nam nhân như vậy … nàng thật không dám tưởng tượng!

“Ta không muốn gả cho Đoan Tuấn Vương gia…” Lâm Y Y sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Có thể không lấy chồng sao? Cổ đại các ngươi việc hôn nhân không phải là do cha mẹ quyết định sao?” Lăng Tây Nhi nghiêng đầu hỏi.

“Ngươi nguyện ý gả đi thay ta không ?” Lâm Y Y buồn bực nói, Lăng Tây Nhi lập tức hét lên một tiếng, búa đã nện trúng tay. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi tròng mắt đầy áy náy của Lâm Y Y. Sau đó, đã rõ ràng, nàng lại cúi mặt xuống.

“Yên Chi, nếu ngươi không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta…” Lâm Y Y kinh hoảng vội giải thích, đây cũng không phải là chủ ý của nàng, chỉ là… ai cũng muốn sống vì mình !

“Tiểu thư, ngươi không cần phải nói nữa, ta nguyện ý!” Lăng Tây Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kiên định, nàng chỉ là lục bình xuyên qua đến thời đại này, đi tới chỗ nào chẳng giống nhau. Hơn nữa cái Lâm gia này, nàng đã sớm không muốn tiếp tục ở lại!

“Ngươi thật sự nguyện ý?” Lâm Y Y thật không ngờ Lăng Tây Nhi dễ dàng đáp ứng như thế, nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi.

“Tiểu thư, ngươi đối đãi với ta rất tốt, ta làm việc này là đương nhiên !” Lăng Tây Nhi cũng không thấy làm Vương phi của Đoan Tuấn Vương gia là một gánh nặng, vốn ở Lâm phủ nàng chỉ là một tiểu nha hoàn ai ai cũng có thể bắt nạt, làm Vương phi ít nhất có thể ăn mặc đầy đủ nha!

“Ta không đồng ý!” Ngoài cửa truyền lại âm thanh suy yếu của Lâm Kiếm Hồng, gia đinh đẩy cửa phòng ra, trên cáng cứu thương Lâm Kiếm Hồng nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt trắng bệch.

“Đại ca, ngươi…” Lâm Y Y cả kinh, nét mặt ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên, dường như nàng không hề muốn Lâm Kiếm Hồng tới nhúng tay chuyện này.

“Y Y, ngươi quá nhu nhược, lại luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận vận mệnh mẫu thân và phụ thân an bài cho ngươi, sẽ có một ngày ngươi nhất định sẽ hối hận !” Lâm Kiếm Hồng gương mặt lạnh lùng khẽ nói.

“Đại ca, tương lai hối hận ta không biết, nhưng ta thật sự không muốn gả cho cái tên Ma vương giết người kia!” Lâm Y Y lần nữa lại muốn khóc.

“Nhưng ngươi cũng không thể để Yên Chi đi thế cho ngươi, nàng vô tội !” Lâm Kiếm Hồng nhẹ giọng ho khan.

“Đại thiếu gia, ngươi không cần lo lắng, ta nguyện ý đi!” Lăng Tây Nhi đứng lên, nhìn Lâm Kiếm Hồng cười cảm kích.

“Tại sao?” Lâm Kiếm Hồng sửng sốt, trong ánh mắt mơ hồ chút bất an.

“Bởi vì ta muốn rời khỏi Lâm gia!” Lăng Tây Nhi nhẹ giọng nói, cái nơi Lâm phủ này tuy có vẻ đạo mạo, nhưng bên trong lại ẩn giấu đầy những điều xấu xa, thực sự nàng không muốn tiếp tục ở lại.

“Nhưng mà…” Lâm Kiếm Hồng vẫn còn muốn nói gì đó, đã bị Lăng Tây Nhi cười khẽ một tiếng ngăn lại, nàng tiến lên, đẩy cái xe lăn vừa mới làm xong ra trước mặt Lâm Kiếm Hồng : “Cái này là ta tặng cho ngươi, coi như là quà tặng trước khi ta rời đi!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...