Vô Diệm Vương Phi

Chương 39: Ngươi là người của ta



“Ngươi đã đến rồi” Lâm kiếm hồng cười khẽ, ngược lại Đoan tuấn mạc nhiên không tỏ vẻ gì, gương mặt nhỏ nhắn của hắn vẫn như bình thường.

Hắn thong thả bước đến, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng tới nơi bàn tay nhỏ bé của Lăng tây nhi đang đặt trên vai Lâm kiếm hồng, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, trong lòng hắn vừa sinh ra một cảm giác chua chát không ngờ, hừ lạnh một tiếng, đem cảm giác nầy áp chế xuống hết.

Một giây sau, Lăng tây nhi chỉ cảm thấy có một bóng người nhoáng lên trước mắt, tiếp theo là tiếng thét chói tai của nàng, thân thể nàng như đang bay lên, bên tay chỉ còn nghe tiếng gió vù vù, gương mặt của ác ma đã phóng đại trước mắt.

Thân thể thon dài nhấp nhô lên xuống, khi Lăng tây nhi mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một gian phòng ngủ rộng lớn tràn đầy nữ tính, cẩm tháp nhỏ nhắn mềm mại, dù hình thức cổ xưa nhưng rất ưu nhã, bàn trang điểm màu xanh ngọc tinh xảo còn có bình phong phong cảnh, trong góc phòng lại có một lư hương đang tỏa hương lượn lờ bay lên, trên vách treo vài bức họa vẽ cảnh thác nước từ trên núi chảy xuống và một tấm chiên màu xanh ngọc…A a….tất cả cảnh vật nầy đều rất quen thuộc, nàng há to miệng ra , khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện ra trước tấm mành làm nàng thét lên chói tai một lần nữa, bên tai âm thanh ong ong truyền đến, không thể chịu đựng được, lửa giận có một không hai khi bị khiêu chiến của Đoan tuấn mạc nhiên tăng vọt làm cho hắn quyết định tính sổ toàn bộ với nàng “Câm miệng” Hắn quát lớn.

Tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, thế giới trở nên yên lặng rất nhiều, Lăng tây nhi ngoan ngoãn ngậm miệng, còn giả bộ thương cảm cười hì hì, sau đó mới nhìn trộm hắn đang tức giận trước mắt, nàng biết có chạy cũng chạy không thoát cho nên tốt nhất là phải tranh thủ tình cảm để được khoan hồng.

Đoan tuấn mạc nhiên không nói một lời, hai mắt long lanh ánh lên một tia tàn bạo, hắn lạnh lùng đánh giá Lăng tây nhi, ánh mắt sắc bén quét từ trên mặt xuống người nàng.

“Ta…ta có thể giải thích” nàng mở miệng , Lăng tây nhi khiếp đảm nhìn chung quanh gian phòng không có một bóng người, trong lòng chợt nảy sinh một tia hàn ý. Trăng đã lên cao, chỉ có ánh sáng nến chập chờn, bốn bề lại vắng lặng, trời ạ.. đây là một cơ hội tốt để giết người.

Không khí thật trầm mặc.

“Vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm, ngươi cũng thấy đấy, thân phận của ngươi là một gã sai vặt mà thôi, ta đương nhiên phải phối hợp một chút, có như thế mới làm cho màn kịch đạt đến hiệu quả chân thật nhất, ta tuyệt đối không lợi dụng cơ hội báo thù đâu…” Nàng nhè nhẹ cắn lưỡi của mình , trời ạ, nàng đang nói gì đó? Lăng tây nhi cảm giác được có chút thấp thỏm bất an, đem cái cổ nhỏ nhắn rụt sâu vào trong áo, rồi mới cẩn thận quay đầu nhìn lại, sắc mặt của người nào đó vừa tái nhợt đi.

“Ta..ta thật không phải cố ý, chỉ có chút bất bình cách Lâm gia đối xử với đại thiếu gia cho nên ta mới thuận miệng mời khách mà thôi” Dừng lại đi, trời ạ, chẳng lẽ nàng không nên hồn nhiên làm như vậy?? Ô o..

Tất cả là một sự yên lặng, gương mặt tuấn tú một lần nữa lại phóng đại ở trước mắt.

“Ta chỉ đơn thuần lợi dụng ngươi khiến Lâm lão gia tức giận mà thôi…” Trời ạ, làm cho nàng chết như vậy vẫn đơn thuần a, Ôi ôi, lần nầy dù cho lá gan của nàng có lớn cách mấy cũng không dám xem thường Đoan tuấn mạc nhiên, lại đem đầu rúc vào trong áo, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân thể khiếp đảm của mình, lúc nầy nàng nhìn rất giống như con rùa nha phải tìm một chỗ vĩnh viễn giấu mình đi.

Đoan tuấn mạc nhiên hừ lạnh, hắn rốt cuộc đã tìm được một cái cớ cho sự tức giận của mình vừa rồi, có lẽ bởi vì hắn bị lợi dụng nên đương nhiên phải tức giận mà thôi, chứ không phải tại vì hắn nhìn thấy nữ nhân nầy hồng hạnh ra tường.

“Đại thiếu gia, là tên tàn phế vừa rồi?” tâm trạng hắn đã ổn định lại rất nhiều, cười lạnh, rốt cuộc mở miệng.

Lăng tây nhi nhẹ nhíu mày.

“Lâm lão gia không phải là người ngươi luôn miệng kêu gia sao?” hắn tiếp tục cười lạnh.

Chân mày của Lặng tây nhi nhăn lại càng chặt, nàng đã làm lộ hết rồi.

“Ngươi muốn hồng hạnh ra tường, bởi vì ngươi không thể lợi dụng Lưu an liền tìm một tên phế nhân thay thế sao?” Đoan tuấn mạc nhiên tiếp tục hừ lạnh, mặc dù hắn không biết cảm giác khi mình nhìn thấy Lăng tây nhi và Lâm kiếm hồng muốn bỏ trốn là cảm giác gì, còn cảm giác chua chát trong lòng là cảm giác gì, nhưng hắn lựa chọn quên đi…

Cổ hắn vươn tới, miệng thở phì phì, hai mắt trừng lớn, vào lúc này Lăng tây nhi nghĩ muốn chống lại, hắn có thể châm chọc nàng, nhưng không thể làm nhục nhân cách của nàng, càng không thể nói Lâm kiến hồng là một phế nhân. Nàng tiến lên một bước, nghiêm nghị ngước lên nhìn hắn, điểm điểm mủi chân, cố gắng đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt Đoan tuấn mạc nhiên, cuối cùng nàng dũng cảm mở miệng, lòng tràn đầy một kho nhiệt huyết hoá thành một cổ bộc trực nhiệt tình, trào dâng trong lồng ngực, tràn cả lên yết hầu rồi tới thanh quản, sau đó thoát ra đôi môi của nàng “Đúng.. đúng…đúng…xin lỗi..”

A a , sức mạnh của cả hai chênh lệch quá lớn, trời ạ, làm cho nàng chết a, nàng phải khuất phục ác ma nầy sao. Đầu nàng cúi thấp xuống, Lăng tây nhi thật muốn chết cho rồi.

Đoan tuấn mạc nhiên cả kinh, càng thấy không vui mày rậm thêm nhăn lại, nàng đã thừa nhận rồi sao?

Thừa nhận Lâm kiếm hồng chính là đối tượng khiến cho nàng hồng hạnh ra tường ? Ánh mắt trở nên lạnh như băng, hắn hầm hừ xách Lăng tây nhi lên bằng vạt áo.”Ngươi thừa nhận rồi sao?” Giống như khối băng bị phá vỡ hướng tới Lăng tây nhi.

Nhíu mày, nhìn gương mặt trước mặt lạnh như băng tới cực điểm, Lăng tây nhi giơ tay đầu hàng, được rồi, nàng không muốn làm vương phi chết bầm này nữa, lại còn phiền phức như vậy, nàng thực sự muốn điên rồi.

“Ta không phải là Lâm y y” Nếu Lâm gia bất nhân với nàng, nàng cũng bất nghiã với họ.

Lại là một không khí trầm mặc.

“Tên của ta là Lăng tây nhi, ta cùng Lâm gia không có quan hệ gì”

Lông mi của hắn chớp chớp mấy cái, có chút kinh ngạc.

Một sự yên tĩnh tràn ngập cả gian phòng .

“Thậm chí ta cũng không biết ta đã đến thế giới nầy như thế nào nữa” Được rồi, nàng đã nói ra tất cả mọi chuyện, như vậy quan hệ đã rõ ràng rồi nha? Vị đại gia nầy có phát hoả tức giận với ai cũng được, chỉ là không cần tức giận với nàng, ôi chao, nàng vốn hy vọng có thể có những ngày vui vẻ ở cổ đại này, vui đùa du sơn ngoạn thủy, chứ không phải cả ngày phải phập phồng lo sợ, bị một ác ma biến thái khi dễ như thế nầy.

Chớp chớp mi một lần nữa, ánh mắt lạnh như băng của Đoan tuấn mạc nhiên trở nên có chút suy tư.

“Bây giờ ta đã nói ra tất cả rồi, hy vọng ngươi có thể vì sự thẳng thắn của ta mà rộng lượng không cần làm khó Lâm phủ, lại càng không thể làm hại Đại thiếu gia cùng Tam tiểu thư, bọn họ đều là người tốt” Lăng tây nhi giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu. Thật ra không cần nàng thẳng thắn nói ra, hắn cũng đã biết tất cả rồi không phải sao? Đêm đó hung hăng bức cung, thậm chí làm cho nàng hủy đi dung mạo, nàng biết, hắn muốn tự miệng nàng nói ra, chính miệng nàng thừa nhận mà thôi.

“Ngươi còn muốn chạy?” Đoan tuấn mạc nhiên lạnh giọng mở miệng, ánh mắt đầy vẻ ngoan tuyệt.

Lăng tây nhi dừng lại, thân thể nhỏ nhắn lùi về phía sau.

“Ngươi phải đi sao? vẻ hung ác nham hiểm như ngưng tụ trong không khí, sát khí cùng vẻ thô bạo lần này càng làm cho người ta hít thở không thông, khí thế tàn nhẫn như ngưng kết trên bề ngoài đáng yêu của hắn càng có vẻ quỷ dị không thể đoán trước được hành động tiếp theo của hắn.

Lăng tây nhi vươn lưỡi liếm dọc theo đôi môi khô nứt một vòng, sau đó lại nuốt nuốt nước miếng nhẹ gật đầu.

“Bởi vì Lâm kiếm hồng sao?” Gân xanh trên mặt hắn đều nổi lên, Đoan tuấn mạc nhiên tiến lên một bước, đem thân thể của Lăng tây nhi đặt trên người mình, thân thể mềm nhũn của nàng như kết hợp chặt chẽ với thân hình mạnh mẽ của hắn, không còn kẽ hở, trong nháy mắt, tâm thần của hắn có chút hoảng hốt, một tia chật vật lóe lên trong ánh mắt hắn rồi biến mất.

Sau một lúc trầm mặc, Lăng tây nhi đành phải gật đầu, coi như nhận đại đi, chỉ cần hắn buông tha nàng.

Đoan tuấn mạc nhiên đã thật sự tức giận rồi, hai tròng mắt trừng lên, ánh mắt ẩn chứa đầy vẻ ngoan tuyệt và sát khí. Gân xanh trên mặt cũng hiên lên rõ ràng hơn, giống như lúc nào cũng có thể nổ mạnh thành vẻ mặt huyết hoa. “Răng rắc, xèo xèo” Âm thanh quái dị trong đêm yên tĩnh càng làm lòng người lạnh hơn, Lăng tây nhi cảm giác được trước mặt biến thành một màu hắc ám. Trời ạ, nàng muốn ngất đi, nàng chưa từng thấy qua người kinh khủng như vậy. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng không dám cử động, hai hàm răng gắt gao cắn chặt đôi môi anh đào làm cho chúng cơ hồ chảy ra tơ máu.

Đoan tuấn mạc nhiên giơ bàn tay to lên, nhưng lại chậm rãi để xuống, hắn nhìn không nháy mắt mặt Lăng tây nhi có chút sưng đỏ, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, ai ai cũng nói hắn là ác ma, đúng không? Được rồi vậy hắn sẽ làm ác ma chân chính một lần. Hắn giữ chặt lấy đầu nàng, đem thân thể mềm mại ôm vào trong ngực, rồi cúi đầu, đôi môi bá đạo lạnh như băng in dấu lên khắp mặt của nàng, cuối cùng là môi anh đào, cảm giác mềm mại làm cho tâm thần của hắn rung động, nhưng rất nhanh hắn gầm nhẹ một tiếng, thô lỗ mà hôn cho đến khi môi nàng đau nhức.

Lăng tây nhi kinh hãi quơ quơ đôi tay nhỏ bé, trên môi có cảm giác khác thường làm thân thể nàng run rẩy nhè nhẹ, đây là cảm giác gì a, phảng phất giống như có một dòng điện chạy qua người, làm cho toàn bộ tế bào trong người nàng cũng run rẩy…nhưng cũng rất là thỏai mái, trên môi dường như tê dại, cũng có cảm giác đau đớn làm cho nàng hoảng hốt, nàng giương hai mắt thật to, khi nhìn thấy gương mặt búp bê trắng nõn đáng yêu đến cực điểm trước mặt, làm nàng quên cả phản kháng.

Đoan tuấn mạc nhiên không ngờ việc xảy ra như vậy, nụ hôn chậm rãi càng thêm sâu, hắn dùng lưỡi tách ra hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc cùng cái lưỡi thơm mùi đinh hương dây dưa cùng một chỗ, hung hăng hút lấy mât ngọt trong miệng nàng. Một lúc lâu hắn mới buông nàng ra, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã không còn “ Bây giờ ngươi đã là người của ta , nơi nào cũng đừng nghĩ đi” Hắn sẽ không để cho một nữ nhân phản bội nghênh ngang cùng nam nhân của nàng rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...