Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 51: Thẳng tiến Hàm Đan



Nguyên lai đây mới là mục đích bọn họ gọi mình! Tôn Nhạc lập tức rõ ràng rồi. Nàng không trả lời, vẫn cúi đầunhư cũ chậm rãi đứng thẳng người.

Thanh âm câu nói sau cùng của mỹ nhân kia lớn một chút, vừa vặn lúc này tiếng nhạc tạm dừng, lập tức nó tinh tường truyền đến tai Ngũ công tử.

Ngũ công tử từ từ xoay đầu lại, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tam công tử, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhạt nói: “Tam ca, có chuyện gì hỏi đệ là được rồi, làm gì thông qua cơ thiếp đến hỏi người khác?”

Những lời này của Ngũ công tử thanh âm cũng không lớn, bất quá Thập Cửu công tử ngồi ở gần đó cũng nghe đến hắn quay đầu lạnh lùng liếc hai ca ca một cái, đôi mày như đao khinh thường nhăn lại, hừ nhẹ một tiếng liền không hề để ý tới.

Sau khi Ngũ công tử bất âm bất dương nói ra những lời này, đưa tay hướng Tôn Nhạc vẫy vẫy. Tôn Nhạc hiểu được ý tứ của hắn, lập tức lặng lẽ chạy đến phía sau cạnh Ngũ công tử, ngồi xuống bên cạnh Song Xu.

Tam công tử ngáp một cái, sau khi vươn cái lưng mệt mỏi, mới thờ ơ trả lời Ngũ công tử: “Đây là nàng tự chủ trương, về phần bản công tử! Hừ, nha đầu xấu xí này của ngươi để cho ta vừa thấy liền ghê tởm, đau cả mắt, ăn không vô!”

“Phải vậy không?” Ngũ công tử cười lạnh một tiếng, quay đầu lại.

Lúc này, tiếng nhạc lại nổi lên.

Tôn Nhạc cúi đầu ngồi xổm, ánh lửa bập bùng chiếu trên mặt của nàng. Cô gái bên trái trong song xu liếc nhìn nàng, khanh khách cười nói: “Tỷ tỷ, Tôn Nhạc dưới loại tình huống buổi tối này mà nhìn, tuyệt không xấu, chẳng những không xấu, ngũ quan của nàng còn rất đẹp nữa.”

Một câu này của nàng, dẫn tới Ngũ công tử cùng hữu xu đồng thời nhìn nàng.

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, mặc kệ ba ánh mắt dừng ở trên mặt mình.

Ngũ công tử chỉ nhìn lướt qua liền dời tầm mắt đi.

Ngũ công tử tuy rằng chuyển ánh mắt đi, song xu vẫn đánh giá Tôn Nhạc không ngớt. Tôn Nhạc cúi đầu tránh được ánh nhìn sáng ngời chăm chú của các nàng. Ngay tại lúc cúi đầu khóe mắt nàng nhìn đến tay nhỏ bé nhích lại gần của tả xu.

Trên tay nhỏ bé trắng noãn mịn màng kia lại có vết chai mỏng hơn nữa tập trung ở ngón trỏ ngón giữa cùng ngón tay cái. Trong khoảnh khắc nhìn thoáng qua đó Tôn Nhạc lập tức phản ứng: một đôi song sinh này hơn phân nửa cũng là kiếm khách! Là một cao thủ mang công phu!

Nàng lập tức rõ ràng rồi vì sao Ngũ công tử không gần nữ sắc lại mang theo các nàng bên người như hình với bóng.

Ngồi ở chỗ này thật là không thú vị, Tôn Nhạc liền hướng Ngũ công tử cáo lui chậm rãi đi ra. Tôn Nhạc cảm thấy cả người khoan khoái rất nhiều.

Tôn Nhạc vừa mới đi đến bãi cỏ A Phúc liền nhanh chóng nghênh đón nàng. Hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc nhìn nàng thân thiết hỏi: “Tam công tử vừa rồi đã nói gì với ngươi?”

Tôn Nhạc nhẹ giọng nói: “Cũng không có nói gì, hắn chỉ là muốn biết tôi ở bên người Ngũ công tử là cái vị trí gì, cũng muốn biết bên cạnh Ngũ công tử có sĩ tử mưu trí hay không.”

A Phúc gật gật đầu, hắn nghiêm túc nói: “Thì ra là hỏi cái này? Xem ra Tam công tử đúng như lời Ngũ công tử, không phải cái loại người chỉ biết tửu sắc rồi,nếu không hắn tại sao chú ý Ngũ công tử như vậy?”

Vào ban đêm, Tôn Nhạc cùng các thị tỳ ngủ chung một lều. Trông mấy chục ngày kế tiếp, đoàn xe hơn phân nửa là cắm trại ở dã ngoại. Nơi này người ở thưa thớt, trừ bỏ một ít thành lớn, hiếm thấy chỗ có thể tá túc . Cứ như vậy ngồi xe ngựa xóc nảy, ăn món tả pín lù, hương vị gì cũng không thấy, ngay cả Tôn Nhạc đều có một loại cảm giác mỏi mệt.

Cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, Tôn Nhạc luyện quen Thái Cực quyền vào buổi tối còn có thể tránh ở trong bóng đêm luyện tập một hồi, đến ban ngày chính là không có việc làm, điều này làm cho cuộc sống của nàng thập phần khổ sở.

May mắn, đoàn xe đi hai tháng sau, cũng chạy tới mục đích, thủ phủ nước Triệu thành Hàm Đan.

Hàm Đan trong các quốc gia, đã nổi danh là chốn phồn hoa. Đoàn xe vừa tiến vào biên giới Hàm Đan, trên quan đạo liền thỉnh thoảng có thể gặp phải xe ngựa đẹp đẽ quý giá, đoàn xe khổng lồ mà trong tuyệt đại đa số tình huống, Cơ phủ gặp đều phải né tránh một bên, để cho bên này đi trước!

Đoàn xe bọn hắn bây giờ đứng hầu ở bên đường gần một canh giờ. Đoàn xe đối phương chừng năm sáu chục chiếc xe ngựa, mấy trăm cỗ xe bò cùng xe lừa, hơn mấy trăm kiếm khách, từ đầu tới đuôi, ước chừng kéo dài mười dặm.

Đoàn xe này là do kiếm khách mở đường, kết thúc, đi lẫn bên trong. Đội xe ngựa của bọn họ phía trên thêu huy ấn Yến quốc, vừa thấy cũng biết là sứ giả Yến quốc.

Chủ nhân ngồi ở trong xe ngựa này, một đám vênh váo tự đắc đánh giá Cơ phủ bên cạnh, vừa nhìn vừa chỉ trỏ không ngớt.

Ngồi bên trong, Tôn Nhạc thỉnh thoảng có thể nghe được từng câu truyện cười, “Đây là tiểu phủ Tề quốc chăng? Chậc chậc, các ngươi có nhìn mấy cái xe đằng sau không? Cư nhiên không nhìn thấy được một cái mặt hàng tốt!”

“Ha ha,công tử ngươi không biết rồi, Tề quốc lấy đâu ra mỹ nhân? Muốn nói đến mỹ nhân, chỉ có Yến chúng ta, cùng với Triệu là nhiều hơn.”

Tôn Nhạc nghe đến đó, không khỏi cũng có chút cảm thấy hứng thú. Nàng sớm đã nghe nói qua, Yến Triệu có nhiều mỹ nhân, ở thời đại này phủ đệ khá xuất sắc như Ngũ công tử, muốn ở Yến Triệu mang hai mỹ nhân xuất sắc trở về, căn bản là làm không được.

Bỗng nhiên, một tiếng cười có điểm thô khàn truyền đến, “Tề quốc mặc dù không có mỹ nữ, mỹ nhân cũng vẫn có! Các ngươi nghe qua Tề quốc đệ nhất mỹ nam chưa? Nghe nói họ Cơ, người nào gặp qua cũng rất là cảm thán đấy!”

Tôn Nhạc ở trong tiếng bò kêu ngựa hý, trong tiếng bánh xe di chuyển, ngưng thần lắng nghe bên ngoài, đột nhiên nghe một câu như thế, trong lòng không khỏi đột nhiên nhảy dựng, quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử.

Ngũ công tử hiển nhiên cũng nghe thấy, khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh xuống, trầm giọng nói: “Đem rèm xe treo nên!”

“Vâng!”

Tôn Nhạc cùng A Phúc đồng thời lên tiếng, tiến lên kéo toàn bộ màn xe trái phải hai bên xe ngựa xuống.

Màn xe tuy rằng kéo xuống, tiếng cười hì hì ngoài xe ngựa không ngừng truyền đến, “Thật sao? Đẹp đến như vậy sao? Chậc chậc, lần này hội nghị năm nước, hắn hẳn là sẽ đến?”

“Nghe nói là sẽ đến. Cơ phủ kia cùng phủ bên đường này giống nhau, là một phủ nho nhỏ, nếu nhà hắn không có một cái Tề quốc đệ nhất mỹ nam, căn bản không có ai lưu ý đến đâu. Cơ Ngũ công tử kia, lần trước ta xa xa nghiêng mắt nhìn thấy, tiểu tử đó bộ dạng thật đúng là không tầm thường, mỹ nam tử trong thiên hạ, hắn dư sức xếp trong năm người đầu tiên!”

Thanh âm đầu tiên sợ hãi nói : ” Xuất sắc như thế? Vậy ta nhất định phải gặp mới được.”

Tiếp theo lại là một trận cười to.

Trong tiếng cười này, mặc dù không có một câu làm nhục Ngũ công tử, nhưng Ngũ công tử nghe xong lại cực kỳ tức giận, lông mi như kiếm nhọn kia nhíu chặt thành một đoàn, môi mỏng khẽ mím, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ba phần sát khí!

Song xu phía sau hắn vội vàng ấn lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói :“Những người này cư nhiên đem công tử nhà ta cùng những mỹ nữ kia đặt ngang hàng! Thật sự đáng chết!”

“Đúng vậy, chờ công tử thành người thừa kế Cơ tộc, trong thiên hạ ai dám bất kính với công tử liền cắt đầu lưỡi của hắn!”

Thanh âm Song xu mềm mại dễ vỡ êm tai, như tiếng chuông bạc, nói đến cắt đầu lưỡi, giết người ác như vậy cũng tự nhiên như uống nước, Ngũ công tử nghe xong sắc mặt chậm rãi chuyển biến tốt đẹp một ít.
Chương trước Chương tiếp
Loading...