[Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Chương 3: Thành Phố F0631



Hình ảnh xung quanh giống như đêm đen mất đi ánh điện, nhanh chóng mất đi sắc thái.

Trong bóng tối, Trình Đình Vũ thấy được một hàng chữ hiện lên ở trước mắt ——

[Chúc mừng người chơi thông quan phó bản, đạt được đạo cụ [Súng bắn nước sân khấu kịch] × 1, [Bạn mới là người đưa thư] × 1.]

Trình Đình Vũ chậm rãi chớp mắt.

Cô vẫn đang đứng ở khoảng đất trống trước khách sạn, dưới chân dẫm lên bức graffiti hình tròn như được vẽ bằng phấn, xung quanh là những ngôi nhà hoạt hình cũng được vẽ bằng phấn, màu sắc vốn dĩ tươi đẹp phảng phất có vẻ ảm đạm.

Mái vòm gần như hoàn toàn tối đen, chỉ có xa xôi phía chân trời mơ hồ thầy được màu cam đặc trưng của hoàng hôn.

Thời gian tựa hồ vẫn chưa qua đi bao lâu.

Cách đó không xa truyền đến tiếng còi ô tô, nhân viên lễ tân khách sạn vẫy vẫy tay với những vị khác đang chờ ở cửa, ý bảo khách hàng mau chóng lên xe.

Trình Đình Vũ cười một cái, ôm hành lý đi qua.

Lễ tân của khách sạn có kỹ thuật lái xe rất tốt, nhanh chóng đưa khách đến một chi nhánh gần nhà ga hơn.

Mức độ nổi tiếng của chi nhánh này so với bên kia rõ ràng là tốt hơn một chút.

Trình Đình Vũ ở quầy lễ tân khách sạn mới nhận được một thứ là "Chất tẩy rửa miễn tẩy rửa" —— khách nhân chỉ cần phun cái "Chất tẩy rửa miễn tẩy rửa" lên trên người, nó liền có tác dụng làm sạch và ở trình độ nhất định thì có thể thay thế tắm rửa.

Sau khi trở lại phòng, Trình Đình Vũ nằm trên giường một hồi, sau đó duỗi tay ở trong không khí bắt một chút.

Một khẩu súng nước cùng một tấm card hình chữ nhật xuất hiện trên tay cô.

——[Súng bắn nước sân khấu kịch] và [Bạn mới là người đưa thư].

Sau khi thông quan phó bản, Trình Đình Vũ có thể cảm nhận được xung quanh mình còn xuất hiện thứ gì đó, chỉ là tạm thời lựa chọn kiềm chế, chờ đến khi ở một mình mới xác minh.

[Súng bắn nước sân khấu kịch] cô đã sử dụng trong phó bản, về phần [Bạn mới là người đưa thư], Trình Đình Vũ nhẫn nại mà quan sát một lúc, mới giải mã ra một ít tin tức.

—— Sau khi hoàn thành phó bản, cô rõ ràng cảm thấy, lực lượng ở trong mắt phải dần trở nên ổn định.

[Bạn mới là người đưa thư] là một tấm thẻ công việc trống của người đưa thư, Trình Đình Vũ có thể điền tên người và một công việc nào đó, chỉ cần đối tượng bị viết tên tự nguyện nhặt thẻ công việc trong vòng 24 giờ, tấm thẻ sẽ vào vai người đưa thư và yêu cầu người bị viết tên thực hiện các nhiệm vụ liên quan.

Tuy rằng công dụng có hạn, nhưng chỉ cần dùng tốt, có lẽ có thể có hiệu quả không tồi.

Trình Đình Vũ cất cả hai cái đạo cụ cẩn thận, rồi tắt đèn cạnh giường đi

Đợi hai ngày nữa, cô sẽ đến một nơi sinh hoạt mới.

*

Đồng ruộng và cây cối ven đường lùi về phía sau nhanh chóng, bị tàu cao tốc bỏ lại đằng xa.

Trình Đình Vũ một bàn tay chống cằm, không chút để ý mà nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cuối cùng cũng tới ngày vào thành phố, khách sạn bên kia phục vụ thật ân cần, đến ngày khởi hành, trực tiếp có người lái xe đưa cô tới sân ga.

Đối với những người sống sót sau trăm năm lặng im, phương tiện giao thông có thể di chuyển quãng đường dài là tài nguyên vô cùng quý giá, quy trình kiểm tra vé cũng vô cùng nghiêm ngặt, sau khi xác nhận tấm vé là thật, Trình Đình Vũ được nhân viên đưa tới hạng ghế thứ ba ở bên trong toa tàu.

Không có nhiều hành khách trong xe, xung quanh vị trí Trình Đình Vũ ngồi cũng không có nhiều người.

Trong khi chờ xe buýt, Trình Đình Vũ đã tìm hiểu từ nhân viên khách sạn cái gì gọi là "Mật Đồng".

Sau thời kì trăm năm lặng im, trên thế giới bắt đầu xuất hiện đủ loại phó bản, cùng lúc đó, cũng có một số người bắt đầu thức tỉnh năng lực đặc thù, những năng lực này cũng rất đa dạng, các nhà nghiên cứu đã phải mất một thời gian dài mới có thể phân biệt được chúng, về phần "Mật Đồng", đây là danh hiệu dành cho những người có thể nhìn thấy thứ mà kẻ khác không cách nào nhìn rõ.

Trình Đình Vũ đưa tầm mắt sang nhìn chiếc cốc giấy.

Năm giây sau, một dòng chữ mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy xuất hiện: [Cốc giấy thông thường, không nên đựng chất lỏng trên 70°C. ]

"Mật Đồng" lấy được thông tin mà các loại người chơi khác không dễ dàng lấy được, khả năng như vậy đôi khi có thể giúp họ vượt qua phó bản nhanh hơn, nhưng đôi khi là nguyên nhân khiến họ chết bất đắc kỳ tử vì nhìn phải thứ không nên nhìn

...... Theo số liệu thống kê, xác xuất chết bất đắc kỳ tử còn cao hơn số lần nhìn thấy thông tin hữu ích, hơn nữa "Mật Đồng" trước khi chết hầu hết sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng khủng khiếp, ảnh hưởng đến người chung quanh, cũng là nguyên nhân này mà nhiều thành phố cấm các người chơi như vậy tiến vào.

"Đoàn tàu đã đến nơi, kính mời các vị khách ở toa hạng ba xuống xe thật trật tự, nhân viên nhà ga sẽ sắp xếp thứ tự đi vào khu ngoại thành thành phố cho các vị."

Âm thanh điện tử chậm rãi vang lên, Trình Đình Vũ nghe thấy hai chữ "Ngoại thành", ánh mắt hơi hơi giật giật, ngay sau đó xách theo hành lý đi xuống xe, hai ngày trước khi đang hỏi thăm năng lực của các người chơi, cũng nhân tiện hỏi thăm tình huống của thành phố F0631, biết được —— diện tích thành phố này vô cùng rộng lớn, chia làm nội thành, trung thành cùng ngoại thành, sống càng gần trong tâm nội thành, môi trường sống càng tốt.

Trình Đình Vũ lần đầu tiên biết về tình huống này, liền cảm nhận sâu sắc cách thành phố F0631 được phân chia kết cấu rất có vài phần phong cách Cyber.

Sàn nhà ga lát gạch xám, mái vòm không cao, hai hàng ghế chờ bỏ trống không người ngồi, vừa dài vừa lớn căn bản là toàn bộ bài trí trong nhà ga, thậm chí không có khu bán hạt dưa và đồ ăn uống vặt, trống trải tới mức qua loa có lệ, chỉ có mấy nhân viên nhà ga ngồi nhàm chán ở đó.

Nhưng mà Trình Đình Vũ lại có một loại cảm giác rằng mình đang bị theo dõi.

Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn camera giám sát ở góc trần nhà.

Rõ ràng là một thiết bị máy móc đơn thuần, lại làm Trình Đình Vũ có ảo giác đây thực ra là đôi mắt người sống.

Cô đưa tay ấn vành mũ xuống, chậm rãi bước ra ngoài, phảng phất như không để ý.

Mấy bộ quần áo của nguyên thân mang đều thuộc về phong cách "người qua đường Giáp", chẳng sợ có ít hành khách xuống xe cùng Trình Đình Vũ, cô vẫn là người dễ bị phớt lờ nhất.

Sau khi hành khách rời đi.

Trong phòng trực, một thanh niên mặc áo khoác đen không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh hì hì nói: "Có bảy mươi sáu hành khách xuống xe, không có người chơi nào trà trộn vào khu ngoại thành." Người phụ nữ mặc trang phục tương tự nhìn sang bên cạnh hỏi: "Đội trưởng Trác?"

Người được gọi là Đội trưởng Trác thần sắc bình tĩnh, mặc áo khoác, ngồi trên ghế thẳng thắn đoan chính, biểu tình hơi nghiêm túc, nghe thấy người trẻ tuổi dò hỏi sau, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Tôi cũng không cảm giác được, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người chơi chưa kích phát dị năng trà trộn trong đó."

*

Lúc này trời đã tối, thời gian đã không còn sớm, Trình Đình Vũ tính toán trước tìm một khách sạn ở lại, chờ ngày hôm sau lại suy xét vấn đề sinh kế sau này.

Trước khi đến đây, cô ấy đã đổi đồ đạc của mình sang tiền tệ của thành phố F0631, số tiền không nhiều cũng không ít, hẳn là có thể chống đỡ cô trong hoàn cảnh lạ lẫm này một thời gian.

Trình Đình Vũ nghĩ như vậy, đi tới một khách sạn bình thường, tính toán ở lại đó nghỉ ngơi một đêm.

Năm phút sau, biểu cảm sững sờ lược hiện mờ mịt xuất hiện trên mặt Trình Đình Vũ, cô một lần nữa đi ra —— cô vừa mới hỏi giá một phòng đơn, và câu trả lời cô nhận được là 1200 đồng/ ngày.

"......"

Tất cả tiền trong người cô cộng lại, cũng chỉ mới ba ngàn.

Trình Đình Vũ lại chưa từ bỏ ý định mà đi vòng quanh các khách sạn khác hỏi một lần, cuối cùng xác định, mình có hiểu lầm lớn với giá trị quy đổi của đồng tiền thành phố F0631.

Mười đồng ở đây tương đương với một đồng trước khi cô xuyên qua.

Trước khi xuyên phải đi tìm việc, sau khi xuyên cũng phải đi tìm việc, Trình Đình Vũ kỳ thật cũng không một hai phải sống thật viên mãn, nhưng thực sự túi tiền quá eo hẹp, không thể không bị cuộc sống đẩy về phía trước......

*

Đến khi Trình Đình Vũ tính toán bất chấp tất cả trực tiếp đi công viên tìm một chiếc ghế dài qua đêm, cô ấy nhìn thấy một khách sạn capsule tự phục vụ cũ đối diện công viên, trông giống như khách sạn này đã hoạt động một thời gian rất dài.

*Khách sạn con nhộng hay khách sạn capsule là một loại khách sạn ở Nhật Bản, khách sạn này cho thuê các khoang ngủ giống như hình hộp (thường có kích thước là 1,8 x 0,9 x 0,9 m) gần sân bay và nhà ga.

Không suy nghĩ sâu xa lý do tại sao người xây dựng lại bố trí khách sạn con nhộng đối diện công viên, Trình Đình Vũ người có kinh nghiệm trước tiên đi xem giá, có giá phòng của các khách sạn trước để so sánh, khách sạn con nhộng này rất thân thiện với túi tiền của các khách hàng: 100 đồng một ngày, 200 đồng ba ngày, 700 đồng mười ngày, thuê cả tháng chỉ cần 1500 đồng, hơn nữa đối với những khách hàng thanh toán hơn 500 đồng phí nghỉ ngơi sẽ được cung cấp một tủ đựng đồ miễn phí và một phần bữa sáng đơn giản.

Khu sinh hoạt chung của khách sạn con nhộng tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi cần thiết, đổi ra số tiền trước khi xuyên đến thì quả thực tiện nghi đến không thể tưởng tượng nổi.

Mơ hồ đánh giá tổng thể tình hình bên trong, Trình Đình Vũ người đã tích góp một chút kinh nghiệm xuyên không nhanh chóng minh bạch lý do khách sạn có mức giá này.

Các khách sạn con nhộng có mật độ dân cư cao, càng dễ dàng kích phát phó bản.

Vì là khách sạn con nhộng tự phục vụ nên chỉ cần bạn trả phí, bạn sẽ nhận được một thẻ chìa khóa màu xám có ghi số phòng ở, Trình Đình Vũ nhìn xung quanh, lần nữa xác nhận rằng khách sạn này khá tương xứng với giá phòng —— bên trong chật kín người, có cảm giác lộn xộn không được ai dọn dẹp, trong không khí thoang thoảng mùi khói, ánh sáng ảm đạm, không khí u uất.

Một người đàn ông mặc áo khoác xám từ bên ngoài bước vào khách sạn, thờ ơ liếc nhìn Trình Đình Vũ rồi tự mình chui vào giường ngủ, phía sau anh ta là hai người phụ nữ trung niên đang cùng nhau đi dạo, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, và một nữ sinh cấp hai.

Ngắn ngủn năm phút, đã có hơn 20 người ra vào.

Có chút người có thoạt nhìn đã sống ở khách sạn đã lâu, vẻ mặt mệt mỏi kiệt quệ.

Có người nói chuyện với nhau, nhưng trong không gian ngột ngạt này, giọng nói của họ dường như bị bóp nghẹt lại, nặng nề mơ hồ.

Bình thường, Trình Đình Vũ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của những người cách cô quá xa, bất quá làm một Mật Đồng, chỉ cần khoảng cách không quá mười mét, cô có thể phán đoán nội dung cuộc trò chuyện của họ bằng cách quan sát khẩu hình.

[Ngày mai nên đi đâu kiếm tiền đây?]

[Ngày càng có nhiều người mới, mùa cao điểm sẽ sớm đến thôi. ]

[Khu đang khai phá cũng không nguy hiểm như vậy, có thể qua thử xem......]

Có lẽ do duyên cớ vừa trở thành người chơi không bao lâu, Trình Đình Vũ không thể điều khiển tốt kĩ năng của Mật Đồng, không thể dùng kĩ năng trong một thời gian dài thời gian, nếu không mắt sẽ có cảm giác rất khó chịu, sau khi mệt mỏi, cô phải nghỉ ngơi ít nhất một giờ mới có thể tiếp tục sử dụng, cô thu hồi ánh mắt, gửi ba lô hành lý ở quầy, sau đó tìm được giường ngủ của mình, trước lúc nằm lên phủi qua chiếc đệm hơi bám bụi.

Trong khi dọn dẹp giường, Trình Đình Vũ phát hiện phía dưới đệm chăn lộ ra một góc của tờ báo, cô thuận tay rút tờ báo ra, phát hiện một đoạn quảng cáo cho thuê nhà không tính là mới.

"Cho thuê nhà: Căn hộ số 06 nhà 704 phố Ngô Đồng đang tìm người thuê nhà, giá thuê hàng tháng là -10000 ~ -1000) đồng, địa chỉ có tính nguy hiểm nhất định, người chơi xuất sắc có thể xin giấy phép cư trú."

Trình Đình Vũ nhướng mày.

Cô trước khi xuyên qua cũng đã từng đi thuê nhà, thông thường người thuê sẽ phải ghi thông tin chi tiết về ngôi nhà, thông tin liên lạc, v.v., để tăng sức hấp dẫn của ngôi nhà đối với người thuê.

Ngược lại, mảng tin quảng cáo này chỉ có địa chỉ nhà và tiền thuê hàng tháng, đặc biệt là dấu âm trước tiền thuê hàng tháng, cho thấy chủ nhà quả thực chi đáo, chỉ cần bạn đến ở, người này còn sẵn sàng cho bạn tiền.

Nếu là lừa đảo, vậy chẳng phải người này hơi bất cần.

"Chẳng lẽ cô muốn thuê căn hộ số 06 này?"

Ngay khi Trình Đình Vũ đang xem quảng cáo, một giọng nói phát ra từ phía bên phải của cô.

Nói chuyện là người đàn ông mặc áo khoác xám, nằm cạnh giường của Trình Đình.

Người áo xám cười lạnh: "Chuyện trên tờ giấy kia không phải là nói dối, nhưng một người chỉ có thể ở căn hộ số 6 nhiều nhất là một tháng, loại chuyện tốt này nào có thể kéo dài mãi mãi, trên đời có người sẵn sàng sống ở nơi có ma quỷ sao?"

Trình Đình Vũ nhìn đối phương một cái, khẽ cười nói: "Ngày thường thường xuyên có người khách sạn con nhộng để phát tờ rơi??"

Áo khoác xám nhún vai: "Dù sao thì ai cũng biết, những người sống ở đây là những người nghèo. Sẽ chẳng có người tới quản."

Trình Đình Vũ nhìn chằm chằm quảng cáo một hồi, lại một lần dùng kỹ năng của mình.

Trong ánh sáng lờ mờ tối tăm, không người chú ý tới, đồng tử của Trình Đình Vũ thoáng chốc ánh lên một vệt đỏ nhạt khó có thể phát hiện.

Cô nhìn thấy những vết máu dày đặc và hư ảo chảy ra từ tờ giấy quảng cáo, trong vết máu đó lại tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.

【Tờ quảng cáo cho thuê nhà: Đây là một tờ quảng cáo báo giấy cho thuê căn hộ 06 nhà 704 phố Ngô Đồng.

Số người thuê căn hộ hiện tại: 38;

Tổng số người thuê: 4211;

Số người thuê còn sống: 3418; 】

Ba giây sau, những vết máu và những chữ cái như thực như ảo biến mất hoàn toàn giữa không trung, Trình Đình Vũ căn cứ theo tin tức, phỏng đoán một chút tình huống của căn hộ số 06.

Căn cứ theo những gì người áo xám vừa nói, một người tối đa chỉ có thể ở trong căn hộ số 06 trong một tháng, giả sử số lượng người ở hiện tại là công suất trung bình thì mỗi năm phải có khoảng 456 người ở. Dựa vào tổng số người thuê, chúng ta có thể thấy căn hộ này đã tồn tại hơn chín năm.

Trong suốt 9 năm, tổng cộng có 4.211 người thuê nhà và 3.418 cư dân còn sống sót, điều đó có nghĩa là 793 người đã chết trong khoảng thời gian này, tỷ lệ tử vong là 1/5, bình quân mỗi tháng có trên dưới 7 người thiệt mạng.

Về phần những người sống sót, cũng không đại biểu bọn họ không có trải qua nguy hiểm.

Trình Đình Vũ chắp hai tay lại khẽ chống cằm, tỏ vẻ suy tư.

Có vẻ như thành phố F0631 này không an toàn như cô nghĩ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...