Vô Hạn Phong Lưu

Chương 55: Trong phòng chứa bí mật



Mọi người đều thắp sáng đũa phép của mình lên để quan sát xung quanh, nơi đây thật ẩm ướt, có vẻ như là bên dưới đáy hồ đen. “Dù cho Slytherin có xây cái hầm này với mục đích xấu đi chăng nữa, thì đây quả thật là một kỳ tích!” – Trần Thịnh chiếu sáng xung quanh nói. Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Harry vô tình dẫm phải cái gì kêu “rốp” một tiếng. Họ chỉ đũa phép xuống sàn nhà, và phát hiệu hằng sa số xương các động vật nhỏ nằm la liệt.

“Nuôi con rắn này cũng tốn kém đó!” – Trần Thịnh lầm bầm nói, cố gắng để mọi người thư giản một chút tinh thần. Họ tiếp tục tiến tới, và phía trước xuất hiện một thứ gì đó nằm lù lù một đống trên sàn nhà.

“Cẩn thận!” – Cụ Dumbledore nói. Cụ và thầy Snape cùng tiến về phía trước, và cả hai phát ra một tiếng thở mạnh. “Không sao, đó chỉ là da rắn thôi!” – Trần Thịnh và mọi người tiến lên, phát hiện con rắn này màu xanh biếc cực độc, và chiều dài, ít nhất là hơn bảy mét!

Trần Thịnh bắt đầu hối hận không mang theo Norbert cùng tiến vào, do thời gian gấp rút nên hắn không kịp đi kêu Norbert trở về. Giờ gặp một con rắn dài bảy mét, mẹ ôi nó dài gần gấp đôi Norbert rồi!

Trước mắt mọi người xuất hiện một bức tường đá khắc họa hai con rắn tổ nái đang xoắn vào nhau rất sống động, mắt hai con rắn làm bằng hai viên ngọc bích khổng lồ. “Khối tiền đấy!” – Harry nhìn hai viên ngọc cảm thán nói. Harry, tự biết nhiệm vụ của mình, bước tới và rít lên. Hai con rắn tức thì mở ra, bức tường nứt đôi, trượt qua hai bên, để lộ lối đi bên trong.

“Mọi người cảnh giác. Kẻ thừa kế và con quái vật có thể tấn công bất cứ lúc nào!” – Cụ Dumbledore giơ cao đũa phép cảnh báo mọi người. Các giáo sư ai cũng căng thẳng nắm chặt đũa phép của mình, cảnh giới nhìn xung quanh. Căn phòng mà họ bước vào rất dài, mờ mờ sáng, những cột đá cao khắc hình những con rắn vờn quanh tạo thành những cái bóng đổ dài, khiến cho không khí càng thêm ma quái.

Đi qua hết hàng cột đá cuối cùng, một bức tượng khổng lồ cao đụng trần nhà xuất hiện trước mắt mọi người, tượng của Salaza Slytherin. Một ông lão phù thủy mặt nhăn nheo như cái mền lâu ngày không xếp gọn, bộ râu lưa thưa dài tới mép áo chùng, và giữa hai cái chân khổng lồ, nằm hai thân ảnh nhỏ bé, một tóc đỏ, một tóc đen (không phải thứ giữa hai chân kia đâu nhá, đúng rồi, là hai đầu gối, có điều mình thích cách suy nghĩ của các bạn ha ha!).

“Ginny! Cho Chang!” – Trần Thịnh kêu lên, vọt tới bên cạnh hai cô bé, lật người hai cô lại, cả hai đều mặt trắng bệch như vôi, hai mắt nhắm nghiền lạnh ngắt. Trần Thịnh lật đật yếm bùa sưởi ấm cho hai cô bé, sau đó, mắt hắn tìm kiếm quyển nhật ký.

Quyển nhật ký màu đen nằm bên cạnh những ngón chân khổng lồ của bức tượng, mở toang. Trần Thịnh cảm giác được dường như nó đang liên tục không ngừng hút lấy năng lượng từ hai cô bé đang nằm. Trần Thịnh lập tức đứng lên, phóng tới quyển nhật ký.

“Avada Kedavra!” – Một tia sáng xanh lục xẹt ngang qua Trần Thịnh khi hắn nhào xuống sàn tránh né. Các giáo sư lập tức tấn công, hàng loạt tia sáng bắn thẳng vào góc phòng nơi tia sáng xanh phóng ra lúc nãy. “Ầm ầm ầm!” – lập tức cả góc phòng chìm trong khói bụi.

Một tiếng rít chói tai vang lên, và từ một góc khác của căn phòng, một thân hình khổng lồ vọt ra, mục tiêu là Trần Thịnh đang tiến tới gần quyển nhật ký. Trần Thịnh lập tức nhắm tịt hai mắt lại, lộn mèo tại chỗ né cú đớp chết người của con rắn, không quên trả đũa bằng một lời nguyền.

“Cần mổ mù hai mắt nó ngay! Fawkes!” -Cụ Dumbledore lập tức ra lệnh. Fawkes lao tới, mổ tới tấp vào hai mắt của con tử xà. Con rắn vốn vẫn còn bị thương sau lần chạm mặt trước đây với Trần Thịnh, phản ứng không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Nó không kịp né tránh, lập tức bị Fawkes mổ mù hai mắt của mình. Từ trong hai hốc mắt, hai dòng máu đen chảy ra, con rắn quằn quại trên sàn nhà trong đau đớn.

“Giáo sư! Chúng ta cần nộc độc của con rắn!” – Trần Thịnh nhìn thấy cụ Dumbledore chuẩn bị tấn công con rắn thì kêu lên cảnh báo. Hắn đã phóng đến bên cạnh cái chân của bức tượng, chụp được quyển nhật ký.

“Không! Bỏ nó xuống thằng nhãi kia!” – Tom Riddle nhìn thấy quyển nhật ký bị Trần Thịnh lấy được liền điên cuồng tấn công hắn, hoàn toàn bỏ qua chuyện đấu với các giáo sư khác.

Có điều hôm nay là ngày chú định Voldemort sẽ trở lại thất bại rồi. Voldemort năm mười sáu tuổi có thiên tài xuất sắc đến thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại với các giáo sư trường Hogwarts. Chưa kể là còn có mặt cụ Dumbledore, người mà ngay cả thời kỳ toàn thịnh Voldemort cũng phải ngán.

Vậy nên Tom Riddle rất bi kịch bị trúng liên tiếp mấy lời nguyền của các giáo sư, lập tức khiến thân hình vốn đã hơi mờ ảo của hắn càng thêm lung lay sắp tan biến. Bên đây, cụ Dumbledore dùng một lời nguyền cắt cực kỳ mạnh mẽ cắt đầu con tử xà xuống, máu đen đã chảy lênh láng khắp căn phòng. Trần Thịnh chạy đến bên cạnh cái đầu nằm lăn lóc của con tử xà, rút ra một cái răng nanh, rồi đâm mạnh vô quyển nhật ký.

“Arrrrggg!” – một tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết vang lên, cái bóng của Riddle gập người, quằn quại, vặn vẹo. Mực từ quyển nhật ký tuôn ra như suối, ướt sũng cả cái áo choàng của Trần Thịnh. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tom Riddle biến mất, như chưa từng tồn tại vậy.

Trần Thịnh quẳng cái răng nanh và quyển nhật ký, chạy tới bên cạnh Ginny và Cho Chang, hai cô bé cùng lúc bỗng mở mắt ra. Cho Chang nhìn xung quanh, khi thấy cảnh tượng kinh hoàng xung quanh và Trần Thịnh cả người te tua, nàng lập tức ôm chầm lấy hắn nấc lên sợ hãi. Trong khi Ginny bắt đầu khóc lóc thảm thiết:

“Anh Thịnh ơi! Là em, nhưng em không muốn làm mấy chuyện đó. Chính Riddle đã bắt em làm! Hắn đâu rồi? Lần cuối em viết nhật ký, Riddle đã tự bước ra khỏi quyển nhật ký!”

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, Ginny à, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Quyển nhật ký và Riddle đều đã bị tiêu diệt! Hiện tại, chúng ta nên trở về thôi!” – giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwich cũng chạy đến an ủi hai học sinh của nhà mình, trong khi giáo sư Snape và cụ Dumbledore thì lại nhìn quyển nhật ký đã bị thủng một lỗ to tướng đầy ngẫm nghĩ.

Trần Thịnh giao hai cô gái cho hai vị giáo sư, trong khi mình thì rút cái nón phân loại vẫn đeo trên thắt lưng ra, rút từ bên trong ra thanh gươm Gryffindor. Hắn cầm thanh gươm đến bên cạnh xác con tử xà, đâm một nhát vào miệng con tử xà, còn lấy răng nanh của từ xà nhẹ nhàng gõ gõ lên thanh kiếm để nộc độc bắt đầu chảy ra trên thanh kiếm nữa. Và điều kỳ diệu xảy ra khi thanh kiếm hấp thụ hết các chất độc của tử xà đó, từ nay, thanh gươm Gryffindor đã có khả năng tiêu diệt các trường sinh linh giá rồi. Số từ: 1444
Chương trước Chương tiếp
Loading...