Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 4: Nhiệm Vụ Bắt Đầu



“Tiểu Linh, ngươi nói xem bây giờ là năm nào?” Giang Minh hỏi.

“Chủ nhân, ngươi đây là đang lo cốt truyện bắt đầu đi?”

“Ân, ta muốn tu luyện võ công, cũng không thể bỏ lỡ cốt truyện a. Còn có, ngươi nói cái này Động tiên có tác dụng gì?”

“Chủ nhân, ngươi không phải lo, ngươi có mười ba năm để luyện công nha. Còn cái này động tiên, hiện tại ta trợ giúp ngươi luyện hóa đi.” Tiểu Linh nói xong bay về giữa sơn cốc, ngón tay nhỏ giơ lên. Phía trên sơn cốc hiện một hình đồ án lớn, sau đó là một luồng sáng từ trong đồ án bay ra, theo hướng tiểu Linh chỉ tới Giang Minh.

Chưa kịp phản ứng, Giang Minh bỗng cảm thấy một thứ gì đó bay vào trong đầu mình. Lập tức trong đầu hiện lên một luồng cảm ứng thân thiết đối với sơn cốc này.

Tiểu Linh thu tay lại, bay về phía Giang Minh.

“Hiện tại chủ nhân ngươi là chủ của động tiên này, ngươi có thể thiết kế, sắp xếp các khu vực. Khi ngươi đi ra ngoài, động tiên sẽ tự động tiến vào cơ thể ngươi.” Tiểu Linh liến thoắng nói.

“Cơ thể ta?” Giang Minh đột ngột cắt đứt.

“Ân, chủ nhân, cơ thể ngươi có thể chứa được nhiều thứ lắm, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.” Tiểu Linh gật gật đầu, sau đó lại nói tiếp:

“Ngươi có thể tiến vào động tiên bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, lại có thể chứa đồ vào trong, có thể trồng cây. Diện tích động tiên cũng tùy thuộc vào tu vi của ngươi mà không ngừng mở rộng, tất nhiên là đến lúc ngươi đạt tới Tiên thiên cảnh thì mới có thể mở rộng động tiên…”

Giang Minh vẫn tiếp tục kiên nhẫn nghe tiểu Linh nói đến cùng. Hắn cũng nắm đại khái cách sử dụng động tiên.

Thì ra động tiên này là một khối không gian riêng biệt với không gian bên ngoài. Sau khi luyện hóa xong có thể thay thế trữ vật đồ đạc. Không gian còn có thể trồng cây, bởi vì đất trong này do thiên địa linh khí bồi bổ, trở nên vô cùng tốt cho cây cối, dược liệc. Những cây trồng vào đây không những có thể phát triển nhanh hơn, đồng thời còn có thể cho dược tính mạnh hơn ngoài tự nhiên. Giang Minh cũng có thể đưa người khác vào, cũng có thể tự mình đi vào. Khi Giang Minh đạt tới Tiên thiên, động tiên cũng sẽ tự động mở rộng ra, đồng thời sẽ tự động hấp thu linh khí thiên địa đưa vào trong không gian này.

Hiểu rõ về động tiên, Giang Minh bỗng cảm thấy đói. Dù sao hắn cũng vẫn phải cần ăn thịt, cũng không thể như lũ nai gặm cỏ kia đi.

Tiến tới bờ sông, Giang Minh dễ dàng bắt được một con cá. Cái trò tay không bắt cá này, thời huấn luyện cùng lão quân nhân, Giang Minh cũng đã thành thạo. Tuy nhiên lúc này Giang Minh lại đau đầu, không có lửa a.

Quay lại nhìn tiểu Linh vẫn đang bay lượn quanh đó, Giang Minh hỏi:

“Tiểu Linh, ngươi có cách nào làm chín cá không?”

“Có a” Tiểu Linh cất tiếng.

“Cách gì?” Giang Minh nghi ngờ hỏi.

“Chủ nhân, dĩ nhiên là ngươi đánh lửa rồi, giống tổ tiên ngày xưa của các ngươi ấy!” Nói xong phì cười, để lại Giang Minh trên trán ba sợi hắc tuyến.

“Hết cách” Giang Minh cười khổ, bắt đầu thu thập cành cây khô phía dưới các gốc cây rồi bắt đầu đánh lửa.

Sơn cốc rất rộng, có một khoảng rừng. Do phía trên là không bị che khuất, mưa gió nắng sương vẫn có thể tiến vào, khiến cho cây cối phát triển rất tốt. Nhưng do giới hạn cái gì đó, mà các cây không to lắm, chim chóc cũng rất ít, không hiểu tại sao. Có lẽ động tiên này hình thành cũng không quá lâu. Tuy vậy, Giang Minh kiếm củi không khó. Rất nhanh mùi cá nướng đã thơm phức toàn sơn cốc.

Chia một phần nhỏ ra cho tiểu Linh, Giang Minh một mình gặm gần hết con cá. Tiểu Linh ăn xong lại đòi hỏi thêm phần nữa, khiến cho Giang Minh đành phải ra suối bắt thêm. Trợn mắt nhìn tiểu Linh ăn nguyên con cá to gấp đôi mình, Giang Minh cười khổ không thôi, lại một cái ăn hàng.

Ăn xong, Giang Minh bắt đầu tu luyện võ công. Bởi vì công pháp trong đầu đã có giải thích hết, rất nhanh Giang Minh không còn để ý tới môi trường xung quanh, trực tiếp tiến nhập vong ngã cảnh giới.

Ngày qua ngày, cứ nướng cá ăn, nướng nai ăn, hái quả ăn, sau đó lại tập trung tu luyện. Giang Minh tu luyện đều là trực tiếp tiến nhập vong ngã cảnh giới. Nếu võ đạo tông sư ở đây chắc cũng há hốc mồm ra nhìn Giang Minh, vong ngã cảnh giới tiến dễ dàng như vậy sao? Thật là người so với người tức chết. (Giang Minh: ta cũng không có biện pháp a)

Loáng cái mười ba năm trôi qua, Giang Minh hiện tại cũng đã là mười tám tuổi thanh niên.

Trong mười ba năm này, Giang Minh đã luyện thành Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Chân Kinh, Tiểu Vô Tướng Công, kèm theo phần luyện thể của Bắc Minh thần công. Trực tiếp đưa nội lực lên mức khủng khiếp một ngàn chín trăm năm mươi năm.

Cái này là ba đại đỉnh cấp nội công tâm pháp cùng tu hiệu quả. Bên cạnh đó, các võ công khác như Tiểu Lý Phi Đao, Lăng Ba Vi Bộ, Nhất Dương Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng … vân vân… cũng được Giang Minh luyện thành.

Bản thân Tiểu Vô Tướng Công cũng có thể không cần học tự bắt chước võ công, nhưng dù sao cũng là bắt chước, uy lực tất nhiên kém hơn một chút. Bất quá cũng đủ dùng đối với các môn võ công khác.

“Đã đến lúc cốt truyện bắt đầu rồi!” Giang Minh thì thào.

Lúc này, trước mắt Giang Minh đột nhiên xuất hiện một bảng danh sách, phía trên liệt kê:

Nhiệm vụ chính tuyến có thể nhận:

Một, diệt tứ đại ác nhân. Phần thưởng: một ngàn điểm nhiệm vụ, năm trăm danh vọng giang hồ. Thất bại: danh vọng giang hồ giảm năm mươi điểm, nội lực lùi năm mươi năm.

Hai, không cho A Châu chết. Phần thưởng: một ngàn điểm nhiệm vụ. Thất bại: danh vọng giang hồ giảm năm mươi điểm, nội lực lùi năm mươi năm.

Ba, ngăn cản âm mưu nhắm vào Tiêu Phong. Phần thưởng: một ngàn điểm nhiệm vụ, một ngàn điểm danh vọng giang hồ. Thất bại: danh vọng giang hồ giảm một trăm điểm, nội lực lùi một trăm năm.

“Tiểu Linh, danh vọng giang hồ để làm gì?” Giang Minh quay sang hỏi tiểu Linh.

“Chủ nhân, danh vọng giang hồ càng cao, ngươi càng có thể mua đồ xịn ở trong hệ thống hối đoái. Ngươi có thể tra ở catalogue nha.”

“Quên đấy, bao năm rồi không nhớ tới cái catalogue!” Giang Minh tự gõ trán.
Chương trước Chương tiếp
Loading...