Vô Hoa Quả

Chương 71



Không, ta nhất định là nhiễm bệnh rồi, sao tự dưng lại cảm thấy hắn thật anh tuấn, nhưng mà, sao hắn lại ôm ta, thân mình sao lại đau như vậy, nhất là thắt lưng cùng. . . . . . Nơi đó. . . . . .

“A!”

Niệm Nghiễn đã thanh tỉnh nhớ lại trận cuồng hoan đầy hoang dại nơi phòng chứa đồ của quán trà.

“Tỉnh?” Nam nhân cười *** tà, một tay vờ như ân cần mà vuốt ve thắt lưng Niệm Nghiễn.

“Ngươi. . . . . . A!” Niệm Nghiễn muốn thoát khỏi ***g ngực hắn nhưng suýt nữa bị ngã xuống ngựa – kết quả là chỉ làm cho Thôi Ân Trạch ôm mình mạnh hơn mà thôi.

“Ngươi có đầu óc không vậy? Nam nhân thì có gì tốt, ta lại còn là con của ngươi?”

“Bây giờ mới hỏi phải chăng là đã quá muộn rồi không? Ta chưa bao giờ coi ngươi là con cái mà ngươi cũng chưa từng xem ta là phụ thân, vì sao khi không lại nêu ra vấn đề này?”

Đôi mắt Niệm Nghiễn trừng lớn như thấy quỷ mà nhìn Thôi Ân Trạch – tư tưởng của kẻ này, người khác không thể nào đoán biết nổi, khác xa hoàn toàn so với những người bình thường, không chỉ quái dị mà còn vô cùng cố chấp.

Nhưng điều khiến Niệm Nghiễn xấu hổ và giận dữ chính là sự thích thú và hưng phấn quá độ của bản thân khi bị nam nhân kia . . . một người đã có thê tử lại dục tiên dục tử dưới thân của một nam nhân khác – nếu có người biết được, không biết họ sẽ nhìn y bằng con mắt như thế nào đây?

“Ngươi đang nghĩ lại chuyện lúc sáng?” Nam nhân nhẹ nhàng phà hơi thở ấm áp vào gáy Niệm Nghiễn, lời nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai “Lúc đó, ngươi thật sự rất nhiệt tình”. Thậm chí còn chủ động lắc mông mà cầu xin —— đương nhiên, những lời này Thôi Ân Trạch không dại gì nói ra, nếu không chắc chắn hắn sẽ không có lần thứ hai được thấy hình ảnh mê hồn đó.

Niệm Nghiễn không thèm liếc Thôi Ân Trạch nhưng mặt thì đã đỏ bừng như tôm luộc. Tới lúc này, y mới phát hiện tư thế hiện tại của bọn hỏ quả thật rất ám muội – Niệm Nghiễn ngồi trước, dựa lưng vào Thôi Ân Trạch, ngựa sóc lọc cọc, hạ thân còn . . . còn thỉnh thoảng đụng phải thứ khủng khiếp của nam nhân kia. Ngươi là người hay là thú mà động dục suốt ngày vậy, lúc . . . lúc sáng còn chưa đủ sao? – Niệm Nghiễn mắng thầm.——

“A! Đau!” Sao lại đau như vậy? Như là có người dùng dao nhỏ mà moi gan, moi ruột ra vậy.

“Tuy không có thương tích gì, nhưng nơi đó của ngươi quá chặt, đương nhiên không tránh khỏi đau đớn, sau này quen rồi thì sẽ thấy thích.”

Quen? Thích?

Thôi Ân Trạch —— mới có một hôm chưa mắng ngươi vài câu ngươi đã nhịn không nổi mà chọc tức ta ư?

Vẻ mặt giận dữ của Niệm Nghiễn như đang nói rằng y bất mãn, đáng thương khiến Thôi Ân Trạch phì cười “Ngươi cũng thật sảng khoái mà, ta nhớ rất rõ cái miệng nhỏ của ngươi kẹp gậy lớn của ta thật chặt. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, miệng Thôi Ân Trạch đã in hình bàn tay của Niệm Nghiễn .

Xem ra bảo bối tức giận không nhẹ, thôi thôi, chỉ cần nhịn một chút là được, hắn tin tưởng sẽ có một ngày Niệm của hắn sẽ thuận ý để hắn muốn làm gì thì làm, chuyện này —— không thể gấp được.

Thôi Ân Trạch chính là cao thủ trong truyện này, Niệm Nghiễn lại như một tờ giấy trắng tinh không nhiễm bụi – hắn vô cùng tin tưởng vào kỹ xảo điêu luyện của mình.

Nhưng từ hôm đó, Niệm Nghiễn lại tràn ngập phòng bị Thôi Ân Trạch, hai người cứ như thế mà quay về Đại Đô, chỗ ở thì vẫn là trang viên mà Tiểu Tứ đã chuẩn bị cho hai người lúc trước.

. . . . . . . . .

“Buổi chiều, lão Tứ sẽ qua đây, hai người huynh đệ các ngươi hãy thư thả mà ôn cố tri tân cùng nhau một lần.”

Bỏ lại những lời này, Thôi Ân Trạch không biết đi đâu mà vắng mặt khỏi trang viên suốt một ngày.

Quả nhiên, vừa qua khỏi buổi trưa, Đại Vũ hoàng đế Thôi Nhân Triết dẫn theo một đám tùy tùng vui sướng hấp tấp bước vào trang viên.

“Đại ca!” ôm chặt Niệm Nghiễn vào lòng, nam nhân ngoài hai mươi tuổi sung sướng như đứa trẻ lên ba.

“Được rồi. . . . . . Cứ ngồi xuống trước đã.” Không phải khó chịu vì gặp Tiểu Tứ nhưng quả thật Niệm Nghiễn thấy rất bất công, sao lúc nào gặp mặt mấy người này đều ôm chặt y vào lòng, Thôi Ân Trạch kia cũng vậy. Dù sao thì y cũng là đại ca của Tiểu Tứ, vậy mà lần nào cũng bị hắn ỷ to hiếp nhỏ mà ôm cứng ngắc không thở được. . . . . . . Niệm Nghiễn bắt đầu hoài nghi không mình có cử chỉ nào yếu đuối cần được che chở như nữ nhân hay không mà họ lại đối xử với mình như vậy.

“Đại ca, ta cứ tưởng sẽ không được gặp ngươi nữa!”

“Ngươi, đã là hoàng đế rồi mà còn hấp tấp như vậy, dạo này có khỏe không?”

“Ta thì có cái gì mà không khỏe nhưng đại ca, ngươi —— ngươi thật khờ, lần sau không được phép tùy hứng làm những chuyện như vậy nữa, khiến ta sợ muốn chết. Ngươi không biết, cả ta và phụ hoàng đều coi ngươi là tâm can bảo bối sao?”

ta và phụ hoàng đều coi ngươi là tâm can bảo bối?

Nghe xong lời này, Niệm Nghiễn lại được một trận tá hỏa, tên Thôi Ân Trạch biến thái hết thuốc chữa thì không nói làm gì cớ sao Tiểu Tứ mà cũng học đâu cách ăn nói ngông cuồng như vậy. Tình cảm của hắn đối với ta, không biết chừng chỉ là tình cảm thương yêu huynh đệ thông thường, dù sao hắn vẫn còn nhỏ, tâm lý cũng chưa thực sự trưởng thành.

“Tiểu Tứ, ta có chuyện không hiểu, tại sao Liễu Thành Thành lại biết được thân phận của ta?”

“Phụ hoàng chưa nói cho đại ca biết?”

Niệm Nghiễn không nói gì, y không muốn dấu đầu lòi đuôi, để Tiểu Tứ biết chuyện phát sinh giữa hai người trên đường đi.

“Ta muốn trực tiếp nghe từ miệng ngươi, tên kia, miệng lưỡi hắn không thể tin được.” Những lời này cũng không hẳn là bịa đặt, Niệm Nghiễn cảm thấy Thôi Ân Trạch luôn thích giấu diếm mình chuyện này, chuyện nọ, thậm chí có hỏi cũng không trả lời.

“Được!” Tiểu Tứ vô cùng vui vẻ – đại ca vẫn coi hắn là người mà y tin tưởng nhất.

“Chuyện này thật ra đều do đại ca ngươi mà ra, ai cho ngươi ngày đó chạy ra nhận mình là hung thủ? Trước đó ngươi lại còn gặp Liễu Thành Thành ở tửu lâu nên hắn càng thêm nghi ngờ. Trong mấy ngày ngươi ở đại lao, hắn đã cho người đi điều tra, bọn chúng tìm đến trang viên này, biết được chủ nhân bên trong chính là phụ hoàng – từ đó mới suy đoán thân thế của ngươi mà thôi.”

“Cái gì? Bọn họ đã gặp mặt?”

“Không chắc, ta cũng không rõ. Chỉ biết sau khi Liễu Thành Thành tìm đến trang viên này thì bọn người Hách Lạp vội vã về nước.”

“Vậy sao. . . . . .”

“Còn chuyện này nữa, Liễu Thành Thành đã đăng cơ .”

“. . . . . .” Đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, Liễu Thành Thành cuối cùng cũng ngồi trên ngôi cao cửu ngũ như vậy, Đại Vũ sẽ thêm một nước láng giềng đầy giã tâm, hiệp định hòa bình lại thất bại, chỉ sợ thời gian tới, Tiểu Tứ sẽ phải đối mặt với không ít rắc rối đây!

“Đại ca. . . . . .” Tiểu Tứ đột nhiên lại gần, nắm chặt hai tay Niệm Nghiễn, lúng ta lúng túng hỏi “Ngươi sẽ đi theo phụ hoàng sao?”

Vấn đề Tiểu Tứ thắc mắc quả thật là một nan đề đối với Niệm Nghiễn, thật lòng mà nói, cho dù muốn y cũng không thể không ở bên Thôi Ân Trạch. Niệm Nghiễn biết mình không có khả năng thoát khỏi sự bám riết dai như đỉa của nam nhân – những lời nói khuynh thiên loạn địa mà hắn nói với y trong đại lao vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ sợ nếu y bỏ đi sẽ không chỉ một mình mình phải chịu ấm ức.

“Ta không biết. . . . . .”

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn trở về gặp mặt thê tử một lần.” Đây là ước nguyện của Niệm Nghiễn trong gần ba năm qua.

“A?” Phụ hoàng chắc chắn sẽ ghen tức đến nổi điên mất. Tiểu Tứ biết đại ca sẽ không chấp nhận chân tình của mình, lại thêm phụ hoàng vô cùng bá đạo, coi trời bằng vung cản trở – nhưng với tính cách của đại ca, phụ hoàng có muốn khống chế được y cũng không hề dễ dàng a~

“Tiểu Tứ, ngươi phải làm một hoàng đế tốt, chăm lo cho dân chúng, thiên hạ Đại Vũ phải nhờ cậy vào ngươi rồi.”

“Ta biết.” Còn hơn cả những lời răn rạy lạnh lùng của phụ hoàng, những lời ca thán hàng ngày của mẫu hậu, một lời mộc mạc của đại ca lại tiếp thêm sức mạnh vô song cho hắn để hắn trở thành một bậc minh quân, thánh chủ.

“Tiểu tử, ngươi đã trưởng thành.” Trong ánh mắt Tiểu Tứ lóe lên ngạo khí tự tin của bậc đế vương oai vệ, Niệm Nghiễn tin tưởng hắn sẽ trở thành một hoàng đế vĩ đại, vĩ đại hơn cả Thôi Ân Trạch.

“Triều đình —— không xảy ra chuyện gì chứ?” Niệm Nghiễn đột nhiên nhớ tới Lương Thiếu Như, người thanh niên trí thức lại tràn ngập phong độ tao nhã, lần trước không thấy yxuất hiện ở chính điện.

“Tốt lắm a, yên tâm, ta rất lợi hại.” Tiểu Tứ cười sáng lại như một hài tử học giỏi được khen, quả thật, trong hai năm qua hắn đã rất cố gắng, chuyên cần bởi vậy mới có thể an ổn ngồi trên ngôi hoàng đế.

“Lương thái phó đâu? Ta không nhìn thấy hắn.”

“À, hắn, hắn cũng tốt, đại ca không phải lo lắng. . . . . .” ánh mắt Tiểu Tứ bỗng dưng mơ hồ, hắn kế thừa tâm cơ trầm ổn, thậm chí là thủ đoạn từ phụ hoàng nhưng hắn tuyệt đối không muốn nói dối trước mặt người này.

Tiểu Tứ chắc chắn đang che dấu chuyện gì đó, Niệm Nghiễn tất nhiên sẽ không bị những lời nói kia đánh lừa. Nhớ lại thái độ, cách hành xử của Tiểu Tứ với Lương Thiếu Như, chỉ sợ y sẽ không có được kết cục tốt đẹp – nhưng dù sao đây cũng là chuyện trong cung, Niệm Nghiễn không tiện hỏi nhiều. Y chỉ hy vọng cho dù là đối với Lương thái phó hay bách tính trăm họ, Tiểu Tứ có thể khoan dung, nhân hậu là tốt rồi./
Chương trước Chương tiếp
Loading...