Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 39



Ta đi theo Khinh Hàn đến thị trấn Bộc Tà, cả thị trấn vì chuyện luận võ kén rể của Bộc Tà sơn trang mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, trên đường cái khắp nơi đều có thể nhìn thấy võ lâm nhân sĩ của các môn phái.

Ta sờ sờ cái mũi nhỏ giọng: “Nhiều người như thế, cuộc luận võ kén rể này còn không biến thành xa luân chiến?”

Khinh Hàn cười nhạo nói: “Đứa ngốc, có nhiều người đến đây là để xem tỉ thí và được mời đến để đảm nhiệm người làm chứng. Hơn nữa rất nhiều người đến chỉ để xem náo nhiệt, không có thiếp mời của Bộc Tà sơn trang căn bản không vào được, càng khỏi nói đến luận võ.”

“Nguyên lai là như thế” Ta gật gật đầu.

“Đi thôi.” Khinh Hàn kéo ta.

“Đi sơn trang ngay bây giờ sao? A~, không biết thiên hạ đệ nhất trang là thế nào nhỉ, thật có chút hưng phấn ~!” Lời vừa nói xong, đầu đã bị Khinh Hàn vỗ nhẹ một cái.

“Bằng bộ dáng ngươi bây giờ đi đến Bộc Tà sơn trang còn không bị người ta đuổi ra?” Khinh Hàn nhìn cách ăn vận của ta lộ vẻ chán chường, bản thân ta cũng nhìn lại chính mình …… Uầy …… một bộ dáng của tên khất cái, rất nhiều ngày chưa tắm, biết đâu chừng trong tóc còn có vài con chí.

Khinh Hàn cười cười, đưa ta đến một khách ***, có điều quy mô của khách *** này nếu là ở thời hiện đại hẳn có thể so với khách sạn năm sao luôn. Khinh Hàn vừa đến trước cửa đã có vài vị cô nương ra nghênh đón, một trong số đó chính là Điệp Y mà ta đã rất lâu không gặp.

“Tàm Đậu! Không ngờ ngươi lại đi cùng tôn chủ, ta còn nghĩ ……” Điệp Y nhìn thấy ta, vẻ mặt mừng rỡ.

“Đưa hắn đi tắm gội một chút, sau đó đổi bộ y phục thích hợp cho hắn.” Khinh Hàn phất tay áo sau đi lên lầu thượng.

Ngược lại là Điệp Y hăng hái lo liệu hết thảy, liền ngay cả khi ta tắm, nàng còn ở sau bình phong nói chuyện với ta khiến ta cực kỳ ngượng ngùng.

“Tàm Đậu à, ngày đó ngươi ra đi như thế ta thật lo lắng! Ngươi không biết thế sự, ta thật sợ ngươi sẽ gặp phải người xấu ……”

“Ha ha, cám ơn ngươi đã quan tâm, quả thực ta cũng gặp chút rắc rối, bất quá nhờ đó cũng hiểu thêm nhiều điều.”

“Ngươi còn dám nói, còn nhớ ngày đó tôn chủ vô tình biết được Lộc Thương Phái bị diệt môn mà ngươi lại ở gần đấy, liền trong ngày rời Cửu Trọng Thiên đi tìm ngươi! Lúc đó tôn chủ chỉ còn ba phần công lực, ta muốn đi theo nhưng tôn chủ không cho.”

Nói đến đây ta bỗng nhiên nhớ đến đêm đầu tiên Khinh Hàn dùng thân phận của Hàn Thanh xuất hiện, sự cô quạnh trong mắt hắn ta có cảm nhận được nhưng đã không nghiêm túc thể hội.

“Tôn chủ thật ra rất để ý ngươi, nhưng vì ngươi không nguyện ý lưu lại bên tôn chủ nên người không thể bảo hộ ngươi được, đành dùng máu của chính mình giúp ngươi gia tăng nội lực, có điều …… ngươi a, lúc rời đi Cửu Trọng Thiên cũng chẳng thèm quay lầu lại một lần ……”

Ta bất đắc dĩ cười cười, Điệp Y à, không phải ta nhẫn tâm không quay đầu, mà là ta sợ hãi một khi quay đầu sẽ không nỡ rời đi nữa. Sự tịch mịch cùng bi thương mà Khinh Hàn lộ ra trong lúc đó, ta tuy vô pháp lĩnh hội nhưng không có nghĩa là ta không biết. Hắn cùng Đế Hạo như nhau quá mức nghiêm túc, nhiệt liệt theo đuổi nhất định phải đạt bằng được. Nhưng càng là nghiêm túc … thì càng dễ bị thương tổn.

Điệp Y thấy ta trầm mặc, liền tự cố tự địa nói tiếp: “Ngày ngươi rời đi, ta thấy tôn chủ đứng ở thềm đá trông theo hình bóng ngươi đi xa, rõ ràng mong chờ như thế nhưng lại không bước lên giữ ngươi lại. Ta từ nhỏ đã đi theo hầu hạ tôn chủ, chưa bao giờ thấy người lộ ra vẻ mặt như thế …… Ta nói, tôn chủ, để ta giúp người lưu lại hắn, tôn chủ nói không cần thiết, một chú chim luôn muốn hướng đến bầu trời, một khi ngươi đem cánh của nó bẻ gẫy, nó nhất định sẽ chết ……”

Cổ họng ta nghèn nghẹn, không biết có phải vì hơi nước không mà mọi thứ trước mắt bỗng trở nên nhòe hẳn đi.

“Tàm Đậu, tôn chủ không giống với người thường, người không thể cảm giác được đau vì lúc nhỏ bị cấy một loại cổ. Nhờ vào vô thống cổ trong cơ thể mà tôn chủ mới có thể chịu đựng đau đớn do Hóa Hàn Sấu Ngọc thần công mang lại. Thế nhưng ngày đó, lúc ngươi đi được đã lâu, tôn chủ vẫn trông về hướng ngươi rời đi. Ta hỏi tôn chủ khi nào thì trở về, tôn chủ lại bấu chặt ***g ngực hỏi ta vì sao người cảm thấy nơi đó rất đau? Ta nên trả lời người sao đây?” Giọng nói của Điệp Y có chút nghẹn ngào.

Ta nhớ lại lúc lần đầu gặp Hàn Thanh, ngón tay hắn bị cắt qua, ta hỏi hắn đau không, hắn nói hắn không cảm giác được đau. Khi hắn bị Đế Hạo một chưởng đánh trúng, ta hỏi hắn có đau không, hắn nói không đau. Tại sao rõ ràng người bị thương là hắn, mà ***g ngực ta ……rất đau ……

Lúc ta định thần lại, bất chợt phát giác lệ đã rơi đầy mặt.

Khinh Hàn, ta và ngươi rốt cuộc ai mới thật sự là kẻ ngốc?

Ta thay xong y phục mới, đi đến phòng của Khinh Hàn, thấy hắn nhàn nhã nằm nghiêng trên giường đọc một quyển sách. Nghe thấy tiếng bước chân của ta hắn hơi chút ngẩng đầu lên.

“A~, quả đúng là người phải y trang phật phải kim trang. Đổi bộ xiêm y ngươi cái tiểu khất cái này ngược lại còn có vài phần giống thái tử~” Khinh Hàn giơ tay nâng cằm ta lên hài hước nói, “Mắt ngươi sao thế? Đỏ như mắt thỏ vậy, vừa khóc ư?”

“Không có,” ta lấy tay hắn ra, “Là nước tràn vào mắt khiến mắt có chút rát mà thôi.”

“Là vậy sao,” Khinh Hàn đưa thiếp mời của ta qua, “Hiện tại, ngươi có thể đi Bộc Tà sơn trang rồi.”

Ta ngẩn người ra, hỏi hắn: “Ngươi không đi cùng ta sao?”

“Đương nhiên là ngươi tự mình đi a, là ngươi luận võ kén rể, tại sao ta phải đi chen chúc với bọn võ lâm nhân sĩ đó chứ?” Khinh Hàn buồn cười nói, “Hơn nữa đợi đến khi Đế Hạo đuổi kịp, phát hiện ngươi còn bám dính lấy ta, hắn nếu cho ta thêm một kiếm phỏng chừng ta phải trực tiếp quay về Cửu Trọng Thiên ngay.”

Lòng ta lúc ấy bỗng dâng lên một cảm giác chua xót, “Thế dù ta thật sự lấy Lăng nhị tiểu thư làm vợ ngươi cũng không sinh khí?”

Khinh Hàn buông quyển sách trên tay xuống: “Sao thế? Ngươi không nỡ rời xa ta à? Tính cách của ngươi ta còn không hiểu sao, ngươi sớm biết Lăng nhị tiểu thư trong lòng đã có tình lang, cho dù luận võ kén rể ngươi thắng, phải thành thân với Lăng tiểu thư, ngươi vẫn sẽ đem nàng giao lại cho người yêu của nàng, đúng không?”

“Ta …… ta ……”

“Tàm Đậu,” Khinh Hàn giơ tay gõ nhẹ lên ấn đường đang nhíu chặt của ta, “Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi phải về nhà, mà nhà ngươi lại ở một nơi người khác vĩnh viễn không đến được. Nếu là như thế, ngươi không nên do dự …… đừng cho người khác nghĩ rằng ngươi sẽ ở lại, thất vọng đôi khi so với tuyệt vọng còn đau khổ hơn.”

“Ta biết, vậy ta sớm đi trước đây.” Ta cúi thấp đầu bước đến trước cửa.

“Đừng lo lắng chuyện đấu võ, ta sẽ không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào.” thanh âm của Khinh Hàn xa xa truyền đến.

Lòng ta bỗng nhiên như bị cứa một đường, rát rát mà đau.

Đồ ngốc, người thương tổn ngươi là ta …… hơn nữa còn không chỉ một lần.
Chương trước Chương tiếp
Loading...