Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 32: Chung Thuỷ



Câu "Anh yêu em" kia của hắn, không chỉ Phó Lâm nghe thấy mà Quý Thanh Trì cũng nghe thấy.

Nhóc vốn đang ở trong vườn hoa cho chim ăn, nghe Quý Hàn Bách nói những lời này, nhóc nhanh chân chạy vào phòng khách: "Bà nội, bà nội ơi!"

Bà nội Quý nói: "Buổi tối không được gào thét."

"Cháu vừa nghe thấy anh gọi điện thoại, anh nói là 'Anh yêu em'."

Bà nội Quý nói: "Nó yêu ai?"

"Anh nói với người trong điện thoại là 'Anh yêu em'." Quý Thanh Trì nói.

Tôn Diểu nghe vậy thì cũng sửng sốt, sau đó cười, nói: "Con ở đâu mà nghe trộm được vậy?"

"Ở ngay trong vườn hoa ạ." Quý Thanh Trì nói.

Nhóc vừa dứt lời, chỉ thấy Quý Hàn Bách đã đi tới phòng khách.

Cô Trần cười hỏi: "Hàn Bách về rồi. Cô làm mấy đĩa hoa quả, cháu muốn ăn không?"

"Cho cháu một phần đi ạ." Quý Hàn Bách vừa nói vừa nhìn về phía bà nội Quý: "Sao bà lại nhìn cháu như vậy?"

"Giờ cả ngày cũng không biết ăn cơm với ta nữa." Bà nội Quý nói: "Sao giờ đã về rồi? Không đi hẹn hò à?"

"Cháu vừa hẹn hò về mà." Quý Hàn Bách nói.

Cô Trần bê một đĩa hoa quả cho hắn, Quý Hàn Bách nhận lấy, bưng cái đĩa lên nói: "Cháu đi lên tầng đây ạ."

Hắn vừa nói vừa bưng đĩa hoa quả lên tầng, bà nội Quý nhìn hắn đi lên, bĩu bĩu môi. Tôn Diểu cười nói: "Nhìn thằng bé vui vẻ biết bao."

Mặc dù là một thằng con trai nhưng có thể khiến cho Quý Hàn Bách vui như thế, trong lòng bà nội ít nhiều cũng yên tâm hơn: "Chỉ không biết là người như thế nào."

"Hàn Bách không phải đã nói có cơ hội sẽ đưa cậu bé về gặp người sao?" Tôn Diểu nói: "Theo như con thấy, chắc cũng nhanh thôi, tính tình Hàn Bách gấp gáp lắm."

"Cô nói cho bố nó chưa?" Bà nội Quý hỏi.

Tôn Diểu nói: "Chưa ạ. Chuyện này con vẫn chưa dính vào, để cho Hàn Bách tìm được thời điểm thích hợp rồi tự nói cho anh ấy."

Về điểm này coi như không tệ. Bà nội Quý gật đầu, nói: "Tốt nhất là như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu cô."

"Con thì không sợ đổ lên đầu con." Tôn Diểu nói: "Chủ yếu là không biết bên Hàn Bách rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi. Bên Thành Vĩ sắp tổ chức hôn lễ đến nơi rồi, con nghĩ nếu như quan hệ của thằng bé với người kia đã ổn định, chờ đến hôn lễ của Thành Vĩ, cậu bé kia có thể sẽ tham dự cùng."

Bà nội Quý vừa nghe được cũng hơi ngạc nhiên: "Vậy có sớm quá không?"

"Con cũng chỉ đoán thôi ạ, kể cả không tham dự hôn lễ của Thành Vĩ, vậy đến lúc nhà họ Tôn và nhà họ Bàng làm hôn lễ, thằng bé nhất định sẽ đưa đi cùng."

Quý Hàn Bách quả thật có ý này.

Chỉ là hắn muốn trước khi giới thiệu Phó Lâm cho người nhà, hắn phải nói cho Phó Lâm thân phận thật của mình mới được.

Gần đây ngày nào Mạnh Tiểu Kiều cũng tới quán sửa xe, khiến cho hắn và Phó Lâm không có thời gian ở riêng với nhau.

"Giờ cậu không làm được chút chuyện đứng đắn nào sao?" Quý Hàn Bách hỏi: "Ngày nào cũng rảnh rỗi chơi bời như vậy, bố mẹ cậu cũng không để ý đến cậu hả?"

"Ngày nào anh cũng vùi đầu trong cái quán rách này sờ mó xe ô tô, chẳng lẽ là làm chuyện đứng đắn?" Mạnh Tiểu Kiều vừa ăn kem vừa chơi điện thoại, Cương Tử đang livestream bằng văn bản cho cậu.

Hôm nay mấy người Cương Tử và Chu Phóng đi ra biển câu cá.

Từ ngày Chu Phóng quyết đoán ra đi, đúng là không còn làm phiền cậu nữa. Sau mấy ngày yên lặng, cậu lại nghe được tin tức của hắn, hắn ra nước ngoài chơi cùng với bọn Cương Tử.

Hôm nay bọn họ ra biển bắt cá, Cương Tử post lên new feed, cậu mới nhìn thấy Chu Phóng, hắn ngồi câu ở trên thuyền, đeo kính râm, mặc áo phao, bên cạnh còn có một đại mỹ nữ mặc quần hoa, hai chân siêu dài vừa trắng lại vừa thẳng.

Cậu nói chuyện với Cương Tử. Cương Tử không biết chuyện của cậu và Chu Phóng, còn tưởng cậu hứng thú với chuyến ra biển bắt cá của bọn họ, gửi hết ảnh này đến ảnh kia cho cậu.

Người phụ nữa bên cạnh Chu Phóng kia là ai vậy, chưa từng thấy bao giờ, bạn gái mới hả?

Mạnh Tiểu Kiều có chút phiền lòng, hỏi: "Đại mỹ nữ bên cạnh Chu Phóng là ai thế, đẹp thật đấy!"

Cương Tử nói: "Không biết, là bạn của Chu Phóng."

Ngay sau đó Cương Tử lại hỏi: "Trai đẹp đầy thuyền như vậy mà không nhìn, cậu lại đi nhìn phụ nữ làm gì, chuyển tính rồi à?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Không phải, chỉ là trước kia tôi vẫn tưởng Chu Phóng không trăng hoa, không ngờ ra nước ngoài cũng chịu chơi như vậy."

Xem ra Chu Phóng chính xác là trai thẳng, đêm hôm đó thật ra chỉ hồ đồ nhất thời thôi.

Cậu lại cảm thán mị lực của mình một lần nữa. Theo lý thuyết, sức quyến rũ của bản thân cũng có thể hấp dẫn được cả trai thẳng, lúc trước sao lại không thể quyến rũ Quý Hàn Bách nhỉ? Cậu nhìn sang Quý Hàn Bách rồi nhìn sang Phó Lâm.

Chắc là loại hình không giống nhau, Chu Phóng thích loại diêm dúa ti tiện như cậu?

Ngày đó cậu uống quá say, cũng không biết biểu hiện của mình ở trên giường rốt cuộc là như thế nào, có điều theo như mức độ đói khát và sự phóng túng của cậu, hẳn cậu là loại rất chủ động rất nhiệt tình rồi.

Phó Lâm lại rất thích Mạnh Tiểu Kiều đến quán chơi.

Tối nào cậu và Quý Hàn Bách cũng dính lấy nhau mãi mới tạm biệt đã quá đủ với cậu rồi, rất khó để tưởng tượng nếu như trong quán chỉ có hai người bọn họ, hai người bọn họ sẽ phát triển đến bước nào. Hơn nữa Mạnh Tiểu Kiều hoạt bát, nói nhiều, vẫn còn thích Quý Hàn Bách, cậu cảm thấy hai người bọn họ đấu khẩu rất thú vị. Mạnh Tiểu Kiều độc miệng, Quý Hàn Bách hoàn toàn không nói lại được cậu ta.

Mạnh Tiểu Kiều lăn lộn trong đám đồng chí, bạn của cậu ta phần nhiều đều là gay, thỉnh thoảng buôn chuyện với Phó Lâm, Phó Lâm đều nghe đến say sưa.

Lúc cậu ở quán bar, Sở Tiểu Hạo cũng thích buôn với cậu mấy chuyện như thế này, có điều thực lực kinh tế không giống nhau, nhóm người cũng không giống nhau. Bạn gay của Sở Tiểu Hạo đều là người bình thường, rất gần gũi, đám bạn gay của Mạnh Tiểu Kiều đều là con nhà danh giá, không giàu thì sang.

"Cậu nhìn người này đi, cậu biết hắn ta không?" Cậu ta đưa điện thoại đến cho Phó Lâm.

Phó Lâm tiến đến nhìn một cái, là một anh đẹp trai bắp thịt cường tráng, tóc húi cua, còn có râu quai nón, đây là một gay con nhà giàu tiêu chuẩn.

"Ai vậy?"

"Triệu Tử Minh đó, gần đây tin đồn chia tay của hắn với bạn trai rất oanh liệt, lên một triệu lượt click, cậu không biết à?"

Phó Lâm lắc đầu.

Quý Hàn Bách ở bên cạnh nói: "Em ấy không quan tâm mấy cái này đâu."

Phó Lâm không đu showbiz, điểm này Quý Hàn Bách rất thích, chính hắn cũng không đu, cảm thấy hơi loạn.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Cậu lại không biết, vcl." Mạnh Tiểu Kiều lập tức đánh máu gà, lập tức lên Weibo tìm tin tức hai người này cho Phó Lâm xem: "Triệu Tử Minh này thảm vô cùng, hắn và chồng hắn yêu đương hai năm, kết quả là chồng hắn nɠɵạı ŧìиɦ lại còn bạo lực gia đình. Nè, cậu nhìn đi, đây là tuesday, có phải ngoại hình cũng đẹp trai không. Đáng tiếc lại là một thằng ăn bám, hai người này làm ở nhà, bị Triệu Tử Minh bắt tận tay, ba người đánh nhau, đánh tới mức phải vào đồn công an, há há há."

Quý Hàn Bách nói: "Cậu đừng có mà ngày nào cũng cho Phó Lâm xem những cái tiêu cực này được không, đừng có mà làm hư em ấy."

Phó Lâm cười, nói: "Đúng vậy, sao lại nɠɵạı ŧìиɦ chia tay nhiều như vậy, chưa có cặp nào ở bên nhau hả?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Có, nhưng ít lắm."

"Thật không hiểu những người này nghĩ gì, người yêu ưu tú như vậy, còn nɠɵạı ŧìиɦ làm gì."

"Con người mà, đàn ông đều ham của lạ."

"Tôi cảm thấy thân thể của ai cũng rất quý giá, cũng là độc nhất vô nhị, đời người trọn vẹn chỉ cần lấy một người là đủ rồi, chúng ta ở phương diện đời thường mà nói, chỉ là một con người bình thường, nhưng đối với người kia mà nói, chúng ta lại là tất cả của người đó, có tất cả của một người rồi, còn chưa đủ sao?"

Mạnh Tiểu Kiều nghe xong thì hơi sửng sốt.

Quan điểm về tình yêu của Phó Lâm, cậu rất thích.

Có thể hiểu được sự quý giá của cơ thể, chấp nhận sự không hoàn mỹ của cuộc sống mới có thể trở thành người không nɠɵạı ŧìиɦ.

"Cậu có sợ Quý Hàn Bách nɠɵạı ŧìиɦ không?" Mạnh Tiểu Kiều hỏi.

Phó Lâm nghe như vậy thì nhìn sang Quý Hàn Bách, nói: "Không. Tôi không dễ tha thứ cho chuyện nɠɵạı ŧìиɦ, vì tôi có thể chịu được sự cô độc suốt quãng đời còn lại, thứ tình yêu dơ bẩn đó tôi chắc chắn không muốn. Tôi không phải là phụ nữ, sẽ không bị ràng buộc bởi con cái, nếu như tôi phát hiện ra người kia nɠɵạı ŧìиɦ, tôi sẽ nói chia tay ngay lập tức."

Ngoại hình cậu vốn lạnh lùng, lúc nói lời này lại vô cùng nghiêm túc, không giống như là đang nói chuyện linh tinh, lại giống như là đang cảnh báo Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách liền nói: "Anh cũng ghét chuyện nɠɵạı ŧìиɦ. Ai vụиɠ ŧяộʍ đều đáng chết."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Hai người đang bày tỏ ngay trước mặt tôi sao?"

Cậu thở dài một cái, trong lòng lại càng buồn nẫu, nói với Phó Lâm: "Quý Hàn Bách đáng tin lắm đó, lúc ở riêng cũng thành thật, anh ta muốn ăn vụng thì đã sớm ăn rồi, lúc độc thân không ăn, lúc ở cạnh cậu lại học được cách ăn vụng. Dù sao thì oanh oanh yến yến bên người anh ấy nhiều như vậy, mà tôi vẫn luôn nhào đến."

Cậu vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Quý Hàn Bách: "Quý Hàn Bách, nếu sau này anh mà dám ăn vụng, em sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho anh."

Quý Hàn Bách nói: "Cậu... lại nói linh tinh cái gì thế?"

Đột nhiên biến thành người ủng hộ cho Phó Lâm rồi?

"Bởi vì em nhào vào anh nhiều năm như vậy mà không nhào thành công, sau này nếu anh ăn vụng, đơn giản là làm nhục mị lực của Mạnh Tiểu Kiều em, thứ ăn bám như thế nào anh cũng đã được gặp hết rồi, lại còn không muốn em?" Cuối cùng Mạnh Tiểu Kiều bổ sung thêm một câu: "Làm người thứ ba, bất kể là theo đuổi hay là cɦịƈɦ choạc, con mẹ nó là thằng ăn bám hết."

Phó Lâm cười, cậu ngày càng thích Mạnh Tiểu Kiều, tam quan rất ngay thẳng.

Mạnh Tiểu Kiều tam quan ngay thẳng, có thể thích Quý Hàn Bách nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là bởi vì tam quan của Quý Hàn Bách cũng rất ngay thẳng. Buổi tối lúc đưa Phó Lâm đến quán bar, hắn nói đến vấn đề chung thuỷ này.

"Từ nhỏ bố anh đã chơi đùa với không ít phụ nữ, vì điều này mà mẹ anh ly hôn với ông ấy. Sau khi tái hôn, người chồng mà mẹ đi bước nữa cũng nɠɵạı ŧìиɦ, trước khi chết cũng không thanh tịnh." Lúc nói tới những thứ này, sắc mặt Quý Hàn Bách rất nặng nề: "Cho nên con người của anh, hận nhất là đàn ông không làm chủ được nửa thân dưới, anh tuyệt đối sẽ không nɠɵạı ŧìиɦ, hi vọng em cũng không phải, nếu không em sẽ chết trong tay anh."

Lần đầu tiên Phó Lâm nghe hắn nói chuyện trong nhà hắn, có chút ngoài ý muốn, lời của Quý Hàn Bách cũng đã chạm tới cậu, cậu nói: "Sau này chúng ta có thể lập một thoả thuận. Giống với thoả thuận trước khi cưới ấy, quy định nếu như ai nɠɵạı ŧìиɦ, người đó sẽ trắng tay rời đi gì đó."

"Nếu như em phản bội anh, trắng tay rời đi còn là nhẹ, anh chắc chắn sẽ gϊếŧ chết em." Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm nói: "Anh có thể gϊếŧ chết em, nhưng em không dám gϊếŧ anh."

"Vậy em có thể chặt ciu của anh." Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quý Hàn Bách hôn cậu, cậu không động lòng, nói vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu, cậu lại động lòng rồi.

Nếu như lời Quý Hàn Bách nói đều là thật, vậy hắn thật sự có thể cả đời này không phản bội cậu chứ?

Phản bội, là thứ cậu không tin tưởng với đám con nhà giàu này nhất.

Những năm qua, người bình thường chung tình cũng đã khó gặp, huống hồ là đám người giàu có này. Quý Hàn Bách thích cậu như vậy, nhưng cậu vẫn không thể tin tưởng hắn.

Nhưng lời nói hôm nay lại khiến cậu cảm động.

Bỏ đi yếu tố tiền bạc, nói riêng về tình cảm, yêu cầu của cậu đối với chung tình còn cao hơn tình yêu nhiều.

Người như cậu sinh ra đã hời hợt tình cảm. Một người đàn ông yêu cậu nhiệt tình, nhưng vĩnh viễn không thuộc về một mình cậu, và một người đàn ông chỉ tôn trọng nhau như khách, nhưng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội cậu, Phó Lâm cậu sẽ không ngần ngại mà chọn người thứ hai.

Cậu mở một kẽ hở nơi trái tim, sau đó nghiêng đầu hỏi Quý Hàn Bách: "Em có thể tin tưởng anh không?"

Quý Hàn Bách nhìn về phía cậu. Phó Lâm nói: "Không cần anh cả đời chỉ thích một mình em, nhưng muốn cả đời chỉ có một mình em thôi."

Nói xong Phó Lâm tự cười trước.

Trời ạ trời ạ, cậu - một chim hoàng yến câu kim chủ, lại ở đây thảo luận chuyện cả đời với Quý Hàn Bách.

Cảm giác có chút châm chọc, còn có phần lòng tham không đáy.

Đây không chỉ là muốn tiền, mà còn muốn tình cảm của đối phương nữa.

Sao lại không biết xấu hổ như vậy.

"Em cười cái gì?" Quý Hàn Bách hỏi.

"Vì cảm thấy anh nói cái chuyện cả đời sẽ không nɠɵạı ŧìиɦ rất hấp dẫn." Phó Lâm nói: "Em hơi động lòng rồi đó."

"Em không tin anh hả?"

"Anh tin em không?" Phó Lâm hỏi.

"Nói thật nhé, anh tin em cho nên mới yêu em, trong chuyện tình cảm anh vẫn luôn có nguyên tắc, nếu như anh cảm thấy em trăng hoa, tốt hơn nữa anh cũng sẽ không yêu em." Quý Hàn Bách nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em rất đáng tin."

Rất thuần khiết, rất sạch sẽ, cảm thấy những thứ như vụиɠ ŧяộʍ và phản bội bẩn thỉu sẽ không thuộc về cậu.

Phó Lâm chậm rãi lắc nửa người trên gật đầu, khoé môi lộ ra ý cười, nói: "Vậy em cố gắng, ra sức để không khiến anh thất vọng."

"Có phải em cũng muốn độc chiếm anh không?" Quý Hàn Bách nói: "Vậy chứng minh em cũng yêu anh, chỉ yêu một người mới có suy nghĩ muốn độc chiếm người đó, không chịu nổi việc chia sẻ người đó với ai khác."

Phó Lâm cười, không lên tiếng.

Dường như cảm thấy lời này hình như rất có lý.

Nhưng thật ra thì cậu chưa từng nghĩ, Quý Hàn Bách sẽ yêu cậu cả đời, hoặc nói là thuộc về cậu. Cảm thấy không thực tế, bản thân mình cũng không xứng.

"Giờ anh rất là sạch sẽ." Quý Hàn Bách nói: "Kiếp này cũng chỉ thuộc về một mình em thôi, có được không nè?"

Phó Lâm mím môi một cái, cảm thấy lời âu yếm này quá động lòng người.

Đến nỗi trong phút chốc, cậu cảm thấy một nỗi chua xót vô hình.

Đầu ngón tay cậu gảy đầu gối, nói: "Được."

Rất dịu dàng.

Sau đó Quý Hàn Bách liền nói: "Vậy em có muốn chiếm lấy anh sớm một chút hay không?"

Phó Lâm: "..."

Editor: Đọc chương mới nhất tại Wordpress của nhóm ^^
Chương trước Chương tiếp
Loading...