Vợ Nuôi Từ Nhỏ

Chương 5: Kẻ Thứ Ba



Kể từ hôm ở công viên về, hắn chẳng cần phải chủ động ôm cô nữa. Mà bây giờ phải nói gần như 24/24, Tiểu Bạch Thỏ cứ liên tục đu bám hắn.

Ăn cơm thì cô cứ dí sát, đòi ngồi trên đùi hắn, ăn xong thì ôm chặt cổ hắn, bắt hắn bế lên phòng. Đêm khi lên phòng rồi, hắn bảo cô đi tắm, cô lại đòi tắm chung với hắn. Lãnh Tư Hàn tự nhủ lòng, bây giờ cô nhóc cũng chỉ là đứa trẻ con thôi, tắm chung với hắn cũng chẳng việc gì.

Nhưng mà hắn cũng là đàn ông mà. Ngày nài cũng ngồi chung một bồn tắm với cô, nhìn thấy nơi " thầm kín" kia của cô, hắn chịu sao được đây? Thế là từ ngày hôm đó, mỗi lần tắm chung với Tiểu Bạch Thỏ hắn lại để cô ngủ say trên giường, đi vào nhà tắm lần nữa để tự xử tới tận 4 tiếng.

Lãnh Tư Hàn tuy là tay chơi có tầm, có tiền, phụ nữ hắn không thiếu, hắn muốn là được. Nhưng chỉ riêng với Bạch Vi, hắn thật sự không muốn cô có một ký ức xấu về hắn. Hắn muốn để cô lớn lên, mới biến cô thành một người phụ nữ không thể thiếu được hắn.

......................

Thời gian qua nhanh, thoáng cái đã hơn 5 năm kể từ khi hắn nhặt Tiểu Bạch Thỏ về nuôi. Bạch Vi bây giờ cũng đã hơn 13 tuổi, cao cũng đến ngang bụng hắn, thân hình cũng phát triển hơn một chút. Lãnh Tư Hàn cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô bé một ngôi trường quốc tế, với xung quanh trường đâu đâu cũng là tai mắt của hắn. Dù đồng ý cho cô đi học, nhưng hắn vẫn muôn giữ cô trong tầm tay của mình.

Bạch Vi buổi sáng đi học vẫn luôn là một học sinh nghiêm túc, lại với vẻ ngoài đáng hêu nên luôn được các bạn xung quanh yêu mến. Nhưng khi ở nhà với chú, cô nhóc vẫn luôn là một cô bé Tiểu Bạch Thỏ trẻ con, suốt ngày đu bám lấy chú Hàn.

Dù đã có chút ngực, nhưng chỉ khi đi học, Bạch Vi mới mặc một chiếc áo lót nhỏ. Còn khi ở nhà với chú, cô chẳng thèm để ý gì mà chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, và đặc biệt bên trong chẳng có gì che chắn.

Hôm nay cô vẫn được về sớm, ngồi ở nhà chờ hắn về. Chờ hắn đến hơn bảy giờ tối, vẫn chẳng thấy xe hắn đâu, chỉ thấy một cuộc điện thoại tới.

Alo? Tiểu Bạch Thỏ, hôm nay tôi có chút việc ở công ty, sẽ về muộn, nhóc cứ ăn uống rồi ngủ sớm nhé."

Đó là giọng của chú. Hôm nay chú sẽ về muộn sao? Bạch Vi nghe vậy liền tự mình đi lên tắm rửa, ăn cơm rồ lên giường đọc sách chờ chú Hàn của nhóc về. Nhưng tới gần 11h đêm, mà chú mãi vẫn chưa về, cô mới thấy hơi sợ sợ. Chú về muộn quá, 11h rồi.

Bỗng trời đổ một cơn mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, khiến Bạch Vi cuộn mình trong căn phòng tối chớp nháy bởi những tia sét, cô bé đã sợ lại thêm sợ hơn.

Bấy giờ Bạch Vi lại nhớ tới, cái đêm mà cô bị ba bỏ rơi, bị mấy chú du côn đánh đập, rồi nhốt lại.Cô bé sợ chú lại bỏ rơi cô như thế.

Dòng suy nghĩ của Bạch Vi lập tức bị cắt đứt khi nghe thấy tiếng xe ô tô của Lãnh Tư Hàn ở bên ngoài. Lấy hết can đảm, cô một mình đi xuống dưới cửa.

Cánh cửa vừa được mở ra, đúng là chú yêu dấu của cô đã về rồi. Nhưng còn người phụ nữ bên cạnh chú là ai? Chị ấy trông thật đẹp. Rồi Bạch Vi cố lục lại trong trí nhớ của mình, hình như là chị gái ở công lúc trước.

Nhưng chỉ tò mò được một chút, cô liền chạy lại ôm lấy Lãnh Tư Hàn. Hắn lúc này đang có chút hơi men trong người, đầu óc quay cuồng nên cũng chẳng đứng vững được.

" Chú về rồi."

Nghe giọng nói đầy quen thuộc, đáng yêu kia. Dù cũng chẳng đủ tỉnh táo nhưng hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng đáo lại.

" Tiểu Bạch Thỏ, chú về rồi."

Đỗ Tu Nhi đứng bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy khó chịu. Cô ta còn chẳng được hắn coi trong bằng con nhóc lùn tịt này sao? Cô ta kiên nhẫn bám theo hắn suốt 4 năm nay, mà đến nhìn hắn còn chả thèm nhìn tới. Bây giờ hắn lại dịu dàng, ngon ngọt với một đứa nhóc. Cô ta liền cảm thấy con nhóc này với hắn chắc chắn có điều gì đó.

" Nhóc con, tránh ra."- Đỗ Tu Nhi cao cao tại thượng mắng cho Bạch Vi một trận.

Lãnh Tư Hàn lúc này cũng say bí tỉ, hôm nay là tiệc với đối tác, hắn uống khá nhiều. Giờ còn chẳng tỉnh táo nổi, hai mắt cứ díp chặt vào.

" Chị là ai? Sao lại ôm chú?- Bạch Vi ngu ngơ không hiểu vì sao mình bị mắng.

" Là vợ tương lai của Lãnh tổng đấy. Nhóc con như mày tránh ra cho tao bớt vướng chân."

Bạch Vi nghe vậy thì ngơ ngác. Chị đẹp này xấu tính quá à. Tại sao lại quát Vi Vi như vậy? Chị ấy nói chị ấy là vợ của chú. Vậy chú sẽ bỏ rơi Vi Vi để lấy chị hung dữ này sao?

" Không được, chị không được cướp chú của em."

Bạch Vi cố gắng ôm chặt lấy Lãnh Tư Hàn bây giờ đã chìm vào giấc ngủ, đôi tay nhỏ cố gắng đẩy người phụ nữ kia ra.

" Con nhóc dở hơi này, ai là chú của mày? Tránh ra."

Đỗ Tu Nhi đẩy tay, đẩy Bạch Vi một khiến cô bé ngã ngửa ra đất, đôi tay nhỏ bị móng tay dài và nhọn của cô ta cào tới xước ra.

Rồi Đỗ Tu Nhi mặc kệ cô bé nhỏ đang ngồi đờ ra đất, hai mắt đã đỏ hoe vì bị bắt nạt. Ngang nhiên dìu Lãnh Tư Hàn lên phòng, còn không quên sai bảo cô bé một câu.

" Rót cho anh Hàn một cốc nước ấm giải rượu rồi mang lên phòng."

Bạch Vi ở phía dưới chỉ biết tủi thân, hai mắt đỏ hoe lên như sắp khóc. Nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp, pha cho chú một cốc nước ấm. Một cô nhóc nhỏ bé vụng về như Bạch Vi thì làm sao có thể bê được cả một bình nước sôi đang đầy cơ chứ?

Thế là đang cố rót nước sôi vào cốc nhắc lạnh đã pha sẵn, Bạch Vi đã không may làm đổ ít nước nóng ra tay, theo quán tính trượt tay đổ cả bình nước ra nhà.

Cánh tay bị cốc nước sô đổ trúng lập tức bỏng rát, ửng đỏ lên. Đen đủi cho cô bé lại là chỗ nước đó lại đổ lên trúng vết thương ban nãy. Khiến cô hé vừa đau, vừa xót.

Nhưng Bạch Vi quyết nuốt nước mắt vào trong, không khóc. Cô bé gắng gượng cầm cốc nước ấm vừa pha lên phòng Lãnh Tư Hàn.

Thấy Đỗ Tu Nhi đi ra mở cửa, cô bé rất tự nhiên định tiến cầm cốc nước tiến vào trong phòng. Nhưng bị Đỗ Tu Nhi ngăn lại.

" Định đi đâu?"

" Em vào trong đưa nước cho chú."

" Ai cho mày vào mà vào? Ở ngoài!"-Đỗ Tu Nhi tức giận, quát lớn.

Bạch Vi hơi sợ, sững người lại. Còn Đỗ Tu Nhi quát xong thì đóng sần cửa phòng lại, để lại cô nhóc ngồi ở bên ngoài, đôi tay đau đến mức khóc nấc lên, cố đòi mở cửa nhưng vô vọng.

Ở trong phòng, cô ta đổ một thứ gì đó vào cốc nước của Lãnh Tư Hàn, sau đó để trên bàn. Ưỡn ẹo leo lên người hắn, vuốt ve gọi hắn dậy.

Cô ta ngây thơ cho rằng đây chính là cơ hội để cô ta có thể trèo cao. Nên định chuốc hắn say, rồi làm liều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...