Vợ Ơi...! Anh Đói
Chương 7: Mất trí nhớ ư...?
Anh hạnh phúc, trên môi cũng vì vậy mà không ngừng nở hoa. Anh cảm ơn Bác sĩ rồi tiến về giường bệnh của cô. - Tiểu Uyển, em mau dậy đi. Anh chờ ngày này lâu lắm rồi đó. Đừng ngủ nữa, em ngủ nhiều quá rồi. Ngủ nhiều quá không tốt đâu...!Anh nói, ánh mắt nhu tình nhìn cô, niềm hạnh phúc dâng trào, nhẹ nhàng, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô... Không biết, đây là lần thứ mấy, anh hôn trộm cô rồi..._______Hạnh Phúc, đơn giản chỉ là được yêu...! Một ngày đẹp trời, ánh nắng chứa chan yêu thương, phủ ấm nền cỏ non nơi khuôn viên bệnh viện... Tiếng chim ríu rít, tưng bừng, rộn ràng. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, đánh thức một cô bé... Đang ngủ say...Nhẹ nhàng nơi khoé mắt, trắng, một màu trắng bao phủ quanh phòng. Mùi thuốc khử trùng sực lên mũi, cô bất giác động đậy...- Bác sĩ, Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi...Tiếng cô y tá vang lên, mọi người dồn dập chạy vào phòng bệnh...5" sau...- Cô cảm thấy trong người có chỗ nào bất ổn chứ?-" Gật "- Là chỗ nào?Tay cô di chuyển nhẹ vào tim... Khoé mắt ngưng đọng một giọt nước. - Tim? Vậy để...- Không... Tôi không sao. Mấy người có thể ra ngoài?Cô nói, giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng... Làm rung động trái tim một chàng trai. Mọi người thấy cô nói vậy thì cũng lần lượt ra khỏi phòng. Để lại không gian im ắng cho đôi trai gái...- Uyển Nhi... Em nhớ anh chứ?- Anh là ai?Cô nói, ánh mắt vô hồn nhìn anh...- Anh.... Là Bác sĩ riêng của em...- Thật sao? Vậy tôi là ai? Cô nói, giọt lệ trên khoé mắt tuôn rơi, cô là ai? Tại sao cô lại khôn thể nhớ được gì?- Em là.... Vợ tôi.- Vợ? Sao có thể? Anh không lừa gạt tôi đấy chứ?- Không. Tại sao phải gạt em?Anh nói, hai tay vòng ra ôm cô. Nói những lời đường mật. - Từ bao giờ?- Hử?- Từ bao giờ tôi trở thành vợ anh?- Từ...- Anh thôi đi. Anh định lừa gạt tôi đến bao giờ nữa đây? Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai?...Cô nói, hai hàng nước mắt lăn dài. Cô biết. Là anh đang nói giối cô. - Xin em. Hãy tin anh một lần này đi có được không?- Không. Anh nói thật đi. Giữa chúng ta có quan hệ gì?- Tại sao em không tin tôi hả? Chả phải tôi đã nói em là vợ tôi hay sao?- Không. Mới đầu tôi hỏi anh là ai, anh nói anh là Bác sĩ riêng của tôi. Sao giờ lại thành chồng tôi?- Ừm. Anh vừa là chồng em, vừa làm Bắc sĩ riêng cho em, được chứ?- Tôi không tin, anh gạt tôi. Anh tưởng tôi bị mất trí nhớ thật sao?Cô nói, hai má ửng lên. Trên môi loé lên một nụ cười nhạt.- Em lừa tôi?- Không, là anh lừa tôi mới đúng. Sao anh lại nói vậy? Chúng ta đã từng kết hôn sao?- Không. Anh chỉ muốn...- Hờ. Tại sao?- Anh...- Tại sao lại cứu sống tôi?- Anh đã từng Hứa rồi mà!Anh nói, trên môi nở một nụ cười nhạt. - Anh nói anh Cần tôi? Anh nói anh sẽ không thể sống nếu thiếu tôi? Đúng chứ?Anh khó hiểu trước những gì cô nói. Nhưng tình thế đã đến bước này, buộc anh phải nói:" đúng "- Vậy sao? Là anh, chứ không phải anh ấy? - Anh ta? Là ai thế?- Là người tôi đã từng yêu rât sâu đậm.Cô nói, ánh mắt đượm buồn nhìn qua khung của sổ. " Vậy là anh đã không đến thật hay sao?"Một giọt lệ tinh khiết cho tình yêu đầu lặng lẽ rơi..._________- Bác sĩ, cô ấy bị gì thế? - Theo tôi thì cô ấy bị bệnh mất trí nhớ tạm thời. Có lẽ, cô đã quên đi một số chuyện. Còn về thời gian phục hồi thì... Chúng tôi cũng không đoán trước được. Còn tuỳ thuộc vào cô ấy có muốn nhớ hay không thôi. - Vậy, tôi có thể cho cô ấy xuất viện được chứ?- Ừm. Cậu nhớ đưa cô ấy đến khám định kì nhá. - Dạ. _____________
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương