Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 17: Chương 17
Đêm đó, Dương Họa Y lại phát sốt, sốt rất cao.Nhan Từ Khuynh lo lắng tột độ vì không gọi được cho bác sĩ trong lúc trời mưa to như này, với lại...!anh cũng chỉ biết sơ cứu vết thương chứ...!không biết chăm người ốm...!Cũng có thể may một chút khi cô tỉnh lại.Biết bản thân bị sốt cao nên cô cố ngồi dậy để tự lấy đồ làm hạ sốt cho bản thân..Truyện mới cập nhật- Em định đi đâu vậy? Lúc này Dương Họa Y mới quay sang để ý đến Nhan Từ Khuynh đang ngồi cạnh mình.- Em muốn lấy gì thì bảo anh! Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi! Em đang bị sốt đấy! - Nhiệt kế...!Cô cố gắng nói rõ để anh nghe.Nhan Từ Khuynh nghe được vội đứng dậy đi lấy.Trong lúc chờ đo nhiệt độ, Dương Họa Y lại kéo tay áo anh rồi cố gắng nói từng chút một: - Lấy...!Lấy cho tôi...!chậu nước...!ấm...!cả...!cái khăn nữa...!- Được rồi! Em chờ anh chút! Rất nhanh một chậu nước ấm được đặt cạnh cô.Dương Họa Y định ngồi dậy lấy cái khăn để chườm thì Nhan Từ Khuynh lại đẩy cô nằm xuống.- Để anh làm cho! Em định lấy chiếc khăn này hả? - Đúng...!Anh vắt nước...!giúp tôi...!rồi đưa tôi...!- Em định...!- Chườm...!để hạ sốt...!- À! Anh cũng gấp khăn theo lời cô để chườm lên trán cô.Chợt lúc này cô cảm thấy anh trở nên dịu dàng đến thế.Dương Họa Y lấy nhiệt kế ra xem.39,1°.Xem ra nhẹ hơn lần trước nhỉ? - Em sốt bao nhiêu vậy? - Không sao...!Cô vừa nói vừa giấu cái nhiệt kế.Nhưng một bàn tay nào đó đã giữ tay cô lại rồi giật lấy cái nhiệt kế - Thế này mà bảo không sao? Em định lừa anh à? - Không có...!- Bây giờ em mệt, em ốm, em đau thì cũng đừng chịu đựng một mình được không? Em phải nói ra để anh biết! Em không nói mà để anh phát hiện ra thì em biết hậu quả rồi đấy! Dương Họa Y lưỡng lự một lát rồi mới gật đầu.Cô vẫn có chút không tin tưởng anh lắm nên vẫn đề phòng anh hết mức.Cô lại ngủ thiếp đi.Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi cạnh trông cô.Anh buồn ngủ lắm.Chỉ muốn nằm xuống cạnh cô và ôm cô ngủ một giấc tới sáng nhưng giờ anh mà ngủ thì ai thay khăn được cho cô? Rồi lỡ cô bị sốt cao hơn bây giờ thì sao? Nghĩ thế thôi chứ đến sáng Dương Họa Y tỉnh lại thấy một con gấu to đang nằm cạnh ôm chặt lấy cô ngủ ngon lành.Cô khẽ cựa thì con gấu đấy càng ôm cô chặt hơn.Mãi đến lúc cô dần thở gấp gáp thì con gấu ấy mới tỉnh giấc.- Họa Y, em sao thế? Nhan Từ Khuynh vội bật dậy đỡ cô ngồi dậy để cô dễ thở hơn.- Không...!không sao...!Anh...!ôm tôi...!chặt quá...!- Anh xin lỗi! Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa! Anh cảm thấy có chút áy náy khi thấy thiếu chút nữa bản thân đã hại chết cô rồi.- Giờ em muốn ăn gì để anh đi nấu? Hình như hôm qua em chưa ăn gì đúng không? Mà khoan! Nếu thế ba ngày rồi em chưa ăn gì sao? Mau xuống bếp anh nấu cho ăn, nhanh! Vừa dứt lời Nhan Từ Khuynh kéo Dương Họa Y đứng dậy nhưng vừa đặt chân xuống giường, cô liền ngã khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng.- Em sao thế? - Đau...!Cô bị đau bụng dữ dội.Cô cắn chặt răng nén từng cơn đau xuống.- Hay là em bị đau dạ dày rồi? Để anh đưa em đi viện! Cũng có thể chứ? Đúng là ba ngày nay cô không ăn gì vào bụng rồi.Nhưng...!Dương Họa Y loạng choạng đứng dậy định ngồi lên giường bỗng cô liếc qua thấy có vết màu đỏ ở dưới nền gạch trắng.Mặt cô biến sắc.Cô nhịn đau vội chạy vào nhà tắm làm anh hốt hoảng chạy theo.- Họa Y, từ từ thôi! Em vẫn còn đang yếu...!Cô đóng sầm cửa lại để anh đứng lo lắng bên ngoài.- Em có chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không? Nói cho anh biết đi! Đừng để anh sợ thế này chứ! Bên ngoài Nhan Từ Khuynh ra sức gọi nhưng bên trong Dương Họa Y lại đang chật vật lấy đồ.Không phải cô bị đau dạ dày mà là...!bà dì đến! Xong xuôi đâu đấy cô lén lút cầm cái giẻ lau đi ra định lau sạch chỗ cô vừa ngồi thì bị anh túm lại.- Em định làm gì vậy? Rốt cuộc em bị gì mà không nói cho anh biết? - Tôi không sao...!Anh buông ra...!Đau...!Nhan Từ Khuynh buông tay Dương Họa Y ra.Cô nhanh chóng đến lau sạch chỗ sàn đó rồi đem giẻ lau đi giặt.Cuối cùng cũng xử lí xong.Giờ ngồi nghỉ chút rồi xuống nấu cơm dọn dẹp thôi.Thể chất của Dương Họa Y yếu hơn trước rất nhiều nên việc đến tháng này có chút khó khăn cho cô.Nhưng suốt 6 năm qua cô chịu đựng một mình quen rồi.Anh cố quan tâm cô chỉ càng khiến cô khó chịu, tức giận hơn thôi.Nhan Từ Khuynh vẫn lo lắng cho cô nên vẫn hỏi: - Em thấy trong người không thoải mái chỗ nào à? Để anh gọi bác sĩ tới nhé? Hay để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắc hơn? À từ từ đã! Để anh nấu chút gì đó để em ăn đã rồi mình đi nhé? - Tôi bảo không cần...!Dương Họa Y tức giận định mắng anh nhưng cơn đau khiến cô phải cắn răng nhẫn nhịn.Nhan Từ Khuynh quan sát không bỏ qua bất kì biểu hiện nào quả cô và nhận ra cô đang bị gì.- Em vẫn ổn chứ? Hay là bị đau dạ dày? Đợi anh lấy thức ăn với thuốc nhé? - Không cần mà...!Lấy giúp tôi...!cái túi chườm ở...!trong tủ thuốc dưới bếp...!đổ thêm ít nước nóng vào nữa...!- Được rồi! Chờ anh chút nhé!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương