Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 5 - Chương 14: Tương phùng ngoài ý muốn



Bóng người càng ngày càng gần, khuôn mặt bọn họ cũng dần dần rõ ràng, là hai nam hai nữ.

Một trong số đó chính là hạ hầu cẩn, còn có đối thủ cũng là hảo bạn hữu của hắn đoan mộc tích, còn có một vị vốn là mỹ nữ, mái tóc dài mài đỏ tung bay, phát dục thật tốt, chỗ nên bự thì bự, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, lỗi lõm tuyệt vời, so với một nam tử bình thường không thấp hơn, vóc người vô cùng nóng bỏng. Chỉ trên mặt lại lạnh như băng, từ bề ngoài nhìn lại thì đủ biết đóa là một đóa hồng không dễ hái, chích nhưng xa xem, nếu không thì sẽ bị gai của nó làm bị thương.

Nàng tuy là một đại mỹ nữ, nhưng cũng không phải là tân đệ tử.

Nàng chính là tân sinh đến từ một trong tám đại cổ tộc, đông phương gia tộc, chính là đại mỹ nữ của tân sinh năm nay Đông Phương Lộ.

Nhắc tới nàng, cơ hồ tất cả nam đệ tử trước tiên nghĩ đến thân hình bốc lửa cùng với khuôn mặt lạnh như băng của nàng, sau đó mới đến Thiên Tinh Đấu khí và kỹ xảo về ám khí của đông phương gia tộc.

Ánh mắt Cổ Diêu chuyển đến người cuối cùng, hắn bỗng trở nên giống như là tượng gỗ.

Khuôn mặt điềm mỹ, khí chất ấm thuận, giống như hoa lài động lòng người, không phải Đoan Mộc Tình thì là ai chứ?

Mặc dù luận dung mạo, Đông Phương Lộ cũng không dưới Đoan Mộc Tình. Nhưng Đoan Mộc Tình được gia tộc vô cùng sủng ái, vì tránh cho nàng đã thương tổn, thậm chí bị cấm chỉ xuất ngoại, bởi vậy mọi người ít có cơ hội nhìn thấy nàng.

Vật hiếm thì quý, bởi vậy cho nên sự lộ diện của Đoan Mộc Tình lại càng được chú ý hơn các mỹ nữ khác, càng huống chi nàng lại giống như là một viên trân châu được cất kỹ trong bảo khố của đoan mộc gia tộc, việc nàng đến thần thánh học viện để học tập đã trở thành một chuyện không thể tin được nhưng lại trở thành sự thật, bởi vậy ngay cả tạp la cũng không nhịn được chạy tới xem náo nhiệt, những người khác càng không cần phải nói.

Hồn nhiên không có cảm thấy được sắc mặt quái dị của Cổ Diêu, tạp la đâm hắn một cái nói: "Thấy không? Ta không có lừa ngươi, vốn là siêu cấp đại mỹ nữ!"

Cổ diêu trong lòng song cuộn ngập trời, lần này ngoài ý muốn mà được gặp lại nàng, cũng không biết là nên vui hay là lo, vừa lại hoặc nửa mừng nửa lo.

Đoan Mộc Tình, Tại sao lại đến thần thánh học viện? Cổ diêu có nói đời này sợ rằng cũng không cơ hội cùng nàng gặp lại rồi, không nghĩ tới chỉ mới cách nửa năm, hai người vừa lại một lần gặp nhau, hơn nữa rất có thể sẽ cùng học chung ở học viện trong nhiều năm.

Đoan Mộc Tình vẫn đẹp như xưa, chỉ là trên khuôn mặt lại hiện lên một nỗi buồn nào đó, nhưng chính loại thần thái đau khổ này lại làm cho người cảm thấy trìu mến.

Tất cả mọi người để biết vẻ u sầu của nàng là do đâu, toàn bộ là bởi vì sự kiện nửa năm trước.

Tạp la nghiến răng nghiến lợi nói: "cái tên đạo tặc táng tận lương tâm, lại nhẫn tâm hạ độc thủ đối với một cô gái tốt như!"

Cổ diêu nghe vậy trong lòng lại càng không biết có thêm cảm giác gì, ngay cả tạp la cũng nói như vậy, thì mình quả thật là một tội nhân không thể tha thứ được.

Hắn rất muốn rời khỏi nơi đso, nhưng lại không thể nào đi được, Đoan Mộc Tình tựa như là một khối nam châm vậy, hấp dẫn ánh mắt của Cổ Diêu, nửa điểm cũng không rời.

Nhiều người đến xem như vậy quả là chuyện ngoài tưởng tượng của đoan mộc tích, việc Đoan Mộc Tình đến thần thánh học viện đã được giấu rất cẩn thận, nhưng không biết thế nào mà tin tức lại bị truyền ra ngoài, nhưng bất luận thế nào hắn cũng vì muội muội mà cảm thấy vui vẻ.

Sau cơn ác mộng kinh khủng ka, nàng hầu như là tự phong bế chính bản thân của mình lại, cơm nước không màng đến, ngay cả cha mẹ, trưởng bối khổ khuyên cũng vô dụng. Đoan mộc tích biết rõ muội muội bề ngoài ấm thuận, nhưng trên thực tế bên trong lại là một thiếu nữ rất cứng cỏi, chỉ là tâm địa nàng rất tốt, luôn không muốn để người khác lo lắng nên thường rất nghe lời trưởng bối.

Việc lần này cũng chính là lần đầu Đoan Mộc Tình làm trái với ý muốn của trưởng bối trong gia tộc, bưng mộc gia tộc cũng không có trách nàng, bọn họ chỉ nói là Đoan Mộc Tình đã bị tổn thương quá sâu rồi, cho nên mới trở nên như vậy. Mắt thấy nàng ngày càng dần dần gầy gò, gia tộc rốt cục ra một cái quyết định - cho Đoan Mộc Tình đến thần thánh Học viện học tập.

Luôn ở trong môi trường của gia tộc, tâm bệnh của Đoan Mộc Tình chỉ ngày càng nặng thêm, nếu như nàng có thê tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mở rộng tâm tư, có lẽ sẽ tốt một chút. Đoan Mộc Tình đối với an bày lần này của gia tộc cũng không có dị nghị, Vì vậy quyết định này liền được thông qua.

Phụ mẫu cùng các trưởng bối trong gia tộc rốt cục cũng cho nàng có được nhiều tự do hơn, một ngày nào đó bọn họ sẽ biết làm như vậy mới đúng, hy vọng nàng có thể ở Học viện kết giao càng nhiều bằng hữu, chậm rãi hòa tan bi thương trong lòng.

Đông Phương Lộ cùng Đoan Mộc Tình vốn là khuê phòng chi giao, thấy được bạn tốt đi tới thần thánh Học viện, cũng là phi thường cao hứng, trên mặt khó có thể không lộ vẻ tươi cười, giống như băng sơn hòa tan, trong lúc nhất thời cũng khiến cho càng nhiều người chú ý.

Nàng bĩu môi nói: "Tiểu tình, các lão gia … oạch, ý ta muốn nói là các trưởng bối trong gia tộc của ngươi, sớm nên buông lỏng quản thúc rồi. Cả ngày bắt ngươi ở trong gia tộc không được xuất ngoại, buồn bực muốn chết. Nếu như đổi thành ta mà nói, nếu phải sống cuộc sống như thế thì ta thà đi nhảy lầu còn hơn!"

Cá tính hoàn toàn trái ngược với Đoan Mộc Tình, phương đông lộ chính là một tiểu lạt tiêu nữ hài, từ nhỏ luôn hiếu động lại thích ra ngoài, luôn khiến cho đông phương gia tộc trên dưới gà chó không yên, thượng đến trưởng bối, hạ đến trù tử cũng khổ vì nàng. Nàng rời gia tộc đến thần thánh học viện, việc này phỏng chừng sẽ khiến cho toàn bộ đông phương gia tộc mở tiệc ăn mừng, cuối cùng có thể có được một cuộc sống yên tĩnh.

Đoan Mộc Tình gật đầu, cũng không trả lời, bộ dáng nhìn qua có chút tâm thần không yên. Người nhiều như vậy nhìn chăm chú vào, nàng dĩ nhiên không thể tự nhiên, cúi đầu yên lặng mà đi tới.

"Đông Phương Lộ, nàng cười nhiều lên nha, nàng cười trông càng đẹp hơn!"

Đột nhiên vang lên tiếng nói từ tháp canh, không biết là tên nào chán sống lại nhờ đến thanh âm của tháp canh để đụng tới nàng.

Vẻ tươi cười trên mặt Đông Phương Lộ biến mất, vung tay lên, nam tử trên tháp canh kia chỉ cảm thấy lạnh lạnh bên tai, sờ lên liền thấy mất hết một lõm tóc.

Xạ thủ cực kỳ hoảng sợ, lời đổn quả nhiên không sai, Đông Phương Lộ quả nhiên là không thể dễ dàng trêu chọc, không chỉ xinh đẹp, lại còn có thực lực mạnh mẽ tuyệt luan. Làm xạ thủ, phải có ánh mắt nhạy cảm, mới có thể chuẩn xác mà bộ bắt được mục tiêu, nhưng vừa rồi ngay cả bóng dáng của ám khí cũng không thấy. Nếu như Đông Phương Lộ không phải xuống tay với mái tóc của mình mà là cái đầu thì sẽ ra sao?

Nghĩ đến đó, xạ thủ mồ hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt, không dám loạn động nữa.

Đông Phương Lộ hừ lạnh một tiếng: "tên sắc lang không biết sống chết, cũng không tự xem xét xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng!"

Khi nàng chuyển hướng sang Đoan Mộc Tình thì lại tươi cười: "Tiểu tình, buổi tối ta đưa ngươi chung quanh một chút, làm quen hoàn cảnh Học viện, bất quá phải cẩn thận với các tên sắc lang, nam nhân không có một ai không háo sắc!"

Những lời này tương đương đem hạ hầu cẩn cùng đoan mộc tích mà mắng luôn, nhưng hai người chỉ là cười khổ không dám phản bác một chút, dù là hạ hầu cẩn, cũng không dám trêu chọc cô em có cá tính còn “nóng” hơn cả thân hình.

Tạp la rốt cục phát hiện cổ diêu có điểm không ổn, ân cần nói: "lão Nhị, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?"

"Không phải, chúng ta đi thôi." cổ diêu hít sâu một hơi, hắn không muốn đứng ở chỗ nhìn, nhìn thấy Đoan Mộc Tình làm cho trái tim hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng có cảm giác đau đớn.

Vừa muốn quay đầu rời đi, lúc ngày hạ hầu cẩn ở phía xa cũng đã phát hiện ra hai người, hưng phấn phất tay nói: "lão Nhị, lão Tam!"

Thanh âm của hắn vốn không nhỏ rồi mà còn hô lên thì ôi thôi khỏi nói, ánh mắt của tất cả những người khác theo quán tính mà hướng về phía Cổ Diêu và tạp la, kể cả đoan mộc tích, Đông Phương Lộ, đương nhiên, còn có Đoan Mộc Tình.

Cổ Diêu trong lòng thầm kêu hỏng bét, nhưng đã quá muộn.

Nhìn thấy cổ diêu ánh mắt của Đoan Mộc Tình trở nên sáng ngời, nàng do dự một lúc, rồi sau đó liền đi đến chỗ hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...