Vô Tận Cường Hóa

Chương 58: Cường Giả Đến Từ Bắc Khu



Lực trùng kích cực lớn hất xe Hummer vào không trung giống như món đồ chơi, khí lãng nổ tung lập tức nuốt hết cả vùng không gian.

Trong xe tất cả mọi người đồng thời hành động.

Kim Cương hét lớn một tiếng, niệm lực phát động, xe Hummer bất động trên không, đồng thời khí diễm nổ tung giống như chất lỏng bị đông lạnh đột nhiên xuất hiện một lát ngưng trệ, tai mắt mũi miệng Kim Cương thì đồng thời chảy ra máu tươi.

Ôn Nhu khẽ quát một tiếng, roi dài như linh xà du động, quấn lấy một cây cột đèn bên đường, mang theo cậu bé từ trong xe bay ra, vẽ ra trên không trung một đường cung uyển chuyển, bồng bềnh như tiên nữ giáng trần.

Hồng Lãng thì ôm mập mạp nhảy ra xe, nện thân thể chắc dày của mình lên mặt đất, làm lõm xuống một cái hố nhỏ.

Mập mạp giương tay lên, một tấm khải giáp tinh thần lực đã chụp vào Kim Cương, Thẩm Dịch hai chân đạp vào ghế xe nhảy lên, như vận động viên nhảy cầu lao khỏi chiếc Hummer, hai tay cùng lúc xuất hiện hai khẩu súng, tay trái bắn Kim Cương, Linh Hỏa Thương tay phải thì quét về phía xuất hiện đạn hỏa tiễn đột kích.

Kim Cương không kịp nhảy ra xe, hỏa diễm bạo liệt cuồn cuộn cuốn tới nuốt chửng hắn, sau đó đồng thời rớt xuống mặt đất cùng chiếc Hummer, lại phát sinh bùng nổ tập hai, biến trọn cả xe thành một trái cầu lửa lớn. “Kim Cương!” Hồng Lãng nổi giận gầm lên một tiếng xông vào đống lửa.

Lửa to cháy hừng hực, thế mà thằng này không để ý hỏa diễm trùng thiên, ỷ vào thể chất cao, giơ rìu cuồng bổ cửa xe, sau đó ôm lấy Kim Cương lao ra khu vực hỏa diễm thiêu đốt.

Cùng lúc đó, Ôn Nhu cũng ôm cậu nhóc trở xuống mặt đất, giao cậu vào trong tay mập mạp: “Trông nom nó!” Nàng từ trong người móc ra một lọ thuốc khôi phục chạy tới chỗ Kim Cương: “Tình huống sao rồi?” “Không chết, nhưng thụ thương rất nặng, may mắn Thẩm Dịch kịp thời bắn đạn chữa bệnh, tổn thương hỏa diễm là tổn thương liên tục, vừa vặn bị đạn chữa bệnh triệt tiêu. Đúng rồi mập mạp, cũng cần đa tạ ngươi rồi, không có khải giáp tinh thần lực của ngươi, vụ nổ lần thứ hai hắn liền trực tiếp treo.” Hồng Lãng lần đầu nói cám ơn mập mạp, sắc mặt mập mạp trắng bệch gật đầu.

Đây là lần thứ nhất từ hồi mập mạp tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay, có người dùng khẩu khí chân chính cảm kích nói với hắn, hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt.

Ôn Nhu cười nói: “Ngươi đã quên cảm ơn chính ngươi, kịp thời cứu người.” Xa xa một đạo thân ảnh như điện đang hướng bên này điên cuồng xông đến.

Thẩm Dịch hét ầm: “Mọi người coi chừng, là mạo hiểm giả khu khác.” Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay bọn hắn gặp được mạo hiểm giả khu khác, bất quá so với lần thứ nhất, tao ngộ lần thứ hai hiển nhiên càng thêm trực tiếp, càng thêm hung mãnh. Đối phương ngay cả mặt mũi còn chưa thấy, đi lên trước hết tiễn đưa bọn hắn một món lễ lớn, cho bọn hắn một gậy dập đầu, nếu không phải mập mạp dự cảm nhắc nhở, Thẩm Dịch phản ứng nhanh chóng, Kim Cương toàn lực bảo hộ mọi người, bị đạn hỏa tiễn này đánh trúng, tất cả mọi người không chết cũng phải trọng thương.

Làm cho người kinh ngạc chính là, lúc này đây tập kích bọn họ đấy, dĩ nhiên là một thân một mình mạo hiểm giả.

Người mạo hiểm kia lúc bắn ra đạn hỏa tiễn, cách bọn họ ít nhất 300m. Đạn hỏa tiễn vừa bắn xong, y ném luôn ống phóng rốc-két sang bên, đuổi tới bọn họ, đợi đến khi đạn hỏa tiễn bắn trúng xe Hummer, bọn Thẩm Dịch đáp xuống đất, không ngờ chỉ trong mấy giây ngắn ngủn y đã chạy được hơn trăm mét lộ trình.

Thẩm Dịch vừa nhảy ra xe liền bắt đầu xạ kích y, nhưng động tác của y linh mẫn như khỉ, vồ vập như báo, cũng chỉ là trái xông phải lướt, không thấy giảm tốc độ chút nào ngon lành tránh thoát đại bộ phận viên đạn của Thẩm Dịch, ngẫu nhiên trúng đạn, trên người cũng chỉ là lóe lên bạch quang, hiển nhiên cũng mang đạo cụ chống đạn đấy, qua chốc lát người nọ lại chạy thêm mấy chục thước, cách bọn họ đã không đến trăm mét.

Lúc này tất cả mọi người đã thấy rõ ràng, mạo hiểm kia kia là một người da đen, nhưng là hình tượng dữ tợn cổ quái, trên mặt vẽ đầy hình xăm hoa văn kỳ dị, trên lỗ tai còn treo móc hai khuyên tai to tướng, cả khuôn mặt giống như một đầu báo hoa, chỉ dùng cặp nhãn gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí hung ác cùng khát vọng giết chóc.

Trong tay của y cầm không phải súng, mà là cung tên.

Ở sau lưng y còn cắm một ngọn lao dài.

Thoạt nhìn liền như người nguyên thủy mới vừa từ trong rừng chạy ra, trên người lại mặc một bộ thể thao hiệu Lý Ninh, trông chẳng ra làm sao cả.

Ngay khi vọt tới cự ly cách bọn Thẩm Dịch 80m, y đột nhiên đứng lại, tay trái kéo cung một phát, mũi tên đã lên dây cung, nhắm thẳng vào cậu nhóc.

Thẩm Dịch gọi to: “Coi chừng! Mục tiêu của y là đứa nhỏ!” Linh Hỏa Thương bang bang nã đạn về phía người mạo hiểm kia, Hồng Lãng thì kêu to một tiếng, một quyền đón lấy mũi tên bay tới.

Lực lượng thuộc tính của hắn hiện tại cao tới 40 điểm, một quyền đánh ra đi, uy lực so viên đạn còn mạnh, vũ khí công kích thông thường căn bản không để vào mắt. Người da đen kia tốc độ cực nhanh, hiển nhiên là mạo hiểm giả hệ nhanh nhẹn, tin chắc lực lượng tất không bằng hắn.

Ầm!

Tiếng chấn vang rõ to, mũi tên nhọn bay tới bị Hồng Lãng một quyền đánh rớt, thân hình Hồng Lãng đáp xuống đất, sắc mặt lại tái nhợt một hồi.

Cánh tay nhỏ ra từng giọt máu. “Mũi tên thằng này có độc!” Hồng Lãng giọng khàn khàn nói: “Mỗi giây 6 điểm tổn thương độc, mịa nó, ít nhất là độc cấp D! Hơn nữa lực lượng thằng này cũng không tính thấp, cầm trong tay chính là cung tiễn cấp D.” Thông thường cung cấp D sẽ tăng thêm 10% tổng sát thương, lực tổn thương của riêng mũi tên khoảng 8-14 điểm.

Nhưng cung tiễn cùng súng bất đồng, đầu tiên chính là cung tiễn công kích tạo thành tổn thương có thể cộng thêm tự thân thuộc tính lực lượng. Bởi vậy người da đen này cho dù là một mũi tên thông thường, cũng có thể tạo thành mấy chục điểm thương tổn. Tiếp theo chính là có thể bôi lên độc dược, đây là điều viên đạn không thể làm được. Khó trách dùng lực lượng của Hồng Lãng ngạnh bính cùng đối phương lần thứ nhất, thực sự ăn thiệt thòi lớn.

Trong Huyết Tinh đô thi, mỗi khi hai bên thi triển lực lượng va chạm nhau, bên nào lực lượng cao hơn sẽ gây ra tổn thương cho bên lực lượng thấp hơn bằng mức chênh lệch giữa lực lượng song phương.

Người da đen kia lực lượng bản thân vốn không cao hơn Hồng Lãng, nhưng tăng thêm lực cung tiễn, liền nhỉnh hơn Hồng Lãng một chút, y lại toàn lực phát tiễn, hiệu quả phát huy lực lượng toàn mãn, còn Hồng Lãng thì vội vàng ứng đối, lực lượng phát huy không toàn diện. Bởi vậy mũi tên kia đã tạo thành nhất định tổn thương cho Hồng Lãng, tuy rằng không lớn, lại thành công đưa độc tố vào trong cơ thể Hồng Lãng.

Thời khắc này Thẩm Dịch chằm chằm nhìn người da đen đằng xa, súng tay trái hất lên, hai viên đạn chữa bệnh phi thẳng Hồng Lãng, thời gian độc tính hữu hiệu bình thường khoảng trên dưới 10 giây, hai viên đạn điệp gia hồi phục 6 điểm mỗi giây, vừa vặn triệt tiêu.

Thuật Tinh Thần Tham Sát đồng thời phóng thích. “Đánh số N4236, binh nhất, thuộc tính lực lượng 28 thể chất 22 nhanh nhẹn 30 tinh thần 18 ý chí 15.” “Là N4236.” Thẩm Dịch trầm giọng nói.

Tất cả mọi người cả kinh.

N4236, mạo hiểm giả Bắc Khu đứng thứ ba trên bảng xếp hạng.

Y dĩ nhiên lại một mình hành động, khó trách hiệu suất săn giết cao đến thế.

Bắc Khu xưa nay ra cường giả, nhưng phần lớn không đoàn kết, đoàn đội nhỏ tác chiến còn có thể, đoàn đội lớn cơ hồ là hoàn toàn không có khả năng. Rất nhiều mạo hiểm giả đến từ Châu Phi thậm chí một bộ lạc chỉ có một người, cùng những người khác căn bản không hợp nhau, cho nên sớm thành thói quen độc lai độc vãng.

Người da đen xa xa kia thật hiển nhiên chính là một thổ dân đến từ Châu Phi, mặt mũi tràn đầy dữ tợn hung ác xấu xí, thời khắc này y hai lần liên tục công kích không có hiệu quả, trong ánh mắt đồng dạng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá y tính tình hung hãn, căn bản như không thấy thực tế bọn Thẩm Dịch người đông thế mạnh, vậy mà lại lần nữa động cung.

Y tuy thuộc phe ít người, lại từ đầu đến cuối đều chủ động tấn công, tư thái cuồng dã mạnh mẽ nhìn qua có thể biết ngay.

Thời khắc này trường cung giương lên, trong mắt y lộ hung quang, chỉ là lúc này đây, y đồng thời chơi luôn ba tên. “Mũi tên xuyên thấu: Phóng ra mũi tên có năng lượng xuyên thấu mạnh mẽ, tạo thành tổn thương thông thường lên mục tiêu chỉ định, đồng thời tạo thành hiệu quả đánh sâu vào một đường thẳng tắp 10m, lực tổn thương 50 điểm. Có thể cùng lúc phóng ra ba mũi tên. Ghi chú: bản kỹ năng là kỹ năng biến dị, có tỷ lệ nhất định gây ra hậu quả thoát lực, sau khi thoát lực tạm thời mất đi năng lực công kích. Tiêu hao 8 điểm tinh thần lực.” Kỹ năng biến dị?

Người mạo hiểm này vậy mà có được kỹ năng biến dị.

Thẩm Dịch cảm thấy tâm thần kịch chấn.

Hắn hét ầm lên: “Là kỹ năng biến dị, toàn bộ coi chừng!” Khuôn mặt người mạo hiểm kia lộ ra nụ cười dữ tợn, tay phải kéo cung vừa buông, ba mũi tên nhọn đã gào thét bắn về phía bọn Thẩm Dịch.

Ba mũi tên này tựu như độc xà cuồng vũ trong gió, phân biệt bắn Thẩm Dịch, Hồng Lãng cùng Ôn Nhu ba người.

Mà ở sau lưng bọn hắn, chính là Kim Cương cùng cậu nhóc dị nhân cần được bảo vệ kia.

Người mạo hiểm kia đúng là muốn lợi dụng kỹ năng biến dị của mình, đồng thời một mẻ hốt gọn tất cả mọi người, tham niệm của y quá lớn, nghĩ mà thấy.

Cùng lúc đó, Linh Hỏa Thương trong tay Thẩm Dịch đã giơ lên, bang bang bang bắn về phía ba mũi tên nọ.

Cung tiễn tuy uy lực cường đại, nhưng là so sánh với súng ống vẫn thiếu sót ở chỗ cần hai tay sử dụng, hơn nữa xạ tốc chậm chạp. Vốn là hai loại vũ khí bên nào cũng có sở trường riêng, đám tân thủ có lẽ theo thói quen dùng súng, nhưng về sau rất nhiều người sẽ chuyển làm cung thủ, bởi vì cung có uy lực lớn, hơn nữa giai đoạn sau sẽ có vài kỹ năng bắn tên bù đắp vấn đề xạ tốc chưa đủ, ví dụ như nhất cung tam tiễn chính là một loại trong đó, nhưng những thứ này đều là chuyện về sau. Có điều với mấy thổ dân xuất thân rừng rú mà nói, bọn họ ngay từ đầu đã có được thuật bắn tên đáng gờm. Thậm chí một ít thổ dân vừa mới gia nhập Huyết Tinh đô thị đã được phán định là có sẵn sở trường xạ tiễn cấp cơ sở.

Bởi vậy có thể thấy được điểm mạnh của những người này.

Bọn hắn về sau thường thường chỉ dựa vào nhất cung nhất tiễn là có thể sặc điệu rơi rất nhiều mục tiêu.

Bất quá với tư cách kỹ năng viễn trình uy lực mạnh mẽ, vấn đề lớn nhất của kỹ năng xạ tiễn chính là: Nó có thể bị cắt đứt hoặc ngăn cản đấy.

Ngoại trừ lần nhảy dù kia, Thẩm Dịch chưa bao giờ thử bắn qua mục tiêu di động cao tốc nào. Bất quá lúc ấy hắn đối mặt cũng là khối lớn hài cốt máy bay, lần này đối mặt lại là mũi tên càng thêm nhỏ.

Sở trường thương thuật của hắn cuối cùng chỉ là cấp cơ sở, chưa thể đạt tới cấp tiến giai, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu di động tốc độ cao y nguyên có hạn.

Chất lượng không đủ, tất dùng số lượng đền bù.

Giờ khắc này Thẩm Dịch tập trung tất cả tinh lực lên Linh Hỏa Thương, nhìn thẳng hai mũi tên bay hướng Hồng Lãng cùng Ôn Nhu, tập trung ý lực cao độ vào mục tiêu, họng súng đồng thời bắn ra viên đạn, trên không gào thét ra cuồng phong lợi hại, một viên tiếp nối một viên phun khỏi nòng súng, ngọn lửa đỏ bám vào bên trên đầu đạn như hỏa tinh lấp lánh, trên không trung tỏa ra hào quang xán lạn, xoay tròn tít tắp bay nhào đến mũi tên.

Đinh, đinh liên tục âm thanh bạo khởi nhẹ vang lên, hai mũi tên bắn hướng Hồng Lãng cùng Ôn Nhu đều như kỳ tích bị một phát đánh trúng, còn có bốn phát thì bay sượt qua thân mũi tên. Hai mũi tên này bởi vì bị đạn kích, lực lượng dĩ nhiên giảm nhiều, nhưng vẫn tiếp tục phi hướng mục tiêu. Hồng Lãng bạo tung một quyền hổ vồ đánh bay một mũi tên, roi dài trong tay Ôn Nhu đồng dạng nghênh tiếp một mũi tên khác, rốt cục chặn hai mũi tên này lại.

Nhưng còn mũi tên bắn về phía Thẩm Dịch lại không người ngăn cản, hung mãnh nhanh chóng bắn đến Thẩm Dịch. Tay trái Thẩm Dịch vừa lật, ‘Vampire sờ mó’ thình lình hiện ra, ngăn cản ngay trước ngực. Phi tiễn lao tới đâm thẳng vào thân đao, đẩy theo cả thanh chủy thủ đập vào Thẩm Dịch, cả người hắn lăng không bay lên, oa một tiếng nhổ ra ngụm máu to. Mũi tên xuyên thấu phát động, một đạo công kích sắc bén lan ra đâm sâu vào thân thể hắn, hung mãnh lao ra phía sau, bay thẳng về phía cậu nhóc kia.

Lập tức cậu nhóc sẽ chết dưới một kích này, mập mạp đột nhiên đẩy cậu sang bên, bản thân hắn cứng ngạnh thừa nhận sóng xung kích một mũi tên này.

Thanh thế mãnh liệt của sóng xung kích cày ra một đường rãnh sâu hoắm trên mặt đất, cả người mập mạp đều chôn ở trong khe, vẫn không nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Hồng Lãng cùng Ôn Nhu đã bạo hống phóng tới người mạo hiểm kia.

Mạo hiểm giả Bắc Khu nọ cũng thực dũng mãnh kinh dị, mắt thấy đối phương xông lại hai người, một trong số đó có thể thấy rõ là mạo hiểm giả giỏi về cận chiến, vậy mà không sợ chút nào. Thu cung tiễn lại, y tiện tay rút ra thanh lao từ phía sau ném ngay Hồng Lãng. Y ném lao, hạn chế khoảng cách so cung tiễn càng lớn, nhưng uy lực vượt trội, Hồng Lãng không dám tiếp tục đón đỡ, chỉ có thể né tránh, không nghĩ tới thanh lao kia có chứa xảo diệu, đang lúc bay qua bên người Hồng Lãng, Hồng Lãng mới phát hiện phần đuôi lao lại vẫn gắn với một sợi tơ màu sáng.

Người mạo hiểm kia kéo sợi tơ một phát, cán lao đã hung hăng đập vào hướng Hồng Lãng, đánh bay hắn ra ngoài, sau đó vừa giật một cái, thanh lao lại bay trở về, lần nữa quăng tới Hồng Lãng, khiến hắn phải tránh lui.

Người mạo hiểm kia một kích đánh lui Hồng Lãng, đã cười gằn hướng Ôn Nhu phóng đi.

Ôn Nhu run lên chiếc roi dài, cuốn về phía người mạo hiểm kia.

Kỹ năng Quấn quanh cấp 3 phát động.

Trường tiên vòng vo vài vòng trên người người mạo hiểm kia, y lập tức cảm thấy không ổn, kỹ năng của mình vậy mà ở vào trạng thái tạm thời bị phong ấn.

Nhưng y vẫn không hề lùi bước, càng là như con báo nhanh chóng dấn thân tiến tới, đón lấy Ôn Nhu, tay trái nắm lại hung hăng nện về phía Ôn Nhu, tốc độ vừa nhanh vừa độc.

Ôn Nhu nắm chặt quyền trái nghênh tiếp, người mạo hiểm kia đột nhiên thu quyền trái, ra chân phải, một cước đá Ôn Nhu, Ôn Nhu cúi đầu tránh thoát, y đã nhảy lên thật cao, một cú bổ chân từ trên cao xuống, đúng là một kích tiếp một kích, động tác tự nhiên trôi chảy tựa như nước chảy mây trôi.

Ôn Nhu giơ một cánh tay lên, cứng ngạnh chống một kích này, lực lượng phán định lực lượng Ôn Nhu yếu hơn, đã bị 7 điểm thương tổn, nhưng kế tiếp người mạo hiểm kia lại hung ác lên gối, Ôn Nhu ngăn không được, bị y một gối giữa bụng đánh cho bay ra ngoài, roi cấp D cũng văng khỏi tay.

Vũ khí loại roi coi như vũ khí tầm trung, có đặc điểm công kích phạm vi cùng công kích đặc hiệu, khuyết điểm lớn nhất ngoại trừ lực công kích chưa đủ chính là rất dễ bị cướp đoạt.

Bất quá vũ khí đám người mạo hiểm sử dụng, tuy mạo hiểm giả khác có thể cướp đoạt, lại giống như trang bị từ thế giới nhiệm vụ không cách nào mang về đô thị, chỉ cần không phải đạt được từ ban thưởng chính thức, hết thảy ở vào trạng thái không cách nào sử dụng như thông thường, hơn nữa khó có thể phá hủy. Chỉ cần Ôn Nhu không chết, người khác sử dụng roi của nàng cũng không khác gì một sợi roi tầm thường, cầm được cũng chỉ là cầm không, cho nên người mạo hiểm kia tuy đã cởi bỏ roi quấn trên người, nhưng hiệu quả phong ấn kỹ năng sinh ra sau khi Quấn quanh phát động vẫn còn tiếp tục.

Lúc này Hồng Lãng rốt cục quay lại, nhắm mặt y mà đánh, y vừa đánh bay Ôn Nhu, lật tay hướng cùi trỏ vào Hồng Lãng, chống lại nắm đấm của hắn, lực lượng phán định người mạo hiểm kia yếu, nhưng y chỉ thoáng trầm xuống khuỷu tay, thế mà đã làm tan mất lực lượng của Hồng Lãng, không bị tổn thương chút nào, thấy vậy Hồng Lãng rất là giật mình. Sau đòn đánh cùi trỏ y liền quay người tung ra một cước, đá vào ngay mặt Hồng Lãng tạo thành tổn thương, đồng thời vẫn còn lưu lại một cái dấu chân to tướng trên mặt hắn.

Hồng Lãng hổ gầm một tiếng, Cường lực trùng kích phát động.

Cường lực trùng kích được hắn nâng lên tới cấp 5, về mặt sát thương đơn thể đã là rất mạnh, 2 lần lực lượng tổn thương chính là 80 điểm công kích, hơn nữa công kích kỹ năng không giống như công kích bình thường có thể đón đỡ hay chống cự, phát huy tổn thương trăm phần trăm.

Nhưng người mạo hiểm kia không sợ chút nào, rít lên một tiếng đón lấy kỹ năng của đối thủ, liên tục ba cước đá vào ngực Hồng Lãng, Hồng Lãng trúng ba cước này, Cường lực trùng kích vậy mà không thể phát ra, bên tai truyền đến nhắc nhở: Kỹ năng của ngươi bị cắt đứt, ngươi nhận lấy hậu quả kỹ năng cắn trả.

Hồng Lãng oa một tiếng nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, tánh mạng chợt hạ xuống, một kích này của hắn chẳng khác gì tự đánh trên người mình.

Có điều vết thương thân thể tuy nặng, nhưng vẫn không theo kịp nổi kinh hãi trong lòng.

Dùng kỹ năng phá kỹ năng, cái này không kỳ lạ quý hiếm, chủ yếu là dựa vào độ ưu tiên kỹ năng quyết định, giá trị độ ưu tiên vốn đã định rõ.

Nhưng đây là hắn lần đầu tiên đụng phải tình huống có người dùng quyền cước bình thường cắt ngang kỹ năng. Điều đó tuy không phải là không thể, nhưng đòi hỏi kỹ xảo cận chiến vượt quá sức tưởng tượng.

Có thể nói thế này, kỹ năng viễn trình khá dễ bị cắt đứt, nhưng sau khi bị cắt ngang sẽ không sinh ra cắn trả. Kỹ năng cận chiến lại hoàn toàn khác biệt, nó rất khó bị cắt đứt, sau khi bị cắt ngang sẽ sinh ra hậu quả cắn trả. Bởi vì kỹ năng cận chiến bình thường chỉ có trong khoảnh khắc đánh trúng mục tiêu mới có thể phát huy tác dụng, đây chính là để tránh kết quả công kích không trúng gây ra lãng phí kỹ năng.

Cũng bởi vì thế, giữa khoảng thời gian từ lúc mạo hiểm giả sử dụng kỹ năng đến khi kỹ năng chân chính phát huy tác dụng, kỳ thật có một giai đoạn trạng thái chân không ngắn ngủi. Giai đoạn này mỗi người biểu hiện khác nhau, nhưng ngay cả mạo hiểm giả kém cỏi nhất, nó cũng sẽ không quá dài.

Nếu như có thể nắm chắc giai đoạn này, lúc đối phương đã công kích được chính mình, nhưng kỹ năng vẫn chưa chân chính phát huy, cùng lúc tiến hành đánh trả, liền có tỷ lệ nhất định cắt ngang kỹ năng. Điều này cần năng lực nắm chắc thời cơ tuyệt đối của mạo hiểm giả.

Bất quá một khi nắm giữ thời cơ không tốt, cắt ngang kỹ năng thất bại, sẽ khiến cho kỹ năng của đối thủ tăng cường tổn thương, bình thường tăng thêm sẽ không ít hơn 20%. Một ít mạo hiểm giả biểu hiện xuất sắc thậm chí có thể mượn cơ hội này tiến hành liên tục đả kích đối thủ. Cân nhắc đến tỷ lệ thất bại xa xa hơn hẳn thành công, bởi vậy có rất ít người dám thử dùng công kích bình thường đi cắt ngang kỹ năng của đối thủ.

Người mạo hiểm này nắm chặc thời cơ lúc chiến đấu quả thật cao kinh người, vậy mà đơn giản như không cắt ngang kỹ năng của Hồng Lãng, không thể không làm nhân tâm khiếp sợ. Bất quá Hồng Lãng cũng thuộc thế hệ liều mạng, kinh hãi qua đi, hắn bay lên một cước đá vào người đối phương, người mạo hiểm kia trúng một kích này, hai bên đồng thời bay ngược về sau.

Người mạo hiểm kia vừa hồi đến mặt đất, liền nhảy dựng lên, lại tiếp tục khởi xướng tấn công Hồng Lãng mãnh liệt.

Y trúng một cước của Hồng Lãng, dùng lực lượng Hồng Lãng, một kích này cũng đã tạo thành tổn thương nhất định, y lại xem như không hề hay biết, vẫn là ý chí chiến đấu sục sôi.

Ôn Nhu cầm lại trường tiên xông tới tương trợ, người mạo hiểm kia độc chiến hai người, lại không chút nào lộ vẻ sợ hãi.

Hắn chỉ dựa vào công phu quyền cước không cần kỹ năng, cứng ngạnh chĩa vào hai kẻ mạo hiểm giáp công, trái đâm phải đánh, quả thực liền như một đầu hổ điên, hết lần này tới lần khác lại hung mãnh vô cùng, tốc độ cực nhanh. Hồng Lãng cùng Ôn Nhu thỉnh thoảng bị y đánh lên người mấy quyền. “Tên kia ít nhất sở trường chiến đấu cấp chuyên gia!” Hồng Lãng đổi giọng hét ầm lên, hắn rốt cục nhìn ra, chỉ có sở trường chiến đấu cấp chuyên gia mới có thể phát huy ra hiệu quả chiến đấu khủng bố như thế.

Tên trước mắt này ra tay hung tàn độc ác, chuẩn xác dị thường, mà cơ hồ mỗi một lần công kích đều có cùng hiệu quả, mặc dù không phải trị số tổn thương tối đa, nhưng phát huy lực lượng cực cao, đánh cho Hồng Lãng kêu khổ thấu trời.

Nếu như nói đây không phải sở trường chiến đấu cấp chuyên gia, Hồng Lãng có đánh chết cũng không tin đấy.

Về phần kỹ xảo chiến đấu của tên kia, cũng chỉ có thể nói vừa mới sinh ra đã có.

Đã đến giờ phút này, Hồng Lãng cuối cùng từ trong Huyết Tinh văn chương đem ra rìu cấp D.

Hắn vốn là cảm thấy hai đối phó một, lại sử dụng rìu cấp D thật sự là thật mất mặt, nhưng thời khắc này ý thức được thực lực của đối thủ mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều, lập tức đổi chủ ý.

Nổi giận gầm một tiếng, Hồng Lãng khởi động Nhẫn cuồng bạo.

Hi sinh 50% tánh mạng, tăng lên trên diện rộng tổn thương công kích cùng tốc độ công kích, đại phủ của Hồng Lãng như như gió bão mưa rào đánh về phía người mạo hiểm kia.

Cùng lúc hắn cuồng bạo, tốc độ tăng mạnh, hắn dùng tốc độ đền bù năng lực chiến đấu không đủ, ưu thế của người mạo hiểm kia lập tức suy yếu rất nhiều.

Trong khoảnh khắc hai người trao đổi mấy quyền, thay phiên nhau đánh trúng đối thủ. Hồng Lãng tuy bị thương trầm trọng, nhưng hắn dựa vào bản thân lực lượng cao thể chất cao mang tới phòng ngự cường hãn, hơn nữa có Ôn Nhu phụ trợ, hoàn toàn không sợ cùng đối thủ lấy thương đổi thương. Rìu cấp D của hắn mặc dù không có kỹ năng, nhưng lực công kích cực cao, đánh trúng đối thủ một phát, tương đương với đối thủ đánh trúng mình ba lượt, cho nên càng dũng mãnh không thể đỡ.

Bất quá sau một khắc, người mạo hiểm kia cười khằng khặc quái dị một tiếng, trên tay hiện lên ánh sáng đỏ. “Kỹ năng: Công kích hút máu đẳng cấp 3, mỗi lần công kích trúng địch có thể tạo thành hiệu quả hấp thu 9% sinh mệnh lực. Kỹ năng độ ưu tiên 22, tiêu hao tinh thần lực 4, duy trì thời gian 3 phút. Bản kỹ năng vẻn vẹn thích hợp với công kích bằng tay bình thường, không có hiệu quả với vũ khí công kích hay kỹ năng công kích.” Hóa ra thời hạn kỹ năng Quấn quanh của Ôn Nhu đã đến, người mạo hiểm kia lại có thể sử dụng kỹ năng, hơn nữa y vậy mà cũng nắm giữ một cái kỹ năng công kích hút máu, kỹ năng này ít nhất cũng phải cấp DD.

Lúc y còn bị phong ấn kỹ năng đã có thể đánh tới thiên hôn địa ám với bọn họ, thời khắc này tiến nhập trạng thái hút máu về sau, người mạo hiểm kia càng trở nên khủng bố đáng gờm.

Cự phủ của Hồng Lãng chém tới, tay trái y duỗi ra, động tác vô cùng mau lẹ gõ một cái trên lưỡi rìu, cái rìu kia lập tức bị đẩy ra, sau đó y bước đạp mạnh về phía trước, dẫm nát bàn chân Hồng Lãng, khiến hắn đau đến hô lớn, người mạo hiểm kia đưa tay nâng một chút, giữ lấy cổ tay cầm rìu của Hồng Lãng, làm hắn không bổ rìu xuống được, đoạn y cúi thấp người thúc khuỷu tay vào ngực Hồng Lãng, một chiếc xương sườn tại chỗ bị gãy ngang.

Cùng lúc tạo thành tổn thương cho Hồng Lãng, bản thân người mạo hiểm kia cũng khôi phục hơn mười điểm tánh mạng.

Từng đợt công kích liên tiếp kỳ thật chỉ phát sinh trong thời gian cực ngắn, nhưng là đánh cho thảm thiết vô cùng, động tác càng là nhanh đến hoa mắt, không kịp thấy, người mạo hiểm kia lấy một địch hai, vậy mà vẫn chiếm hẳn thượng phong, dũng mãnh gan dạ khiến người líu lưỡi.

Ôn Nhu quật roi rít gào trong không khí hướng về phía mạo hiểm giả, nàng đã quất hơn mười roi, nhưng đại bộ phận đều không có hiệu quả, lúc này quất trúng lưng y, rốt cục tạo ra một lần tổn thương 12 điểm, đồng thời tạo thành hiệu quả xé rách, người mạo hiểm kia bị đau bèn quay người, một phát hồi mã thương, chân đá ngược vào cổ Ôn Nhu, đá bay nàng ra ngoài.

Nhìn nhìn hiệu quả xé rách trên người mình: Mỗi giây làm xói mòn 15 điểm sinh mệnh, tiếp tục 5 giây, mỗi giây giảm bớt 3 điểm xói mòn. Y tiện tay xuất ra một đạo cụ, bao lên miệng vết thương, hiệu quả xé rách lập tức biến mất.

Đạo cụ: băng cầm máu cấp thấp, có được hiệu quả đặc biệt với các loại tổn thương liên tục mất máu, xé rách, độ ưu tiên hiệu quả 23.

Roi cấp D của Ôn Nhu, độ ưu tiên hiệu quả chỉ có 14, kết quả chỉ tạo thành một lần xói mòn 15 điểm sinh mạng liền bị lập tức tiêu trừ.

Khuôn mặt người mạo hiểm kia lộ ra nụ cười nhe răng, đi nhanh về phía Ôn Nhu.

Tiếng súng vang lên.

Người mạo hiểm kia ngẩn ngơ, hơi ngạc nhiên nhìn lại trên người mình.

Trên người của y đang bốc lên lửa cháy hừng hực.

Đúng là hỏa diễm kèm theo đạn bắn ra từ Linh Hỏa Thương.

Đây là tổn thương kèm theo mà băng cầm máu không cách nào tiêu trừ, hơn nữa ba lượt hiệu quả điệp gia tạo thành mỗi giây 9 điểm tổn thương hỏa diễm cũng khá kinh khủng.

Vấn đề là y rõ ràng có mang đạo cụ chống đạn đấy, hơn nữa số lần sử dụng đạo cụ chống đạn vẫn chưa sử dụng hết.

Y kinh ngạc nhìn về phía xa xa, chỉ gặp Thẩm Dịch khóe miệng chảy máu, lại vẫn giơ thương xạ kích y, đồng thời súng tay trái liên tục bắn ra hai phát đạn chữa bệnh, một viên bay về phía Ôn Nhu, một viên bay vòng hướng Hồng Lãng sau lưng người mạo hiểm kia.

Năng lực chân chính của Thẩm Dịch đều tại kỹ năng phụ trợ, hắn vừa ra hai phát, mang tới hiệu quả chữa bệnh mặc dù có hạn, lại khiến hai người lập tức có được lòng tin cực lớn.

Hồng Lãng hét lên một tiếng, đánh tới mạo hiểm giả, Ôn Nhu cũng khẽ quát lao đến.

Tiếng súng Linh Hỏa Thương liên tục vang lên, liên tiếp mấy phát lên thân mạo hiểm giả, tuy Linh Hỏa Thương lực tổn thương có hạn, nhưng là xạ tốc cực nhanh, người mạo hiểm kia chỉ xoay mình một cái không ngờ liên tục trúng bảy tám thương, đau đến điên cuồng rống một tiếng, một cỗ lực lượng khổng lồ dâng lên, dùng thân thể của y làm trung tâm, lan tràn về bốn phía. “Kỹ năng: Vòng xoáy phong bạo đằng cấp 2, dùng bản thân làm trung tâm tạo thành một lần tổn thương cố định 50 điểm lên toàn bộ kẻ địch trong bán kính 10m, sinh ra hiệu quả đẩy lùi.” Ôn Nhu và Hồng Lãng vừa mới xông tới đã đồng thời bị gió lốc đánh bay, tánh mạng người mạo hiểm kia vừa rồi bị Thẩm Dịch công kích lại lần nữa hạ thấp mấy chục điểm, nhưng y vẫn quyết không lùi bước, nhấc chân phóng tới Thẩm Dịch, tại cự ly 7-8 mét nhảy vọt lên cao, cho Thẩm Dịch một cước, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Thẩm Dịch.

Người mạo hiểm này kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, lập tức nhìn ra Thẩm Dịch trong trận chiến này gánh vác vai trò trợ giúp cực kỳ trọng yếu, là nhân vật trung tâm cả đoàn đội, không giết hắn, chính mình đừng muốn đánh bại hai kẻ mạo hiểm kia. “Kỹ năng: Trùng cước, tạo thành một lần {chỉ số lực lượng + chỉ số nhanh nhẹn} tổn thương lên mục tiêu, nếu đánh trúng chỗ hiểm sẽ sinh ra hiệu quả bạo kích. Kỹ năng độ ưu tiên 12.” Một cước này nếu trúng đầu Thẩm Dịch sẽ tạo thành hiệu quả tổn thương bằng bốn lần tổng số lực lượng lẫn nhanh nhẹn của mạo hiểm giả kia, dùng trạng thái trước mắt của Thẩm Dịch, tuyệt đối chết ngay lập tức.

Nhưng ngay tại thời khắc đó, Kim Cương một mực nằm yên không nhúc nhích phảng phất như người chết đằng xa, thân thể đột nhiên như đạn pháo bay vụt đến, một quyền đập trúng ngực người mạo hiểm kia.

Kỹ năng Trọng kích đẳng cấp 3 phát động.

Kỹ năng cấp DD đánh vào trên người y, lập tức đã tạo nên bốn giây thời gian mê muội, y từ không trung rớt xuống. Hồng Lãng giơ đại phủ đánh tới, vô cùng hung mãnh chém vào người y, trường tiên của Ôn Nhu cũng đuổi tới, đồng thời Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch, còn có Trọng quyền của Kim Cương cũng cùng một chỗ dồn hết tất cả năng lượng công kích y liên hồi… Đợi cho 4 giây qua đi, người mạo hiểm kia sớm đã chết đến mức không thể chết thêm, thân thể cũng bị phân giải vỡ vụn thành từng mảnh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...