Vô Thượng Niết Bàn

Chương 2: Đông Hà Cốc



Sau khi thay đổi trang phục, từ Thành Tây Đô, Bạch Hàn Phong một hơi đi đến Đông Hà Cốc, trưa ngày hôm đó, hắn đã đến nơi, Đông Hà Cốc này tuy nói là cốc nhưng diện tích lớn vô cùng, chỉ tính hai dãy núi hai bên cũng đã dài mấy ngàn dặm, tán tu tập trung ở đây làm nhiệm vụ không có một ngàn thì cũng có tám trăm, họ tầm linh thảo, giao nhiệm vụ, rồi lĩnh linh thạch trở về tu luyện. Bạch Hàn Phong nhìn ngang nhìn ngửa, cuối cùng đã trông thấy trên một tòa nhà có ghi ba chữ lớn Nhiệm Vụ Đường. nơi này rộng lớn phi thường, tiếng người huyên náo bên trong, đông đúc không chịu nổi. Ở đây có rất nhiều tán tu đủ các cấp khác nhau tiếp nhận và giao nhiệm vụ.

Hắn chen chỗ đăng ký nhận nhiệm vụ, một lão giã tứ tuần nói:

“ Đạo hữu cần gì, muốn đăng ký nhận nhiệm vụ hay sao”

Hắn gật đầu nói:

“- Đúng rồi!.”

Lão già đưa cho hắn một tấm thẻ rồi chỉ tay sang bên phải, nói với hắn:

“ Đạo hữu hãy dùng tấm thẻ này, đến cái bảng kia nhận nhiệm vụ, khi nào hoàn thành thì quay trở lại chỗ ta giao là được”

Bạch Hàn Phong chắp tay:

“Đa tạ đạo hữu”

Bạch Hàn Phong đi đến tấm bảng khổng lồ làm bằng bạch ngọc, trên đó chi chít nhiệm vụ từ rất nguy hiểm như giết yêu thú, thu nhập nọc yêu tu, hái linh thảo ở hiểm địa, hoặc truy sát, người này, người nọ, nhưng cũng có những nhiệm vụ khá dễ, tất nhiên nhiệm vụ quá dễ thì lại không có bao nhiêu thù lao cả, chỉ có những người cấp thấp mới chọn nhiệm vụ dễ, Bạch Hàn Phong nhìn cái bảng một lượt rồi thầm nghĩ,

“ Mình chẳng qua là một linh sĩ sơ kỳ, trước mắt cứ nhận nhiệm vụ dễ đi đã”

…………….

Thấm thoắt hắn đã ở Đông Hà Cốc được ba năm, cảnh giới của hắn tuy rằng vẫn là Linh Sĩ sơ kỳ, nhưng đã ẩn ẩn có dấu hiệu của việc đột phá, hai năm nay ma luyện trong cốc này đã mang lại cho hắn rất nhiều kinh nghiệm, năm đầu tiên ở đây hắn chủ yếu làm nhiệm vụ cấp thấp, không phải là hắn không muốn làm nhiệm vụ cao hơn mà đơn giản là trong tay hắn không có pháp khí, bạch khí của phàm nhân thường khó mà làm tổn thương yêu thú được, mãi đến năm thứ hai hắn mới tích đủ Kim tệ để mua một pháp khí hạng trung, từ đó hắn mới dám nhận nhiệm vụ cao hơn một chút. Từ đó cho đến năm thứ ba số lượng linh thạch mà hắn kiếm được cũng nhiều hơn, đến đầu năm thứ tư thì hắn đã thành công đạt đến Linh Sĩ trung kỳ.

Mặc dù khi thực hiện nhiệm vụ hắn vô cùng cẩn thận, rất ít khi dám chọn nhiệm vụ quá sức của mình, thế nhưng ngày hôm nay bất chợt phát sinh biến hóa. Sáng sớm hôm nay hắn như thường lệ sau khi giao nhận nhiệm vụ với lão già kia xong thì hắn sẽ đi chọn một nhiệm vụ khác. Nhiệm vụ lần này mà hắn chọn chính là năm bộ lông của yêu thú cấp hai Thử Lang, Con yêu thú này không mấy mạnh mẽ, không mấy nguy hiểm, nhưng mà cực kỳ khó tìm, chúng lại hay sống gần địa bàn của mấy con yêu thú cao cấp, hơi có động là chúng sẽ bỏ chạy. Nhưng nhiệm vụ thày thưởng rất hậu đã làm Bạch Hàn Phong động tậm, hắn quyết định sẽ nhận.

Trải qua ba ngày lùng sục ở phía tây của Đông Hà Cốc, Bạch Hàn Phong đã tìm thấy một con Thử Lang, nó đào hang ở ngay bên một cái đầm nước nhỏ. Lúc này nó đang ngồi trước cửa hang hóng nắng, mồm trệu trạo gặm một cái rễ cây.

Ở phía bên kia đầm nước, Bạch Hàn Phong cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định ở quanh đây ngoài con Thử lang ra, không còn một con yêu tu nào khác thì hắn nở nụ cười, móc từ trong túi trữ vật ra thanh pháp khí của hắn, hạn chế thấp nhất âm thanh, từ từ bò tới. Nhưng không may cho hắn, con Thử Lang kia vô cùng linh mẫn, khi vừa phát hiện ra hắn, nó lập tức co giò bỏ chạy.

“ Đứng lại, ai cho ngươi chạy”

Quá đen rồi, sao nó lại nhận ra chứ, vừa chửi thầm Bạch Hàn Phong vừa nhấc chân đuổi theo, thế nhưng có vẻ hôm nay ra cửa hắn không xem ngày, mới đuổi được mấy bước, hắn đã vấp phải một khúc cây mục ngã bò lăn ra đất, mặt hắn đập vào một tảng đá, máu mũi liền theo đó thi nhau chảy ra.

“Cái con….”

Hắn đang định nổi điên, thì cảnh tượng trước mặt làm cho hắn há hốc mồm, mặt hắn chảy xệ còn dài hơn mặt ngựa. tim hắn không còn đập bình thường nữa mà đã trở nên hoảng loạn. Phía trước hắn cái khúc cây mục kia không ngờ đang động đậy, cho đến khi nó ngóc đầu lên thì Bạch Hàn Phong mới kinh hoàng nhận ra. Đó nào phải khúc cây mục gì, mà chính là một con Hắc Mục Hỏa Xà, yêu thú hỏa hệ cấp ba hẳn hoi. Linh Sư gặp phải còn đi đường vòng, chứ đừng nói cái hạng tuất hợi như hắn.

Nắm chắc thanh pháp khí, hắn từ từ lùi lại. Bạch Hàn Phong vừa cười vừa nói:

“ Cái này… ha ha, Xà tiền bối, xin chào ngài, Quấy rầy ngài thư giãn, vãn bối xin có lễ”

“Phì, Phì”

Con Hắc Mục Hỏa Xà đưa đôi mắt nhìn về phía Bạch Hàn Phong, cái lưỡi chẻ đôi của nó, không ngừng thò ra thụt vào, sát khí bỗng trở nên nồng đậm. Bạch Hàn Phong thấy thế thầm kêu một tiếng không hay rồi, trực tiếp nhảy sang bên cạnh.

“Phì”

Cái đuôi con Hỏa Xã vung đến đập tan tảng đá, mà khi nãy Bạch Hàn Phong đang đứng. Lúc nãy nếu như Bạch Hàn Phong phản ứng hơi chậm một chút, như vậy, giờ thứ bị nát bấy kia … chính là hắn!

Bạch Hàn Phong cảm giác da đầu mình tê dại, hắn kêu to một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nói lớn:

“- Xà tiền bối, chúng ta gặp nhau đây là có duyên, nếu không có duyên cũng là có phận… Hòa bình bên nhau không tốt sao?”

Hắc Mục Hỏa Xà, không biết có nghe hiểu những gì hắn nói hay không, nhưng khả năng cao chính là không hiểu, bởi vì ngay lúc này, nó dường như cũng đã coi Bạch Hàn Phong thành con mồi, đuổi theo không bỏ.

Bạch Hàn Phong chạy càng nhanh hơn, hắn lợi dụng các hốc đá, các gốc cây to, nhưng mong có thể cắt đuôi con Hỏa Xà, thế nhưng không hề có tác dụng!. Hắn cũng không dám dừng lại để chiến đấu, gì chứ cái thứ này cho dù sư phụ của hắn đội mồ sống dậy cũng không muốn dây vào hắn thì có năng lực gì mà đánh chứ? Dũng khí và nhiệt huyết, cũng là phải xem thời cơ. Ít nhất lúc này, vẫn chưa tới lúc liều mạng. Vừa chạy hắn vừa gào lớn.

“Giết người, có ai không, Giết người”

Hắn nghĩ như vậy chắc sẽ có người đến cứu phỏng, nhưng đáp lại lời hắn chỉ là tiếng phì phì càng lúc càng gần của con Hỏa Xà mà thôi. Thấy gào thét không ăn thua, Bạch Hàn Phong quay đầu lại, hô lớn:

“ Xà huynh đệ, không là Xà lão tổ tông, tha cho ta, đi, ta chẳng qua là chỉ vấp vào ngươi mà thôi, ta nói ngươi mau dừng lại đi, còn muốn đuổi ta nữa, thì ta không khách khí đâu!”

“Phì!”

Hắc Mục Hỏa Xà trong chớp mắt đã đuổi đến sau lưng Bạch Hàn Phong, nó vung đuôi lên, cái đuôi đập vào lưng hắn, khiến hắn bay về phía trước, cơ thể hắn đập mạnh vào gốc cây phía trước mặt, Hắn lồm cồm bò dậy quệt vết máu trên miệng, giơ Pháp khí ra phía trước, quát to:

“Cái con mẹ ngươi, hôm nay lão tử liều mạng”

Con Hắc Mục Hỏa Xà đột nhiên há miệng từ trong đó, một luồng Hỏa Diễm với sức nóng khủng khiếp bay ra, gào thét hướng về phía Bạch Hàn Phong. Có thể nó muốn nướng chín hắn. Đối diện với sức nóng như lửa, Bạch Hàn Phong nhắm chặt hai mắt lại, hắn không thể nào tranh được, trong phút giây cuối cùng của đời mình, hắn nghĩ đến sư phụ hắn, nghĩ đến đồng môn của hắn, nghĩ đến mối thù chưa trả.

”Mọi người,Bạch Hàn Phong ta có lỗi với mọi người, Sư phụ, con đến gặp sư phụ đây”

Nhưng cơn đau đớn mà hắn chờ mãi vẫn chưa thấy đến, lẽ ra toàn thân hắn giờ này phải ngập trong hỏa diễm rồi mới phải, hay là hắn đã chết rồi, hắn he hé mắt ra nhìn, thì một cảnh tượng kì lạ lại hiện ra trước mắt hắn. Cái lệnh bài kỳ lạ hắn lấy ở Tinh hà môn kia, lúc này không ngờ lại chắn trước mặt hắn, tỏa ra hào quang sáng chói, Hỏa Diễm của con Hỏa Xà phun ra bao nhiêu thì liền bị lệnh bài hấp thụ bấy nhiêu, Con Hắc Mục Hỏa Xà thấy vậy thì không cam tâm, nó lại càng phun nhiều hỏa diễm hơn nữa, nhưng vẫn như cũ vẫn không thể nào xuyên thủng được lớp hào quang của tấm lệnh bài. Sau khi chắc chắn là mình vẫn còn sống. Bạch Hàn Phong ha hả cười lớn:

“ Xà huynh, có phải gần đây huynh không ăn gì nến lửa không được mạnh cho lắm nhỉ

Vừa nói hắn vừa nhặt một cục đá lớn, ném vào đầu con hỏa xà. Bị một tên tép riu trêu tức, Hắc Mục Hỏa Xà nổi điên, nó đã sống ở đây hơn một ngàn năm, có rất ít sinh vật có thể chịu được hỏa diễm của nó, vậy mà tên này lại dám nhục mạ nó, Nó gầm lên một tiếng, lại tiếp tục phun ra một tầng hỏa diễm, thế nhưng cho dù nó cố gắng thế nào cũng không có tác dụng, hỏa diễm của nó mặc dù sức nóng vô cùng, nhưng cứ chạm đến vòng hào quang do lệnh bài phát ra là lại bị thôn phệ. Sau một hồi phun lửa liên tục, con Hắc Mục Hỏa Xà sợ hãi phát hiện ra, cái lệnh bài kia không cho nó dừng lại, một lần nó định dừng lại bỏ chạy, thì tấm lệnh bài lại phát ra một quầng sáng màu lam, đánh vào đầu nó.

Như thể muốn nó liên tục thúc dục hỏa diễm, thấy cảnh này Bạch Hàn Phong cũng ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào thức ăn của cái lệnh bài này là hỏa diễm hay sao. Thời gian trôi qua một canh giờ con Hắc Mục Hỏa Xà dưới sức ép của tấm lệnh bài dần dần đã không còn chịu được, do phun ra quá nhiều hỏa diễm cảnh giới của nó đang dần dần tụt xuống. Nhưng nó tìm mọi cách mà vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của tấm lệnh bài,

Đứng ở phía trong quang mạc, Bạch Hàn Phong mở to hai mắt, hắn đang tìm thời cơ để hạ sát con hỏa xà này, đây chính là yêu thú cấp ba hàng thật giá thật, nếu hôm nay hắn giết được thì số tại liệu này sẽ mang lại cho hắn không ít linh thạch và kim tệ, nghĩ đến tiền mắt hắn liền sáng ra, cầm chắc thanh pháp khí, hắn từ từ đi về phía bên phải./.

Chương trước Chương tiếp
Loading...