Vô Tình Chí Tôn
Chương 45: Ba câu đồng dao
- Ngươi muốn làm gì? Có thể để một vị tiên vương sợ hãi đến vậy cũng chỉ có Vô Danh làm được. Hắn thẳng thắn nói ngay mục đích của mình: - Bí mật đột phá đại la kim tiên, tiên vương - Hừ! Đừng mơ. - Ồ, phong cảnh cung điện thật đẹp, không ngại ta đi dạo quanh đây chứ. - Ngươi uy hiếp ta?- Cái này phải xem ngài có muốn nói hay không? Thủy Hoàng tiên vương căm tức nhìn đối phương. Nếu có thể, lão phải chém tên này thành ngàn vạn mảnh cho hả giận. Vô Danh hoành hành cũng lâu như vậy, các vị đứng đầu tiên giới như lão cũng rút ra kết luận là không thể chọc. Nếu để tên này nổi điên lên, làm cho các thủ hạ, đám nữ nhân hậu cung, thậm chí người hầu, thị nữ tán loạn khắp tiên giới, lão còn mang danh tiên vương chỉ thêm nhục. Giấu người đi không cho tên này chứng kiến? Vậy khác gì lão thành quang côn tư lệnh, có việc tự thân vất vả không dám phái thủ hạ làm thay. Nhưng một người có thể thay một đám người sao? Cho dù có thể phân thân vô hạn đi nữa, lão cũng không làm. Suy đi tính lại chỉ có thành thật mà nói ra thôi - Ta có thể nói nhưng ngươi không được tiết lộ cho ai khác.- Mời!- Muốn đột phá lên đại la kim tiên hay tiên vương cần phải vào trong '' Thần Thánh bí cảnh '' mới có cơ hội ngẫu nhiên được truyền thừa mà tăng lên. Vô Danh nhức đầu, cái này là thử vận may? Tại sao lại ngẫu nhiên? Truyền thừa? Chẳng lẽ nơi này là do tiền bối của đám tiên nhân ở vị diện cao hơn tiên giới thao túng. Có thể cho tiên nhân đột phá tiên vương, vậy tại sao thần thú thì không? Tiền bối ở trên của đám thần thú không ý kiến gì việc này? Kết hợp với việc thần thú cho hắn dùng '' Luyện Tiên Ấn '', có thể thấy hai bên đã hình thành một thỏa thuận nào đó. Vô Danh không tự tin rằng vào bí cảnh này có thể được đối phương để mắt mà tăng tu vi cho. Nhưng cứ thử xem thế nào!- Dẫn ta đi '' Thần Thánh bí cảnh ''. Thủy Hoàng tiên vương cũng không còn cách nào khác là dẫn hắn đi. Thực ra lão lại ước bề trên khó chịu giết tên này, trong bí cảnh không phải không có nguy hiểm. Mọi người trong đó đều phải chú ý cẩn thận, bởi nếu làm người quản lý bí cảnh không vui có thể hôi phi yên diệt bất cứ lúc nào. Hắn theo lão đi tới một nơi bí mật trong lãnh địa, là một cái hố sâu khoảng ba mét vuông. Ở đây lại có hai tên thân vệ đại la kim tiên bí mật ẩn nấp trông coi. Rất là khó tin, Thủy Hoàng ra hiệu cho hắn cùng nhảy xuống. Vô Danh sau đó mới dám chắc cái hố nông có vẻ tầm thường này lại chính là cửa vào bí cảnh. Chẳng có hoa mỹ, ánh sáng lấp lánh, mờ ảo thần bí gì hết. Chỉ một chớp mắt, hai người xuất hiện trong '' Thần Thánh bí cảnh ''. Nơi này giống như một sơn thôn tại phàm giới vậy. Có người chăn trâu cày ruộng, trồng trọt hoa màu.. có cả trẻ con chạy chơi nô đùa. Vô Danh không dám tin vào những gì trước mắt, so với sự thối nát của tiên giới ngoài kia. Hắn thấy trong này có khi mới thực sự là tiên giới. Có mấy người nhận ra Thủy Hoàng tiên vương chạy lại hỏi thăm. Lão cũng không còn cái dáng dấp cao cao tại thượng nữa mà cứ như một vị nông phu chất phác. Tuy rằng đám người này cười nói vui vẻ, nhưng Vô Danh lại cảm thấy một đám thần cấp diễn viên đang đóng kịch mới đúng. Dối trá mà không khác gì sự thật, nếu hắn không biết chân tướng có khi bị lừa rồi. Cũng không quan tâm họ nói gì, Vô Danh bắt đầu đi tham quan nơi này. Việc có người mới tới đây cũng không phải chuyện lạ, nhiều người thấy hắn chỉ hiếu kỳ nhìn qua rồi thôi. Đám trẻ con tới vây quanh nhưng hắn không nói gì, được một lát thấy nhàm chán liền chạy đi. Vào được bí cảnh rồi, nhưng chẳng lẽ lại chờ đợi được người ta ban cho tu vi sao? Vô Danh cũng không muốn vậy, hắn suy đoán nơi này có thể kết nối thông với vị diện cao hơn tiên giới. Tìm cách đi lên là được, chờ đợi quá lâu làm hắn chịu không được. Tên bắt cóc kia có ở trên đó không? Những nữ nhân của mình thế nào rồi? Nhưng đi khắp không gian bí cảnh nhỏ này, hắn không tìm được gì. Một thôn, một hồ, một núi là toàn bộ những gì có ở đây.Vô Danh tự xây một ngôi nhà nhỏ ở lại trong thôn. Chẳng ai để ý đến hắn, đều cho là không khí vậy. Ngày qua ngày, hắn luôn nỗ lực tìm kiếm manh mối. Ở đây không có mặt trời, mặt trăng nhưng ánh sáng và bóng tối vẫn luân phiên thay đổi. Cứ nghĩ có thể phải kẹt lại nơi này khá lâu, nhưng cho đến một ngày vào nửa năm sau khi hắn đến, có một đứa bé được gia tăng tu vi. Vô Danh cũng không trông chờ vào may mắn như vậy nên cũng không để ý. Đứa bé này sau đó đã truyền cho đám trẻ trong thôn ba câu đồng dao, có một lần hắn nghe được '' Sơn phong đỉnh thiên tạo không gianNước hồ mãi chảy tự thời gian Thôn xóm sinh hoạt chuyển vận mệnh ''
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương