Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
Chương 57: Em Chưa Ôm Anh
Cứ như thế anh đã phải lòng cô từ nụ cười tinh ranh đó, cũng chính là Mặc Âu với dáng vẻ yếu ớt đang trong cơn nguy kịch lúc này.Mặc Âu cũng chỉ vì muốn hợp tác với anh, nhưng anh lại muốn cô gia nhập tổ chức, nhưng không bắt cô phải sáp nhập tổ chức Madam của cô vào để có thể được gặp cô nhiều hơn.Nhưng lần này khi cô được anh giao làm nhiệm vụ, anh lại tính sai một bước khiến cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ngàn cân treo sợi tóc.Đến khi anh biết tin thì đã tức tốc lao đến nhưng lại không thấy người. Quả thật lúc đó không thấy cô trong tầm mắt khiến bản thân anh chìm hẳn vào cơn điên loạn. Cho đến khi nhìn thấy cô nằm trong vũng máu thì bản thân anh trước đây dù có đối mặt trước làn sinh tử luôn bình thản mức nào thì thú thật, lúc đó anh đã suy sụp hoàn toàn.Anh đêm đó đứng ngoài cửa đợi mấy tiếng liền, không thấy bên trong có động tĩnh, anh càng phát điên, lao đến cánh cửa phẫu thuật được đóng chặt mà hét lớn: "Mặc Âu! Em mà dám chết thì có tin anh lấy hết tài sản của em không hả! Nhanh tỉnh lại cho anh"Không tiếng động đáp trả như lời van nài tử thần đừng bắt cô đi của anh không có một chút hy vọng nào.Anh vẫn im lặng đứng đó với bàn tay nhuốm máu đã khô, anh không muốn rời xa cô một khắc nào.Tầm 3 tiếng sau, một đoàn bác sĩ trưởng cùng y tá tiến ra nói: "Bệnh nhân tuy mất nhiều máu, nhiều nơi bị trúng đạn nhưng đã qua cơn nguy kịch, cần để cô ấy ở lại đây tĩnh dưỡng 2 tháng''Anh nghe cô đã qua cơn nguy kịch thì tim mới ổn định nhịp đập trở lại. May cô không sao, nếu không chỉ sợ là...Tiếp sau đó là những việc như Dạ Phong kể, chỉ thiếu riêng một chi tiết là cũng trong cùng ngày hôm đó, anh đã cho những người ở trong biệt thự lúc Mặc Âu trở về đều đi nhận hình phạt. Có lẽ đây cũng là lần phạt kinh hoàng nhất từ trước đến nay, bởi vì họ mà cô gái của anh suýt thì rời xa khỏi vòng tay anh rồi._________________Trong phòng khách, nhìn Mặc Âu nãy giờ chỉ mải mê trò chuyện với Dạ Phong và Đường Trạch mà lại bơ người anh trai nhỏ này.Anh nhíu đôi mày kiếm nhìn về hướng hai người đàn ông ra lệnh: "Hai người ra ngoài đi"Dạ Phong cùng Đường Trạch liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lui xuống để lại một không gian yên tĩnh lạ thường. Mặc Âu dời tầm mắt sang người đàn ông duy nhất trong phòng đùa cợt nói: "Đại sư huynh lâu ngày không gặp mà lại bắt nạt em gái như thế thì chắc là có bạn gái rồi nhỉ?"Đại sư huynh đồng thời là lão đại của tổ chức Lasma hùng mạnh, là ông trùm Châu Âu về giới hắc đạo - Lăng Cung đen mặt: "Anh không có"Mặc Âu trưng ra vẻ mặt không tin tưởng: "Bạn gái bí mật chắc có"Lăng Cung không để ý lời Mặc Âu nói nữa mà vẫy tay ra hiệu cho cô lại cạnh mình: "Qua đây"Mặc Âu miễn cưỡng nghe lời sau khi nhìn thấy đôi đồng tử màu nâu nhạt u ám kia. Cô nhìn thì đúng thật là đang đứng gần Lăng Cung nhưng thực chất vẫn giữ được một khoảng cách nhất định với anh. Cô dù gì cũng là người phụ nữ có bạn trai rồi nha, cô cũng tự biết điều tiết chế trước người anh trai nhỏ đẹp trai này một chút.Tiếc là Lăng Cung không thích sự tránh né này của cô. Anh duỗi đôi tay thon dài nắm lấy tay Mặc Âu, kéo cả thân thể mềm mại của cô ngồi gọn lên đùi mình. Lăng Cung ôm chặt vòng eo của cô, gục đầu xuống hõm cổ trắng mịn, thở hắt một hơi đầy mệt mỏi: "Em chưa ôm anh rồi"Mặc Âu đột nhiên mới sực nhớ ra trước đây, mỗi ngày cô đều kiếm một cái cớ để được ôm anh. Sau này cũng vậy, việc đầu tiên mà cô làm đó chính nhào đến ôm chặt lấy anh. Điều đó khiến cô cảm thấy không còn gì hạnh phúc bằng.Tuy nhiên, con người rồi cũng sẽ thay đổi, cô cũng vậy. Khi gặp được Hàn Thiên Nhược thì có lẽ trái tim cô cũng đổi chủ mất rồi. Cô không phải thuộc kiểu người nhanh thay lòng đổi dạ, nhưng một khi tình yêu không nhận được sự đáp trả thì nó sẽ dần nguội lạnh hẳn đi, lâu dần sẽ không còn hình bóng của người kia nữa.Hay cũng có thể là chính sự quan tâm đặc biệt của Hàn Thiên Nhược dành riêng cho cô khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối, cứ như thế mà hoàn toàn tin tưởng từng chút một giao trái tim mình cho anh.Mặc Âu thở dài với một mớ suy nghĩ bòng bong, cô ôm qua loa Lăng Cung, vỗ vỗ vai anh mấy cái rồi định rời khỏi người anh đứng dậy. Cô cũng không nỡ lòng nào cắm cho Hàn Thiên Nhược một cái sừng to đùng đâu.Nhưng Lăng Cung lúc này đã nhanh chóng kéo cô trở lại, ghim chặt trong lòng ngực rắn chắc. Lăng Cung híp mắt như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Âu, anh trầm giọng hỏi: "Có lẽ em mới à người có bạn trai rồi đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương